Trịnh Tư Vận biết chuyện này đã là hai ngày sau đó, từ miệng của Nghiêm Dục. Trịnh Vãn thì vẫn chưa hồi phục được tâm trạng, sao dám nói những điều như vậy với một đứa trẻ dưới mười sáu tuổi cơ chứ. Hai ngày này, Nghiêm Quân Thành cũng luôn ở bên cô.
Nhìn thấy dáng vẻ như bị sét đánh của Trịnh Tư Vận, Nghiêm Dục cũng lo lắng theo.
Cậu ta loay hoay hồi lâu, không biết có nên nói cho cô bé biết hay không, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn nói, dù sao cô bé cũng phải biết, vậy cứ cậu ta nói cho cô bé biết thì tốt hơn. Vào một buổi chiều, Trịnh Tư Vận đang hồn bay phách lạc, đến mức giáo viên cũng phải chú ý đến cô bé, còn hỏi cô bé có cảm thấy không khỏe hay sao mà mặt lại xanh xao như vậy.
Nghiêm Dục lập tức giơ tay, nói với giọng rõ ràng: “Thưa thầy Lưu, em là anh trai của Trịnh Tư Vận, bây giờ em đưa cậu ấy đến bệnh xá có được không?”
Thầy Lưu gật đầu: “Vậy mau đi đi, cơ thể không khỏe thì không thể miễn cưỡng chống chịu được.”
Nghiêm Dục đi tới và bắt gặp ánh mắt sửng sốt của Trịnh Tư Vận, cậu ta nháy mắt và đưa tay đỡ cô bé ra khỏi lớp. Sau khi đến phòng y tế để lấy dầu gió, Nghiêm Dục không đưa Trịnh Tư Vận trở lại lớp học. Cô bé không thể học tiếp với dáng vẻ này được, mà dù có lên lớp được, cô bé sẽ không nghe lọt tau những gì giáo viên nói.
Cậu ta đưa cô bé đến ngọn núi phía sau trường học.
Bây giờ là giờ học, không có ai khác ở đó.
Cậu ta đỡ cô bé ngồi xuống một tảng đá nhỏ bên cạnh, ngồi xổm trước mặt cô bé, do dự vài giây rồi nói: “Chắc thím còn chưa nói với cậu, thật sự rất đáng sợ, tôi nghe nói hai người họ đang được cấp cứu, nhưng tình hình không quá khả quan. Dường như Quý Bách Hiên bị thương rất nặng, Đặng Mạc Ninh cũng nghe thấy chú của cậu ta ấy kể, ông ta nằm bệt, nửa sống nửa chết, muốn chết không được, muốn sống không xong, dù có cứu được thì cũng liệt nửa người, cả đời nằm trên giường.”
“Dì Giản của cậu…” Cậu ta dừng lại.
Nhìn thấy lông mi của Trịnh Tư Vận khẽ run, cô bé vẫn còn đang sợ hãi.
Cậu ta hạ giọng: “Cô ấy vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt và đã hôn mê. Mấy thuật ngữ y khoa đó tôi không hiểu lắm, nhưng họ nói rằng khả năng cô ấy tỉnh lại là cực kỳ mong manh.”
Sự hoang mang của Trịnh Tư Vận trong một thời gian dài cuối cùng đã biến thành nước mắt.
Cô bé khóc rất khẽ khàng, đây là thói quen từ kiếp trước. Cô bé không dám khóc chứ đừng nói là khóc lớn, vì sợ làm phiền người khác, sợ người khác ghét bỏ mình.
Nghiêm Dục giống như một con kiến trên chảo nóng.
Thấy cô bé lặng lẽ khóc, cậu ta cảm thấy rất khó chịu, nhưng cậu ta không biết phải làm gì.
Thấy cô bé sắp cắn nát môi, cậu ta vội nói: “Cậu khóc cũng được, không sao cả, ở đây không còn ai khác! Chỉ có tôi thôi, nếu cậu không muốn tôi nghe thì tôi sẽ bịt lỗ tai lại.”
Cậu ta vừa nói xong.
Trịnh Tư Vận cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, bật khóc thật to.
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi!”
