TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhu Giá
Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Nhu và Nhạn Thư ra khỏi phủ bằng cổng nhỏ, vốn dĩ Nhạn Thư đã chuẩn bị sẵn xe ngựa trong phủ để đưa hai người đến thẳng đài Phi Trì luôn, nhưng Trần Nhu lại từ chối.

“Nhạn Thư, chúng ta tự đi qua đó đi.”

Nhạn Thư nghe vậy cũng không khuyên nhủ gì, nghe lời cô nương nhà mình, bảo xa phu rời đi.

Thời tiết bây giờ đang vào độ đào thắm liễu xanh, chim yến tước [*] hót vang không dứt bên tai, thi thoảng, giữa những ngôi nhà cao lớn sẽ có tiếng én xuân lọt qua.

[*] Chim yến tước: là một loại chim sẻ núi.

Tay Trần Nhu cầm trường kiếm, đi cùng Nhạn Thư, họ lần lượt đi vào con đường chính của Trường An, trên đường ngựa xe như nước, khách thương vãng lai chen vai nhau, xe ngựa chậm rãi lăn trên đất rồi đi mất.

Nàng hít một hơi thật sâu, không kịp ngắm nhìn đủ mọi thứ trên đường đi.

Sống đến năm mười lăm tuổi, số lần nàng rời phủ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, cuộc sống bình thường chỉ nằm trong một mảnh trời đất nhỏ hẹp, cho dù là trong mơ, mươi tám tuổi thành Hoàng hậu, hai mươi ba tuổi thành Thái hậu, thì nàng vẫn luôn sống trong hiên cung mái điện nguy nga tráng lệ, nào có được một lần tận mắt ngắm nhìn khung cảnh hưng thịnh phồn hoa thế này.

“Thất công tử, trên đường náo nhiệt quá.”

Nhạn Thư nhìn Đông ngó Tây, tuy nói là cùng cô nương nhà mình ra ngoài xem đánh mã cầu, nhưng bây giờ nàng ấy lại không thể nén nổi lòng mình trước khung cảnh náo nhiệt bên đường, cũng bị thu hút bởi khung cảnh ấy nên không giục Thất cô nương nhanh chóng đến đài Phi Trì nữa.

Trần Nhu gật đầu.

Nàng cầm không đặng mà đi đến chỗ bên dưới cây đào ngay cạnh cầu đá trắng, cây đào này đang vào độ nở rộ, hoa đào hồng phớt nối đuôi nhau mà bung nở, hoa rụng đỏ thắm đầy đất, cực kỳ xinh đẹp.

Trần Nhu giơ tay ngắt một cành.

Hoa đào trong tay còn vương một giọt sương mai chưa khô, mùi thơm thanh mát ngào ngạt, vừa hay có một cơn gió xuân thổi qua, chấm đỏ li ti rơi trên ống tay áo trắng như tuyết của nàng.

Nàng cúi đầu nhẹ nhàng ngửi.

“Vị công tử này, cành đào trong tay người nở rất đẹp đó.”

Một cô nương trẻ tuổi mặc nhu quần [*] màu lục đi đến trước mặt Trần Nhu cười tủm tỉm mà lên tiếng, Trần Nhu sửng sốt, nàng bèn ngẩng đầu và cười nhẹ một cái với nàng ấy.

[*] Nhu quần: trang phục của người Hán, phổ biến vào thời Đường.

Cô nương mặc nhu quần hành lễ thục nữ, thong thả ung dung xoay người rời đi.

Trần Nhu nhìn theo hướng nàng ấy rời đi, lại thấy cô nương mặc nhu quần này chưa đi được mấy bước mà gió mát đã thổi bay vạt áo nàng ấy, một chiếc khăn màu hồng cánh sen rơi xuống đất.

Nàng đang định tiến lên vài bước để nhặt chiếc khăn trên đất, cũng tính mở miệng gọi cô nương mặc nhu quần đằng trước lại.

Nhưng Nhạn Thư đã ngăn Trần Nhu lại, la lên đầy vội vã: “Công tử, người không thể nhặt thứ này.”

Cô nương mặc nhu quần màu lục kia quay đầu lại, trùng hợp trông thấy cảnh này nên hung hăng trợn mắt với Nhạn Thư một cái.

