“ Nhưng……" Thẩm Lộ Hoa do dự nhìn về phía cha Thịnh: “Ông già, ông cảm thấy có được không ?”“Tôi không phản đối, con gái đã muốn làm thì chúng ta giúp bọn nhỏ.
Nếu không đủ thì để lại đậu nành để làm giống cho các con dùng trước.”Nói là làm, buổi tối Thịnh Ninh bắt đầu đun nước ấm để ngâm đậu nành.
Thịnh An giống như cái đuôi nhỏ luôn theo sau cô, trong tay còn cầm một quyển sổ nghiêm túc ghi lại chi tiết các bước làm.Hiện tại thời tiết nóng bức, thời gian ngâm đậu phải tính toán kỹ nếu không cẩn thận sẽ làm hỏng đậu.
Thịnh Ninh biết trong nhà đậu nành không có nhiều cho nên vô cùng cẩn thận.Ngày hôm sau hai chị em dậy sớm quan sát thấy hạt đậu đã nở ra và hơi nhú mầm liền đem vớt đậu ra cái rổ hay để vo gạo có lỗ thoát nước.
Sau đó dội qua với nước lạnh, nhặt bỏ đi những hạt hỏng.Ủ đậu giá là cả một quá trình theo dõi sát sao yêu cầu mỗi ngày cẩn thận quan sát, đúng giờ tưới nước mà còn phải tưới đủ lượng nước.
Nếu tưới nhiều nước quá thì mầm đậu dễ bị úng nước thối rễ.
Phải luôn duy trì cho mầm đậu phát triển đều như vậy mới làm ra đậu giá to đều đẹp mắt và ăn ngon.Hiện tại đúng là thời điểm cuối thu nắng gắt, mầm đậu phát triển nhanh, đến buổi sáng ngày thứ ba đậu giá đã cao được năm sáu phân mầm nào mầm nấy tươi mơn mởn nhìn rất ngon miệng.“Thành công, thành công rồi……" Âm thanh Thịnh An hưng phấn hét lên làm cho người trong nhà đang ngủ đều bị đánh thức.Thịnh Ninh vội vàng rời giường rửa mặt chải đầu, đi ra ngoài đã thấy mọi người đang vây xung quanh một chỗ.“Không nghĩ tới năm cân đậu nành có thể làm ra được nhiều đậu giá như vậy.” Thịnh An vui vẻ khua chân múa tay: “Mẹ, chúng ta hôm nay mang đi bán thử luôn?”“Cha thấy được, thời tiết nóng như này không thể để lâu được.” Cha Thịnh đánh nhịp nói.“Được!"Thịnh Ninh nhìn thấy cả nhà vui vẻ trong lòng cô cũng ngập tràn hạnh phúc.Sau khi ăn sáng xong, cha Thịnh cùng Thẩm Lộ Hoa vẫn xuống đất làm việc.
Thịnh An cùng Thịnh Ninh đẩy chiếc xe nhỏ đựng đậu giá đi họp chợ.Trên đường đi, hai chị em thỉnh thoảng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.Thịnh Ninh quen rồi coi như không thấy, Thịnh An ngược lại không nhịn được muốn xông lên cho đối phương mấy cái tát.“Đừng tức giận, chúng ta hôm nay là đi bán hàng, bây giờ em đánh người ta thì còn ai dám mua đậu giá nhà mình?”“Hừ! Hôm nay tâm tình tôi tốt tạm thời không chấp nhặt với bọn họ."Hai người đi mất nửa giờ đồng hồ, khi đến nơi thời gian đã không còn sớm những vị trí đẹp như gần cổng chợ đã bị người ta chiếm hết rồi.
Chỉ có thể tìm vị trí không dễ thấy lắm để bày hàng, sau đó trả một mao tiền làm phí mở quầy hàng.
Thịnh Ninh để gọn xe đẩy một chỗ sau đó bê rổ đậu giá từ trên xe xuống, trên đường đi cô đậy rổ mầm đậu bằng một cái khăn ướt vừa để che nắng vừa để giữ cho đậu giá luôn tươi.
Bây giờ vạch khăn ra lập tức những cây đậu giá đều tăm tắp tươi non mọng nước lộ ra nhìn rất thích mắt.Chợ ở nông thôn vô cùng náo nhiệt, tất cả bà con từ các làng xóm xung quanh đều sẽ tới họp chợ.
