TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mẹ Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Ông Trùm Giới Thượng Lưu
Chương 95: C95: Chương 95

Tết Đoan Ngọ, Nghiêm Minh Thành đang học đại học trở về nhà.

Vẻ mặt của anh ta hồng hào rạng rỡ, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, nhưng lại không thể nói với cha mẹ, đành tìm một cái cớ để chui vào phòng em trai, chia sẻ chuyện vui sự gần đây của anh ta: "Em có chị dâu rồi.”

Nghiêm Quân Thành đang đọc sách, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên.

Anh đã nghe được câu này không dưới năm mươi lần.

Nói chung, "chị dâu" rốt cuộc là ai anh cũng đều không biết. Có đôi khi, anh cũng rất bội phục anh trai mình có thể trong một học kỳ ngắn ngủi mà có thể thay đổi được ba đến năm đối tượng ở trong lòng.

“Lần này là thật." Mặt mày Nghiêm Minh Thành vô cùng hớn hở: "Bọn anh đã yêu nhau rồi, nhưng mà việc này em đừng nói cho cha mẹ biết, anh đã đồng ý với cô ấy, lúc nào cô ấy nói có thể nói thì lúc đó sẽ nói.”

Nghiêm Quân Thành vẫn không thèm đáp lại anh ta một chút nào như cũ.

Nghiêm Minh Thành cũng không thèm để ý, anh ta chỉ là muốn tìm một người để chia sẻ niềm vui sướng này cùng mình, mà đối tượng thích hợp nhất chính là người em trai có cái miệng giống như bị dính keo 502 lên này của anh ta.

“Yêu đương thật là tốt, nhưng cũng có chuyện phiền lòng. Quân Thành, em nói thử xem nếu như anh nói với cha mẹ học kỳ sau nâng phí sinh hoạt của anh cao hơn một chút thì họ có đồng ý hay không đây?" Nghiêm Minh Thành sầu não nói: "Anh thấy hơi khó, chỉ có thể tự nghĩ cách thôi, thật sự rất muốn dẫn cô ấy đi ăn ngon, còn mua quà cho cô ấy nữa.”

Đầu bút dừng lại.

Một chút mực trên bài thi trở nên xiêu vẹo.

Nghiêm Quân Thành vậy mà lại nghe lọt tai những lời này.

Vì thế, khi dì ở nhà bên cạnh lại một lần nữa tới hỏi anh trong kỳ nghỉ hè có muốn dạy thêm hay không, anh lại không từ chối một lời nào.

Dì vừa thấy vẻ mặt này của anh thì biết có hi vọng, nhất thời mừng rỡ vô cùng. Đầu năm nay có một số phụ huynh cũng rất coi trọng việc học tập của trẻ con, cô ấy cũng thử mời giáo viên và sinh viên đại học về, nhưng con trai của cô ấy là một thằng nhóc rất quậy phá, ngày thường cũng chỉ sợ có mỗi Nghiêm Quân Thành, nghĩ tới nghĩ lui, cô ấy cho rằng Nghiêm Quân Thành thích hợp làm giáo viên dạy kèm cho con trai mình nhất.

Tuy rằng bây giờ anh chỉ là một học sinh trung học, nhưng ở nơi này có ai mà không biết từ nhỏ anh đã có thành tích cực kỳ xuất sắc đâu chứ.

Dạy một học sinh tiểu học hoàn toàn không thành vấn đề.

Cuối cùng, Nghiêm Quân Thành và dì đạt được thỏa thuận chung.

Tất nhiên là anh sẽ không dạy miễn phí, lúc dắt xe đạp đi ra ngoài, anh thuận tiện tính toán một chút ở trong đầu, sau một kỳ nghỉ hè, hẳn là anh có thể kiếm một ít tiền - chỉ là nghĩ đến mình phải đối mặt với một thằng nhóc con, anh cần phải xây dựng tâm lý mất một khoảng thời gian mới có thể tiếp tục chức danh này.

Sau khi chính thức vào hè, Trịnh Vãn cũng thử chen lấn đi xe buýt, nhưng mùi vị kia quá khó chịu, cho dù có chỗ ngồi thì cũng không thể nào chịu được.

Đoạn đường mà cô đi này không có điều hòa, học sinh lại nhiều, mùi mồ hôi vốn đã làm cho người ta khó có thể chịu được, thỉnh thoảng đụng phải có người bị hôi nách, cô hầu như là muốn tắt thở.