Trần Nhu sửng sốt, còn chưa phản ứng lại kịp, Nhạn Thư lại vội nhỏ giọng nhắc nhở nàng: “Công tử, người quên rồi sao, chúng ta đang mặc nam trang.”

“Trên đường, nếu một người nữ có ý với một người nam thì sẽ cố tình để rơi khăn tay, chờ người nam kia nhặt khăn… qua lại thường xuyên như thế, sẽ thấy ưng nhau.”

“Nếu không có tình ý với nàng ấy thì chớ có nhặt, e là sẽ xảy ra rắc rối.”

Trần Nhu chớp mắt, dùng vẻ không thể nào tin nổi mà hỏi lại: “Em nói nàng ta coi ta là nam nhân đó ư?”

Nàng chỉ đắp thêm một lớp thuốc mỡ vàng lên mặt, rồi quẹt thêm lông mày, bấy nhiêu thôi đã đủ để bị người ta hiểu nhầm nàng là đàn ông rồi ư?

Nhạn Thư gật đầu, khen ngợi: “Công tử, hôm nay người điểm trang cực kỳ khéo léo, nếu không phải vì Nhạn Thư rất thân thiết với người, thì e là em sẽ không thể nhận ra người là một cô nương.”

“…”

Trần Nhu nghẹn họng.

Vốn dĩ nàng có định giả nam ra ngoài đâu.

Rõ ràng nàng không có hầu kết, còn có lỗ bấm tai nữa mà, nhìn kiểu gì cũng phải nhìn ra đây là một cô nương trẻ tuổi chứ.

“Ngũ cô nương thường xuyên giả làm nam tử để đi ra ngoài, nàng ta cứ tưởng rằng mình giả rất tốt, người khác không nhìn ra, không ngờ người ngoài liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra nàng ta là nữ, chỉ là mọi người không nói mà thôi.”

“Nếu Thất cô nương xuất hiện trước mặt Đại công tử với dáng vẻ này, e là Đại công tử cũng không nhận ra đâu ạ.”

Vậy… Thích Nhung cũng sẽ không nhận ra ư?

Trần Nhu: “…”

Nàng bắt đầu thấy hơi hối hận rồi.

Mà bây giờ, dù có muốn lau hết mấy thứ trên mặt cũng không còn kịp nữa rồi.

Hai người đi ngang qua một quầy hoành thánh, bỗng nhiên Trần Nhu – người đang ôm tâm sự nặng nề nói mình muốn ăn một chén hoành thánh, Nhạn Thư đang định nhắc nhở Thất cô nương nhà mình rằng, nếu không đi tiếp, chỉ e là sẽ không xem được nữa trận mã cầu kia.

Đáng tiếc thay, nếu hai người mặc xiêm y nhẹ nhàng ra ngoài còn đỡ, nhưng bây giờ trong hai người, người nào cũng cầm một thanh kiếm trong tay, trọng lượng của bội kiếm không nhẹ nhàng gì, Nhạn Thư cũng thấy mỏi tay.

Nói vậy thì, Thất cô nương yếu ớt nhà mình càng cầm không nổi.

Nếu đã không xem đánh mã cầu được thì không xem thôi, cũng đã tới nước này rồi, Nhạn Thư còn là người biết nhìn mặt đoán ý nữa, nàng ấy phát hiện Thất cô nương cũng không quá hứng thú với chuyện xem mã cầu này.

Có lẽ Thất cô nương chỉ muốn ra ngoài cho đỡ chán.

Nhưng Ngũ hoàng tử kia…

“Lão bản, cho hai chén hoành thánh.”

“Được!”

Trần Nhu đặt bội kiếm trong tay lên ghế dài bên cạnh, thực tế là nàng đã không cầm nổi nữa rồi, chỉ miễn cưỡng chống đỡ đến quầy hoành thánh này mà thôi.

Nơi này là mục đích mà nàng đi ra ngoài chuyến này.

Quầy hoành thánh này nằm cạnh quán trà nhỏ đầu đường, có mấy thương nhân người Hồ ngoại lai đang ngồi nghỉ ngơi uống trà, dò hỏi chuyện thú vị của danh nhân trong thành Trường An.