Mặc dù kiếp trước dì Giản không được hạnh phúc, nhưng dì vẫn sống tốt, đều là lỗi của cô bé, đều là do cô bé tự cho mình là thông minh, nhất quyết muốn cho dì biết chuyện đó. Tại sao lại làm như vậy chứ! Nếu không phải tại cô bé thì giờ dì Giản đã sống tốt rồi!
Nghiêm Dục cũng sắp khóc đến nơi.
Cậu ta quay lưng, sờ túi quần nhưng không tìm thấy khăn giấy, đành cởi áo khoác đưa cho cô bé: “Dùng áo của tôi lau nước mắt đi, cậu muốn khóc bao nhiêu cũng được, đừng nhịn!”
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Dục nhìn thấy cô bé khóc, nước mắt rơi xuống to như hạt trân châu mà trong sách miêu tả.
Một lúc sau, Trịnh Tư Vận ngừng khóc, đôi mắt vẫn vô hồn nhìn chằm chằm vào ngọn cỏ trên mặt đất.
“Tôi không biết nên như an ủi cậu thế nào.” Giọng Nghiêm Dục khàn khàn, đây là lần đầu tiên cậu ta gặp phải chuyện như vậy: “Chẳng ai nghĩ là sẽ xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa, cậu thử nghĩ xem, cô ấy biết chuyện đó từ lúc nào chứ? Đã gần hai tháng rồi.”
Cậu ta không biết diễn đạt suy nghĩ của mình như thế nào.
“Cậu có nghĩ cô ấy sẽ hối hận không?” Cậu ta hỏi.
Trịnh Tư Vận thấp giọng trả lời: “Tôi không biết.”
Sau khi khóc, giọng cô bé khàn đi, cô bé không phải là dì Giản, không thể biết được dì Giản có hối hận không.
“Tôi cảm thấy cậu không làm gì sai hết.” Cậu ta bổ sung nói: “Người làm sai không phải là cậu. Tư Vận, nếu như cậu khăng khăng nhận lấy lỗi lầm này, vậy thì tôi cũng phải chịu một nửa trách nhiệm, không, hơn phân nửa mới đúng. Tôi cũng đã tham gia, chúng ta đã nói rồi, trời biết, đất biết, cậu biết, tôi cũng biết, không phải lỗi của cậu, cũng không phải lỗi của chúng ta!”
Nghiêm Dục ngập ngừng hỏi: “Trời biết, đất biết, cậu biết, tôi cũng biết, cái đó, còn tính không?”
Trịnh Tư Vận ngây người nhìn cậu ta hồi lâu, sau đó gật đầu: “Còn.”
Một khi đã làm thì đừng hối hận.
Đây cũng là điều dì Giản đã dạy cô bé ở kiếp trước. Lúc đó, cô bé cũng lặng lẽ hỏi dì Giản, rằng dì có hối hận vì sống độc thân cả đời để nuôi cháu trai không?
Dì Giản mỉm cười và nói với cô bé, đã làm chuyện gì thì đừng hối hận.
Nghiêm Dục nói: “Lau nước mắt đi.”
Trịnh Tư Vận giật giật môi: “Cảm ơn cậu, cậu có biết dì ấy đang ở bệnh viện nào không?”
“Sao cơ?”
“Tôi muốn đến thăm.”
“Được, để tôi đi tìm hiểu, đến lúc đó tôi sẽ đi cùng cậu, trời biết, đất biết, cậu biết, tôi cũng biết.”
Cuộc sống là cho dù gặp phải chuyện lớn như thế nào, mặt trời vẫn mọc, thời gian cứ trôi qua như vậy, sẽ không vì cảm xúc cá nhân của con người mà đình trệ.
Hai ngày trôi qua, Trịnh Vãn chỉ có thể buộc phải chấp nhận chuyện này. Nghiêm Quân Thành rất quan tâm đ ến những thay đổi tâm lý của cô, anh thực sự hiểu cô rất rõ. Mỗi khi cô có những ý ý nghĩ kiểu như “Nếu trước đây mình quan tâm cô ấy hơn thì tốt biết bao”, anh luôn dùng cách của mình để chuyển hướng sự chú ý của cô.