Cha mua cho cô một chiếc xe đạp, học sinh trung học đều đi sớm về trễ, đạp xe đi học tuy có nóng, nhưng so với chen chúc trên xe buýt vẫn tốt hơn một chút.

Trên đường đi học cũng sẽ gặp phải Nghiêm Quân Thành.

Cô sẽ không cố ý trốn tránh anh, lúc nào nên ra ngoài thì ra ngoài vào lúc đó.


Hôm nay lại đụng phải anh. Hai người đang đợi đèn xanh đèn đỏ, cô rút một que kem bên cạnh cặp sách ra, nhìn anh một cái, dùng sức bẻ thành hai đoạn, đưa cho anh nửa cây: "Ăn không? Đào mật, mùi vị cũng không tệ lắm.”

Anh sửng sốt vài giây rồi nhận lấy: "Cảm ơn.”

Trịnh Vãn cười: "Khách sáo như vậy sao?”

Cô muốn nói khi cô gặp lớp trưởng hoặc bạn học khác thì cũng sẽ chia một nửa cây cho người ta.

Nhưng mà những lời này cô vẫn nuốt trở lại.

Hình như anh không thích lớp trưởng, rõ ràng lớp trưởng là một người rất tốt.

Lớp trưởng thầm oán trách với cô: "Cậu nhớ nói với Nghiêm Quân Thành, bảo cậu ta đừng bắn lén tôi nữa, tôi có một người bạn qua thư đã qua lại nhiều năm..."

Cô ngược lại là cảm thấy tò mò, hóng hớt: "Bạn qua thư sao? Cậu còn có bạn qua thư nữa à?”

Lớp trưởng lui về phía sau một bước: "Đừng có nói ra ngoài đó. Hai chúng tôi đã hẹn với nhau rồi, sau này cô ấy sẽ đến Đông Thành, cô ấy rất hiểu được tấm lòng của tôi, tôi cũng rất hiểu cô ấy.”

Cô uyển chuyển chuyển lời này cho Nghiêm Quân Thành, anh chỉ bình tĩnh gật đầu.



Lúc chạng vạng tối.

Trịnh Vãn phát hiện trên cổ Nghiêm Quân Thành nổi mẩn đỏ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể nhận ra.

Cô nhìn chằm chằm cổ anh, anh vậy mà lại cảm thấy không được tự nhiên, luôn cảm thấy ánh mắt của cô như có lông vũ lướt qua.

“Cậu bị làm sao vậy?" Cô hỏi.

Anh che cổ, như thể thề sống chết bảo vệ làn da của mình khỏi bị cô nhìn thấy: "Nóng.”

Trịnh Vãn cảm thấy anh quá kỳ lạ. Chờ sau khi trở về chỗ ngồi, cô càng nghĩ càng cảm thấy vết mẩn đỏ của anh giống như bị dị ứng mà có, lại kết nối với hành vi kỳ lạ của anh, cô hít sâu một hơi, chủ động viết tờ giấy gửi qua cho anh.

Cô chống tay lên mặt, nhìn anh không chớp mắt, nhìn phản ứng đầu tiên của anh.

Quả nhiên, sau khi anh mở tờ giấy ra, theo bản năng che cổ lại nhìn cô.

Trịnh Vãn tức giận.

Cô thật sự bị anh chọc giận.

Động tác hơi xốc nổi ném cục tẩy qua, mở miệng nói chuyện với anh: "Ra đây.”


Cô đứng dậy đi ra ngoài phòng học.

Nghiêm Quân Thành cũng không biết vì sao nhìn dáng vẻ này của cô thậm chí cảm thấy có chút căng thẳng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy cách phía sau cô vài bước rồi theo cô xuống lầu. Còn vài phút nữa là đến tiết tự học buổi tối thứ hai, Trịnh Vãn lên lầu một, tìm một góc yên tĩnh, xung quanh tối om, cô dựa vào tường chờ anh.

Cô không hiểu, cô nghi ngờ: "Cậu dị ứng với đào mật à, nếu đã bị dị ứng thì vì sao lại còn muốn ăn nữa chứ?"

May mà hàm lượng nước trái cây đào mật trong này cũng không cao, anh cũng không bị nổi mẩn bao nhiêu.

Nghiêm Quân Thành thản nhiên trả lời cô: "Vì đó là cậu cho tôi.”

Trịnh Vãn ngược lại trở tay không kịp.