“Trần gia Thất cô nương, đệ nhất mỹ nhân thành Trường An ta, tháng trước gảy một khúc đàn kinh người, danh chấn tứ phương.”

“Trần gia? Trần gia nào cơ?”

“Tất nhiên là Trần tướng gia.”

“Một tiểu cô nương mười mấy tuổi thôi mà, dù người đẹp hay mặt đẹp, dù được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân thành Trường An gì gì đó ấy à, thì ít nhiều gì cái danh hiệu này cũng được lây chút vinh quang của bậc cha anh.”

“Chưa chắc đâu, vị huynh trưởng của Trần Thất cô nương này là Trần Trưng, ngự tiền Thiên Ngưu vệ, vẻ ngoài tuấn mỹ vô song, thích kết giao bằng hữu, xưa nay được xưng là tiểu Mạnh Thường [*], chắc chắn muội muội ruột thịt của y cũng có tướng mạo không tầm thường.”

[*] Mạnh Thường: là một vị quan lại dưới thời Đông Hán, tương truyền ông này rất có tài đức và được nhân dân yêu mến.



Mấy người ấy nói miết một hồi, chợt có một người đàn ông trung niên mặt trắng có râu lại chuyển đề tài sang một người khác.

Người đàn ông nọ cao giọng lên mà nói: “Nếu nói đến người không dễ chọc nhất trong cái thành Trường An này, thì chính là tiểu bá vương [*] thành Trường An danh tiếng lẫy lừng… Thích Nhung, Thích tiểu Hầu gia.”

[*] Bá vương chỉ những kẻ ngang ngược.

“Gặp được người này, nhớ kỹ là phải đi đường vòng.”

“Con người của Thích tiểu Hầu gia cực kỳ kiêu ngạo ngang ngạnh, hoành hành ngang ngược trong thành, không ai dám chọc vào.”

“Ra ngoài mà còn bưng ưng [*] thả chó, một đám hộ vệ vây quanh, cả đoàn mênh mông cuồn cuộn, khiến lòng người sợ hãi cùng cực, tục truyền rằng, y nuôi hơn một trăm con chó ngao trong phủ, thời gian trước đó còn dung túng cho chó dữ làm người khác bị thương ở đầu đường.”

[*] Bưng ưng: hành động để chim ưng đậu lên tay.

Nhạn Thư đẩy nhẹ Trần Nhu một cái, nhỏ giọng nói: “Sao tiểu Hầu gia lại là người như vậy cơ chứ…”

Thích Nhung và huynh trưởng của Trần Nhu là bạn tốt, từ nhỏ tới lớn, ngoại nam mà Trần Nhu có thể trông thấy trong Trần phủ, gần như là chỉ có mỗi mình Thích Nhung.

Trần Nhu dùng tay chống cằm: “Không thể tin hết vào những gì họ nói.”

Cái danh hiệu “tiểu bá vương” mà Thích Nhung có được ấy à, trước kia Trần Nhu đã từng nghe nói tới rồi, nhưng nàng chưa từng được tận mắt trông thấy dáng vẻ kiêu ngạo “bưng ưng thả chó” của tên này.

Tiểu bá vương Thích Nhung mười bảy tuổi, tiếng xấu truyền xa khắp thành Trường An.

Định Bắc Vương Thích Nhung ba mươi bảy tuổi, nổi danh bốn bể, chấn động tám phương.

Trong quán trà lại có người hỏi: “Thích tiểu Hầu gia kia kiêu ngạo như thế, dựa vào đâu mà nên nỗi?”

“Thích Nhung được phong Hầu năm sáu tuổi.”

“Sáu tuổi phong hầu? Xưa nay Lý Quảng khó phong, y có công tích gì?”

[*] Phùng Đường dễ già, Lý Quảng khó phong: Phùng Đường dễ già chỉ những người về già khó có thành tích, Lý Quảng khó phong chỉ những người dù lập công cao cũng khó được phong tước vị.