Anh quan tâm đ ến cảm xúc của cô, anh không yêu cầu cô ngay lập tức làm như không có chuyện gì, nhưng anh cũng không muốn nhìn thấy cô suy sụp.
Cô vẫn là Trịnh Vãn mà anh biết. Nửa đêm, cô đột nhiên nói với anh: “Cuối cùng thì cô ấy cũng rất thoải mái.”
Cô quen Giản Tĩnh Hoa đã nhiều năm, thật sự thoải mái hay giả vờ thoải mái, cũng không phải là không thể phân biệt được.
Chỉ là không ngờ rằng, thù hận thì dễ dàng buông bỏ, trả thù cũng dễ dàng như thế.
Tĩnh Hoa đã đấu tranh với thù hận quá nhiều năm, nếu có thể buông bỏ thì cô ấy đã buông bỏ từ lâu rồi, hà cớ gì phải đợi đến hôm nay.
Suy cho cùng, cô chỉ là người ngoài cuộc, cô không phải Tĩnh Hoa, đương nhiên không thể trải qua tất cả những gì cô ấy đã trải qua trong mười sáu năm qua. Hai ngày qua, cô cũng đã giúp Tĩnh Hoa giải quyết một số chuyện, và cô mới phát hiện ra rằng Tĩnh Hoa đã bán căn nhà ở Nam Thành đi, tiền nhà cùng toàn bộ tiền đặt cọc đều được quyên góp cho một ngôi chùa, trong chùa còn lưu giữ bài vị của Tĩnh Hoa.
Tĩnh Hoa không cho mình một đường lui dù chỉ là nhỏ nhất.
Sau khi hiểu ra điều này, Trịnh Vãn đã im lặng chấp nhận nó, cô không biết Tĩnh Hoa có tỉnh lại không và khi nào thì tỉnh lại. Những năm qua, Tĩnh Hoa đã rất mệt mỏi rồi, nên nghỉ ngơi thật tốt. Và cô cũng muốn chúc Tĩnh Hoa có một hành trình thú vị.
…
Vào buổi trưa ngày thứ, bà Quý bày tỏ mong muốn được gặp Trịnh Vãn thông qua Nghiêm Quân Thành.
Cả hai hẹn gặp nhau ở một quán cơm gần thẩm mỹ viện.
Trần Tuyết Quân nở một nụ cười thân thiện, không có vẻ gì là chán nản cả: “Cô Trịnh, hôm đó, nhìn thấy cô và tổng giám đốc Nghiêm trong bệnh viện, tôi muốn đi qua chào hỏi rồi, nhưng ngặt nỗi lại có có quá nhiều việc phải làm, nên tôi không thể xoay sở hết được.”
Trịnh Vãn mỉm cười: “Bà Quý, đừng khách sáo.”
Trần Tuyết Quân ngừng cười: “Xem ra, tôi đã quên giới thiệu bản thân mình rồi, tôi họ Trần, Trần Tuyết Quân.”
Sau khi nhấp một ngụm trà, cô ta lại nói: “Chuyện của cô Giản, cô cứ yên tâm, hôm nay, tôi tới đây là để nói cho cô biết. Dù sao cô Giản cũng là dì của Phương Lễ, nếu cô ấy tỉnh lại thì phải tuân theo pháp luật thôi. Nhà họ Quý sẽ không bao giờ dùng bất kỳ thủ đoạn bất hợp pháp nào để gây áp lực với cô, nếu cô ấy tạm thời không thể tỉnh lại, tôi sẽ để cô ấy sống. Tôi sẽ không bao giờ để bất kỳ ai cắt đứt sinh mệnh của cô ấy, bất cứ ai.
Trịnh Vãn mỉm cười và chỉ khẽ gật đầu.
“Về phần Phương Lễ.” Trần Tuyết Quân cười nhẹ: “Dù sao thằng bé cũng là con trai của Bách Hiên, tôi nhất định sẽ đối xử tử tế với nó. Nhưng cô Trịnh này, cô không biết rõ về Bách Hiên, anh ấy...” giọng điệu của cô ta như thể đang hiện tình cảm dành cho người yêu: “Anh ấy là một người cứng đầu và bướng bỉnh. Tôi vẫn rất lo lắng liệu anh ấy có thể qua khỏi giai đoạn nguy hiểm hay không, và tôi cũng lo lắng rằng khi tỉnh dậy, anh ấy sẽ không thể chấp nhận được hiện thực. Trước giờ, anh ấy vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp phải bất kỳ trở ngại nào, nếu bắt anh ấy nằm trên giường hết phần đời còn lại...”