Cô cho rằng anh sẽ nói dối. Không ngờ tới anh lại ngang nhiên thừa nhận như vậy.

“Không sao đâu." Nghiêm Quân Thành còn an ủi ngược lại cô: "Tôi đảm bảo là ngày mai sẽ khỏi.”

Trịnh Vãn giật mình không thôi, nhưng cũng không biết còn có thể nói gì.

Cô có thể nhìn thấy sự bướng bỉnh trong mắt anh.

Ngày hôm sau, cô vẫn lấy thuốc mỡ đưa cho anh. Cô nghĩ, ít nhiều gì cô cũng đã từng bị rồi.

Lúc nói chuyện này cho Tiết Ni nghe, vẻ mặt Tiết Ni vô cùng phấn khích: "Tôi nói mà tôi nói mà! Cậu ấy thích cậu, cậu ấy cực kỳ cực kỳ thích cậu luôn đó, nhưng mà tôi cảm thấy cậu ấy cũng thật là tâm cơ quá nha!”

Trịnh Vãn nhìn cô ấy: "Hả?”

“Cậu ấy chính là muốn khiến cho cậu quan tâm cậu ấy đó!" Tiết Ni nói: "Hơn nữa cậu ấy còn để cho cậu nhớ kỹ bệnh dị ứng của cậu ấy, vậy thì không phải là cậu sẽ nhớ kỹ việc cậu ấy bị dị ứng với đào mật hay sao?”

Trịnh Vãn: "...”

Cô muốn cãi lại nhưng vừa mở miệng thì lại nhận ra từ ngữ của mình vô cùng nghèo nàn.

Anh thành công chứ? Thành công rồi.

Ngày hôm qua mẹ cô dẫn cô đi mua kem, cô đều vô thức bỏ qua tất cả vị đào mật.

Cô cũng khóc không ra nước mắt.

Tiết Ni nháy mắt ra hiệu: "Được cậu ấy theo đuổi là cảm giác gì?”

Trịnh Vãn cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Được anh thích, được anh theo đuổi là cảm giác gì? Cô giống như không có cách nào tránh ra được, lúc cô nhìn chằm chằm cổ anh liên tục vài ngày thì cô đã thấy quả thật là mình đã trúng kế mất rồi.




Sau kỳ thi cuối kỳ là kỳ nghỉ hè.

Bàn học của Trịnh Vãn bị chuyển đến phòng học bên cạnh, cô đang muốn dọn thì đụng phải lớp trưởng.

Tôn Lăng Phong vẫn cảm thấy, ở một mức độ nào đó mà nói, anh ta là phụ huynh của lớp này, anh ta nên cố gắng đi giúp đỡ các bạn học khi cần thiết, ví dụ như Trịnh Vãn thoạt nhìn tay nhỏ chân nhỏ, lúc dọn bàn học chắc là có hơi quá sức.

Trịnh Vãn vừa định nói: "Chuyển bàn học cũng không phải việc quá sức gì cả, cô hoàn toàn có thể làm được", ánh mắt lơ đãng nhìn thẳng Nghiêm Quân Thành đang ở cửa.

Nghiêm Quân Thành gấp cáp cả một đường, nhanh chân chạy tới đây chính là muốn dọn bàn học cho cô.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trịnh Vãn cũng do dự, còn chưa kịp gọi anh một tiếng thì anh giống như là tức giận với ai, bình tĩnh liếc nhìn cô một cái rồi xoay người rời đi.

Người này bị sao vậy trời…

Không hiểu vì sao mà tâm trạng của cô cũng trở nên có chút không xong. Tôn Lăng Phong vốn dĩ không chú ý tới những thứ này, vui tươi hớn hở mà nâng bàn học lên mang trở về phòng học cho cô, lại đi tới chỗ khác giúp bạn học khác.

Trịnh Vãn rút khăn giấy trong túi cẩn thận lau bàn học và ghế dựa, thuận tiện kiểm tra hộc bàn có rác hay không.

Đột nhiên, một chai nước ngọt bốc khói lạnh nghi ngút đặt lên bàn cô, cô ngẩng đầu lên, đối diện với mặt anh, anh đang thở hổn hển, khớp xương trên bàn tay hiện lên vô cùng rõ ràng còn đang nắm chặt chai nước ngọt kia, nhìn cô không chớp mắt.

Cô kinh ngạc vài giây, cụp mắt xuống: "Cậu còn chưa đi nữa sao?”