“Vậy thì phải nói đến chuyện mười hai năm trước, phụ thân Thích Nhung là Thích Tùy tướng quân trấn thủ Nhạn Môn quan hiện giờ, mẫu thân là Trưởng công chúa Hoa Dương, bào muội cùng mẫu thân với đương kim thánh thượng, mười hai năm trước, triều ta đại chiến với Bắc Địch, thất bại nặng nề, nên đã phải bỏ năm châu, thậm chí là còn phải lùi lại thủ ở Nhạn Môn.”

“Tôn lão tướng quân chết trận, Chu tướng quân chết trận, Trưởng công chúa Hoa Dương lấy thân mình hy sinh cho Tổ quốc.”

“Khi đó Thích Nhung vẫn còn là một hài tử sáu tuổi, y mang theo linh vị của mẫu thân hồi kinh, trước mặt Hoàng đế, y lập chí báo thù cho mẫu thân mình, nói rằng cuộc đời này, chắc chắn mình phải dẹp yên Bắc Địch, thu phục Yến Vân, Hoàng đế thương y còn nhỏ mà đã không còn mẫu thân, lại có hào chí hiên ngang tận trời, thế là người đã truy phong mẫu thân y làm Trấn Quốc trưởng công chúa, cũng phong y làm Võ An Hầu.”

“Thì ra tiểu Hầu gia này có từ đó.”

“Suy cho cùng, vẫn phải nhờ vào mẫu thân ruột rà mà ra đó thôi.”

“E rằng tiểu Hầu gia này cũng đã quên những lời mình từng nói khi y còn bé, bởi thế nên y mới dần sa đọa hưởng lạc, không khác gì mấy tên ăn chơi trác táng khác cả.”

“Tất nhiên rồi, từ nhỏ đã cơm nước ngon lành, xiêm y đẹp đẽ, nào có còn dũng khí để lên chiến trường nữa đâu.”

“Chỉ tiếc thay, vị Thích phu nhân hiện giờ không thể sinh nổi một hài nhi cho Thích tướng quân, nếu có thể hạ sinh một lân nhi [*], thì ắt hẳn sẽ là bậc lương tướng tài ba.”

[*] Lân nhi: thường được dùng làm tên khen ngợi con người khác, gia đình hoàng gia cũng hay dùng từ này khi nói đến con mình.

“Ôi? Lại còn có một vị Thích phu nhân nữa sao, Thích Tùy tướng quân lấy vợ kế à?”

“Phải, vị Thích phu nhân này chính là một vị nữ trung hào kiệt, một nữ anh hùng, cùng trượng phu mặc kim giáp, trấn thủ biên quan, nghe nói từng bị thương trên chiến trường, không thể sinh, nên bây giờ mới…”

“Đáng tiếc biết bao.”

“Ta còn biết một tin đồn nhỏ, đồn rằng, thuở đầu vị Thích phu nhân hiện giờ và Thích Tùy tướng quân thương yêu nhau, Thích Tùy tướng quân là thiếu niên anh tài, lại bị công chúa nhìn trúng, cho nên Hoàng đế hạ chỉ tứ hôn, Thích tướng quân không thể kháng chỉ, chỉ đành cưới công chúa.”

“Nào khác gì gậy đánh uyên ương, chia rẽ hai người có tình đâu.”

“Đúng là tạo nghiệp quá mà!”

“Bây giờ Thích tướng quân và Thích phu nhân may mắn được tiếp tục tiền duyên, cũng coi như là đã được viên mãn.”

“Thích phu nhân mày liễu không thua đấng mày râu, tất nhiên là vô cùng xứng đôi với Thích tướng quân.”

“Công chúa tuy tốt, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là phận cành vàng lá ngọc, chẳng có tác dụng gì trên chiến trường, lại còn trở thành thứ vướng víu người ta.”

“Cũng không hẳn, người ta nói là Trưởng công chúa Hoa Dương kia hy sinh thân mình cho Tổ quốc, chứ thật ra là bị quân địch bắt làm tù binh, cột lên cửa thành ép Thích tướng quân đầu hàng, cuối cùng, vì mang nhục mà tự sát, trước khi chết còn bị treo trên cổng thành ba ngày, tới nay xương cốt vẫn còn chôn ở Yến Vân đấy.”