Thì chi bằng chết cho xong. Cô ta nghĩ rằng chồng mình nhất định sẽ nghĩ như vậy, nhưng cô ta sẽ không thể để anh ta chết dễ dàng đâu.
Nếu đã sống dai như vậy thì hãy cứ sống đi.
Sống để xem bản thân mất hết tất cả như thế nào, sống để xem cô ta từng bước biến Bác Triệu thành của mình như thế nào... Vốn dĩ, nhờ giúp đỡ của nhà họ Trần của cô ta, Bác Triệu mới bình an vô sự nhiều năm như vậy.
Đồng thời, cô ta nhất định sẽ báo đáp những năm tháng bất trung, bất nghĩa của anh ta.
Cô ta không tin anh ta không biết mình có con trai bên ngoài, những lời như vậy chỉ là dùng để lừa gạt những đứa trẻ vô tri mà thôi.
Khi cần đến nhà họ Trần, có thể không cần thiết phải biết đến sự tồn tại của Quý Phương Lễ.
Nhưng khi nhà họ Trần đã không còn cần thiết nữa thì Quý Phương Lễ lại rất hữu ích.
Muốn qua cầu rút ván nhưng lại rơi xuống vực sâu.
Cô ta dừng lại ở đây và nhìn Trịnh Vãn.
Trịnh Vãn bình tĩnh nhìn cô ta.
Phụ nữ hiểu rõ phụ nữ nhất, họ đi guốc trong bụng nhau nhưng vẫn phải giả vờ ôn hòa, và điều họ thực sự muốn nói đều nằm trong những lời nói có vẻ ôn hòa này.
Trần Tuyết Quân mỉm cười mà không nói lời nào.
Cô ta đã ở bên Quý Bách Hiên nhiều năm, biết rất rõ tính khí của người đàn ông này. Quý Bách Hiên không yêu bất cứ ai, anh ta chỉ yêu chính mình, đứa con trai Quý Phương Lễ này... Cũng chỉ là một con tốt để chơi với cô ta mà thôi, có thể có bao nhiêu tình cảm cơ chứ?
“Phương Lễ là một đứa trẻ đáng thương.” Câu nói này của Trần Tuyết Quân xuất phát từ thật tâm.
Không biết thằng bé đó có hối hận khi cùng Quý Bách Hiên trở về Đông Thành hay không.
Trước khi Trần Tuyết Quân rời đi, cô ta cười nói với giọng điệu tự nhiên như đang nói về thời tiết: “Con gái tôi rất thích câu chuyện voi và kiến. Tôi cũng đã nói với Bách Hiên trước đây, đừng coi thường bất cứ ai, lần vấp ngã này, tôi hy vọng anh ấy sẽ ghi nhớ lâu hơn một chút.”
Trịnh Vãn đứng dậy tiễn cô ta.
Cô hầu như không nói gì trong suốt quá trình, nhưng cô có thể nói rằng Trần Tuyết Quân có một tinh thần chiến đấu rất mạnh mẽ. Tất cả những điều này thật trớ trêu làm sao, có thể ngay từ đầu, Quý Bách Hiên đã đến Nam Thành để mang Quý Phương Lễ đi, nhưng đó là chỉ là bước đầu tiên của ván cờ giữa vợ chồng họ mà thôi.
Trần Tuyết Quân bước ra khỏi nhà hàng.
Tâm trạng cô ta khá tốt, những bông hoa liễu bay trong không khí dường như bớt khó chịu hơn.
Mãi đến tháng năm, gần một tháng trôi qua, những thứ bị chuyện này làm ảnh hưởng mới dần dần trở lại bình thường.
Thời tiết càng ngày càng nóng, vào ngày này, sau khi Nghiêm Quân Thành đón Trịnh Vãn tan sở, anh không trực tiếp về nhà mà đưa cô đến Lan Đình, nơi sẽ là tổ ấm tình yêu trong tương lai của họ. Lan Đình đã được tân trang lại từ Tết Nguyên Đán, hiện vẫn đang được sửa sang, ngày thường cũng có quản gia Lý Kim và các dì giúp việc khác trông nom, sau khi cưới có thể dọn vào ở.