“Cậu còn chưa đi thì tôi đi cái gì chứ?" Anh trả lời.

Quả thật là anh vô cùng vô cùng khó chịu.

Nhưng anh dựa vào cái gì mà phải đi? Anh vốn dĩ không nghĩ tới chuyện phải đi.

Anh đi mua cho cô một chai nước để uống.

Trịnh Vãn vươn tay, cầm chai nước ngọt ướp lạnh kia, cô muốn trái tim mình cũng lạnh hơn được một chút.

-

Đương nhiên là không lạnh được.

Ai bảo mùa hè này nóng bức như vậy.

Điện thoại bàn trong nhà vang lên, cô cũng không biết trực giác của mình ở đâu ra, cô xác định người gọi điện thoại tới chính là anh.

Một ngày nghỉ hè, anh đột nhiên hỏi cô: "Cậu nợ tôi một câu hỏi, bây giờ còn tính không?"

“... Tính chứ." Cô uể oải nói: "Hỏi đi.”

Cô cũng bị anh giày vò.


Hỏi nhanh đi!

Cứ hỏi lẹ đi!

“Số điện thoại bàn nhà cậu là bao nhiêu?”

Tại sao? Tại sao lại cho anh nhỉ!!

Trịnh Vãn ôm mặt, cũng muốn hỏi mình vấn đề này.

Cô chậm rãi đứng dậy khỏi sô pha, người đối diện cũng rất kiên nhẫn.

Đừng trả lời. Lý trí nói cho cô biết.

Hai người nói chuyện một chút, Trịnh Vãn nhìn thời gian trên máy bàn, phát hiện đã nói chuyện gần mười phút rồi. Mỗi ngày anh đều gọi điện thoại tới, thời gian nói chuyện lâu thì là nửa tiếng, ngắn thì cũng khoảng chừng mười phút, ngay khi kỳ nghỉ hè đã qua được một nửa, anh rốt cuộc cũng hẹn cô ra ngoài.

Dưới ánh trăng, tóc cô xõa một nửa trên vai đi về phía anh.

Giờ khắc này, anh vì câu hỏi mấy tháng trước mà đã tìm được đáp án.

Thì ra là mùi này.

Thảo nào anh hay thắc mắc mùi hương trên quần áo hình như thiếu chút gì đó.

Mái tóc của cô, quần áo của cô, giao hòa cùng một chỗ, mới là mùi thơm ngát mà anh ngửi được lúc ban đầu kia.

Kỳ nghỉ hè còn một nửa.

Anh không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, hôm nay được anh hẹn ra cô có suy nghĩ như thế nào, trong lòng hai người bọn họ đều rõ ràng. Nhưng mà, khi cô xuất hiện ở bên cạnh anh, lần đầu tiên anh cảm thấy do dự, anh đang do dự cái gì vậy?

Trịnh Vãn nhìn lén anh một cái, thấy anh không ngừng vỗ muỗi hút máu trên cánh tay, cảm thấy buồn cười, luôn cảm thấy cảnh tượng này rất buồn cười.

“Chờ tôi một chút.”

Cô xoay người chạy đi, tới siêu thị nhỏ gần đó, lúc đi ra cầm chai thuốc đuổi muỗi trong tay.

“Nhãn hiệu này dùng rất tốt. Mẹ tôi cũng rất hút muỗi." Cô vừa nói vừa vặn nắp, đổ vào lòng bàn tay: "Cậu thử xem sao?”

Anh được voi đòi hai bà Trưng: "Tôi không biết bôi.”

“..." Cô quét mắt nhìn anh một cái, mặt mày cũng thoáng hiện lên nét xấu hổ.

Khi ngón tay của cô chạm vào cánh tay anh, trong nháy mắt, cả người anh đều trở nên căng cứng, gân xanh trên mu bàn tay như ẩn như hiện.

“Cậu hút muỗi như vậy, buổi tối ra ngoài không phải là chịu tội sao?" Cô nhẹ giọng nói: "Nhìn này, trên cánh tay cậu có quá trời đốm đỏ rồi này.”

Nghiêm Quân Thành cũng không biết nói lời lãng mạn một chút nào.

Anh khịt mũi coi thường những bức thư tình kia, nhưng ngay cả một chữ anh cũng không viết ra được.

Lúc này bị cô khống chế, anh chỉ có thể ngơ ngẩn.


Đọc truyện chữ Full