Đã mấy chục năm qua đi Thịnh Ninh gần như đã quên hình ảnh chợ quê nhộn nhịp này rồi, nay một lần nữa nhìn thấy những hình ảnh quen thuộc hiện lên trước mắt làm cho cô vô cùng kích động.Trong lúc cô đang chuyên chú nhìn khung cảnh xung quanh bồi hồi thì bị Thịnh An dùng khuỷu tay huých nhẹ một cái.“ Chị mời khách đi, hét to vào.”Thịnh Ninh quay đầu, phát hiện ngày thường An An nhìn khá tùy tiện vậy mà đến chỗ đông người lại thẹn thùng.
Vì thế cô thử giọng mình một cái rồi cao giọng hô: “Đậu giá đây, mầm đậu nành đây! Đậu giá tươi ngon mới làm đây! Hai mao tiền một cân mua nhanh kẻo hết!”Giọng nói của Thịnh Ninh thanh thúy trong veo như tiếng hót chim hoàng anh, hơn nữa nói bằng tiếng phổ thông tiêu chuẩn vang lên trong giữa rừng âm thanh giọng Đông Bắc nên vô cùng nổi bật và đặc biệt.Những người lui tới gian hàng của hai chị em cô đều như vô tình liếc qua hai người.Hai chị em đứng bán nửa ngày, người đến xem rất nhiều, nhưng lại không ai mua.
Trong những người xem đó, phần lớn là bọn thanh niên du thủ du thực* con nhà khá giả nhìn trộm Thịnh Ninh.*Du thủ du thực: chỉ những người không có nghề nghiệp chỉ biết ăn chơi.“Cô…… Cô ngày mai không được tới nữa." Thịnh An tức giận trừng mắt: "Quả nhiên là yêu tinh chuyên gây hoạ." Cô biết mà phụ nữ quá xinh đẹp không phải chuyện tốt gì.Thịnh Ninh bị trách cứ tâm trạng cũng không tốt, thầm nghĩ muốn chứng minh không bán được đậu giá không phải do cô có vấn đề.
Vừa nhìn lên thì thấy một người vừa đi qua có bộ dáng quen thuộc, cô liền cao giọng gọi lại :“Anh trai này, anh có muốn mua đậu giá không?”Thịnh An vừa nghe cô gọi như vậy thiếu chút nữa tức giận hộc máu.
“ Bình thường cô hay gọi người khác như vậy sao? Trách không được mọi người mắng cô không biết kiềm chế lả lơi ong bướm.
Phải gọi là đồng chí, đồng chí hiểu không.”“À! Vậy chị nói lại?” Cô mở miệng theo thói quen nói chuyện của người sau này.
Vốn dĩ còn định gọi là soái ca* cơ nhưng lại cảm thấy không thích hợp lập tức đổi thành anh trai.
Không nghĩ tới anh trai cũng là từ không thể tuỳ tiện gọi.*Soái ca: anh chàng đẹp trai, chỉ những người đàn ông đẹp trai, giàu có….trong câu trên mình thấy để nguyên như vậy hay hơn.Tề Lỗi đang đi thì nghe được sau lưng có người gọi mình là anh trai, kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
Vừa nhìn một cái liền thấy vẻ mặt xấu hổ không biết làm sao của Thịnh Ninh, bất giác nở nụ cười.Ba lần nhìn thấy cô, cả ba lần cô đều trong hoàn cảnh hết sức xấu hổ.“A? Thì ra là cậu của tiểu Hồng!”*Ở chương này mình sửa lại cách xưng hô của Thịnh An với Thịnh Ninh nhé.
Thịnh An xưng hô “ cô – tôi” với Thịnh Ninh do khúc mắc từ nhỏ, hiện tại chưa nguyện ý gọi Thịnh Ninh là “ chị”, khi nào có thời gian mình sẽ sửa lại cả ở những chương trước nữa.Còn một cái nữa là Tề Lỗi do ở chương 36: có nói là đại ca của Tề Mai nên mình để là bác của tiểu Hồng nhưng sau khi đọc kỹ lại thì trong convert là cữu cữu của tiểu Hồng cho nên từ giờ mình sẽ đổi lại là “ cậu của tiểu Hồng” "em trai của Tề Mai”.