Hôm nay, họ đến đây là vì có chuyện quan trọng.
Đám cưới của họ được lên kế hoạch vào tháng bảy, váy cưới của Trịnh Vãn vẫn đang được đặt làm, nhưng trang phục chú rể của Nghiêm Quân Thành đã đến trước. Theo Trịnh Vãn thấy thì trang phục của chú rể không khác nhiều so với những bộ đồ âu thường ngày của anh, nhưng anh yêu cầu chi tiết và cầu kỳ đến mức cô không thể chịu nổi...
Ngay khi sự kiên nhẫn của cô sắp hết, không ngờ lại quỳ một gối xuống, cầm trên tay hộp nhẫn, bên trong có chiếc nhẫn kim cương màu hồng.
Trịnh Vãn bị tư thế của anh làm cho sợ tới mức lùi lại một bước, thận trọng hỏi anh: “... Đây là diễn tập cho hôn lễ sao?”
Nếu không, cô không thể nghĩ ra bất kỳ lý do nào khác.
Nghiêm Quân Thành cau mày đáp: “Anh đang cầu hôn đấy.”
Anh đã nghĩ tới vài kiểu cầu hôn, nhưng tất cả đều bị anh bác bỏ, anh không phải là người quá khoa trương, và cô cũng vậy.
“Chúng ta kết hôn nhé.” Anh lại nói.
Trịnh Vãn cũng đã xem một số video cầu hôn, cô không biết nữ chính trong màn cầu hôn nên phản ứng như thế nào, nhưng chắc hẳn là không giống cô bây giờ.
Cô buột miệng nói: “Cầu hôn? Chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi, bây giờ anh cũng đang thử đồ cưới, làm vậy chẳng phải không cần thiết sao?”
Nghiêm Quân Thành cảm thấy những gì cô nói bây giờ vô cùng, vô cùng ảnh hưởng xấu đến bầu không khí, nhưng anh vẫn giải thích: “Không phải vậy, trước giờ anh vẫn luôn nghĩ rằng mình đã cầu hôn rồi.”
Trịnh Vãn hơi ngạc nhiên: “Khi nào?”
Thật ra thì cô cũng không quan tâm đ ến những lễ nghi này. Lúc làm lành với nhau, bọn họ đã biết là sẽ kết hôn. Nhưng tại sao anh lại nói đã ngỏ lời cầu hôn rồi, cô không hiểu nổi, bởi vì cô không có bất kỳ ấn tượng nào về nó. Chỉ mới có vài tháng thôi mà, trí nhớ của cô không tệ đến mức lại quên những điều quan trọng như vậy, phải không?
Cô cố nhớ lại.
Nếu anh cầu hôn trong khi cô đang ngất đi vì kiệt sức, thì cô thực sự không nhớ.
Nghiêm Quân Thành: “...”
Anh hít một hơi thật sâu, vì sự dễ thương trong đôi mắt mở lớn đăm chiêu của cô, anh chọn cách bình tĩnh.
“Sắp hai mươi mốt năm kể từ ngày anh cầu hôn rồi.” Anh nói: “Lời cầu hôn năm mười chín tuổi của anh là thật, và bây giờ, lời cầu hôn của anh năm bốn mươi tuổi cũng là sự thật.”
Nghe thấy câu đầu tiên, Trịnh Vãn đã sửng sốt, nhưng giây tiếp theo, khi nghe anh nói câu sau, cô hoàn toàn hiểu được ý của anh.
Anh không còn bị ám ảnh bởi việc tiếp tục đoạn tình cảm đã kết thúc năm mười chín tuổi kia nữa rồi.
Ở tuổi bốn mươi, anh sẽ cùng cô bước vào cuộc sống mới.
Vòng trong của nhẫn đính hôn vẫn là chữ Z&Y quen thuộc.
Trịnh Vãn sẽ mãi ở trước mặt Nghiêm Quân Thành, nắm tay anh và dẫn anh đi qua bốn mùa trong năm.