“Đây quả thật là nỗi sỉ nhục lớn của triều ta, khiến cho Bắc Địch đắc ý tới tận bây giờ.”

“Cô công chúa kia nữa, đang êm đang đẹp, không chịu đợi ở Trường An đâu, lại cứ muốn chui đầu vào lưới, vào tay quân địch, đúng là chẳng biết tốt xấu gì hết, chẳng biết nặng nhẹ, tên Da vương [*] Bắc Địch kia thô bạo háo sắc, công chúa bị bắt làm tù binh, không biết liệu rằng công chúa có bị…”

[*] Gốc là 耶王, có thể viết là da hoặc gia.

“Vậy mà cũng được phong làm Trấn Quốc…”

Ngay lúc gã nam nhân trung niên miệng lưỡi liến thoắng, tiếng vó ngựa chợt tới gần, một bóng dáng đỏ rực hiện ra trước mắt mọi người, gã đó bị đá cho ngã xuống đất, thiếu niên áo đỏ đạp lên ngực gã, cây thương bạc trong tay đâm thẳng tới.

“… Gượm đã!”

Đột nhiên nghe thấy giọng nói đó, cơ thể của thiếu niên áo đỏ chấn động, mũi thương dừng ngay trước mắt kẻ kia.

“Tiểu Hầu gia, người lui một bước trước đã.”

Giờ đây, quanh quán trà đã có không ít người vây quanh, thân phận của chàng thiếu niên áo đỏ đã rõ mồn một như ban ngày, trước mắt bao nhiêu là người, chàng thiếu niên kiêu ngạo khó thuần bao lâu nay lại lùi về một bước.

Trong đám người có một thiếu niên mảnh mai gầy guộc đi ra, dung mạo tuấn tú, áo trắng đai ngọc, trong tay còn đang bưng một chén hoành thánh nóng hôi nóng hổi.

Đúng là Trần Nhu.

Giây tiếp theo, chỉ nghe được âm thanh “ào ào”, tiếp theo là tiếng “bịch” trầm đục, rồi lại đến tiếng vỡ “loảng xoảng” chói tai, hoành thánh nóng bỏng tưới đầy lên mặt gã, chén sứ nện lên đầu gã nam nhân kia, sứ và máu cùng tràn ra.

Gã nam nhân nọ bụm mặt lại, kêu rên trong hơi nóng bốc lên.

Quần chúng kinh ngạc.

“Trưởng công chúa Hoa Dương là giám quân mà bệ hạ thân phong, đích thân người áp tải lương thảo lên phía Bắc, trên đường chém giết hai tên tham quan Tôn, Dương, phá án “Tiết Khải”, mở miệng hiến kế để triều ta đại thắng ở Kế Châu.”

“Công chúa là người khiêm tốn, chăm lo cho tướng sĩ, năm đó, mùa đông ở đất Bắc rét lạnh vô cùng, cũng chính người đã nghĩ ra cách gom góp lương thảo và y phục mùa đông, đến khi Hứa Tuần chạy trốn, mấy thành mất hết, Thích tướng quân trúng tên, công chúa và Tôn tướng quân phải làm yên lòng quân, chỉ huy tướng sĩ tử thủ trên núi Sơn ba ngày mới có thể khiến cho hai cánh quân hợp lại, sao lại trở thành thứ vướng víu trong miệng ngươi rồi nhỉ?”

“Trưởng công chúa Hoa Dương chính là tấm gương của đám nữ nhân chúng ta, há có thể để cho ngươi chửi bới bên đường.”

“Tiểu Hầu gia, thương trong tay người là dùng để giết địch trên chiến trường, đối phó với thứ tiểu nhân thế này ấy à, người chớ có để ô uế tay mình.”

Trần Nhu vừa nói, bốn phía đều im phăng phắc hết, chỉ có mỗi mình gã nam nhân nằm trên đất còn kêu rên, nhưng, đúng ngay lúc này, bỗng có một đội nhân mã tới gần.

Đám Kim Ngô vệ này, sớm không tới, muộn không tới, mà cứ chọn ngay lúc này để xuất hiện.

——————

Chú thích bằng hình ảnh:

[*] Nhu quần

undefined

Đọc truyện chữ Full