TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tử Di
Chương 86: 86: Vô Thức


Đi theo Trần Cảnh đến Sự Vụ đường, lại đúng sự thật trình báo mình thiệt hại, tất cả linh dược hạt giống đều là nàng lĩnh từ tông môn.

Nhiệm vụ chăm sóc linh dược trước đó nàng lĩnh ở Nhiệm Vụ đường, đầu ra tất cả đều là ở tông môn, tông môn thu về thành phẩm sẽ trừ đi phí tổn hạt giống trả lại cho nàng lợi tức.
Nhưng biến cố lần này đã huỷ đi của nàng một nửa linh thảo trong đó có rất nhiều trưởng thành cây, thành phẩm để giao lại tông môn tháng này của nàng đã không có.

Sư huynh tiếp nhận sự vụ chép lại chi tiết lời khai của nàng còn có lời làm chứng của Trần Cảnh, cuối cùng để hai người trở về chờ đợi tông môn điều tra.
Khang Nhược chán nản trên đường trở về, cảm thấy bờ vai chợt nặng trĩu, nàng mới giật mình hồi thần.

Một chú chim to bằng cánh tay đang đậu trên vai nàng, ánh mắt của nó ngơ ngác đảo xung quanh.

Thật sự có chút ngây ngốc!
Khang Nhược đẩy đẩy vai phải, chim cũng không có dấu hiệu muốn bay đi.
" Mập mạp điểu là ai nuôi a~?"
Trần Cảnh nghe được chỉ đi đến cạnh nàng vươn ra tay trái, béo điểu lập tức nhảy sang tay hắn, ngoan ngoan vô cùng.
" Ngươi nuôi linh điểu thật tốt, loại điểu này có thể béo thành vậy thật sự hiếm có."
Trần Cảnh liếc nhìn Khang Nhược lầm bầm, không có đáp lời mà ném đến hai túi trữ vật.
Khang Nhược bắt được túi liền càng ngơ ngác, xem kỹ trong tay đồ vật vội cảm động:
" Này cũng quá có tâm đi, ngươi thực ra tốt như vậy.

Sau này trả lại ta nhất định sẽ không thiếu lợi tức."
Trần Cảnh lắc đầu, vụt lên phía trước đi ngày càng xa, âm thanh lại từ miệng linh điểu truyền lại rõ mồn một:
" Là đêm qua tặc tử gây rối trong động phủ ngươi để lại quà tạ tội."
Khang Nhược há to miệng, còn có kẻ phá hoại mang lòng tốt như vậy?
" Khoan đã, giọng nói này nghe thật quen...Ngày hôm qua ta đã nghe được, hoá ra không phải là ảo giác!"
Nói xong liền chạy vụt đến bên cạnh Trần Cảnh, khuôn mặt sáng ngời nhìn hắn cười tủm tỉm.
Suốt chặng đường trở về Trần Cảnh một câu cũng không nói thêm trái ngược với Khang Nhược ríu rít không ngừng.
Người này quá nhiều sức sống! Hắn thầm nghĩ.
———
Khang Nhược về đến động phủ liền mở ra hai túi trữ vật kiểm kê.

So sánh với tổn thất của nàng thì bằng này vật tư là không đủ.

Trong vườn có gốc cây trị giá rất lớn nàng phải dùng không ít tông môn cống hiến điểm mới đổi được.

Chăm sóc đến bây giờ đã tốn không ít nàng tâm huyết.

" A, nhất định phải để bọn chúng nôn ra toàn bộ ta thiệt hại!"
Nói xong Khang Nhược liền lấy ra vòng tay mới mua trước đó muốn giao cho Nhạc Tuế Viện.

Trên môi cười nhạt, trong tay đồ vật cùng lúc được đặt gọn trong túi trữ vật.
" Họ Vệ là Nhạc Tuế Viện tay sai trung thành.

Chó săn làm việc, là chủ nhân ắt phải đứng ra bồi thường!"
Nói xong Khang Nhược khoanh chân trên giường bắt đầu tu luyện.

Xem kỹ một lượt toàn thân kinh mạch cùng đan điền, cảm thấy có vài vết thương nhẹ nàng liền nhíu mày.

Bị cắt đứt tu luyện thật sự tai hại, nội thương không nặng nhưng sẽ cản trở nàng vận chuyển linh khí, trước mắt vẫn cần điều trị tốt mới có thể đột phá.
———
Bên này tiểu cô nương đang móc ra toàn thân linh dược tiến hành trị thương, bên kia trên đỉnh núi nọ một thú một thụ đang vui đùa chạy nhảy xung quanh trắc điện.

Tử Đằng ngươi quá kém cỏi, ta đã đột phá trúc cơ còn ngươi vẫn là luyện khí đỉnh thụ linh.
Kỳ lân ngươi biết thực vật khó đột phá như thế nào sao? Ngươi nuốt không ít Chân quân ban thưởng đồ tốt còn có thể không đột phá?
A Lân và Tử Đằng đang truyền âm đấu khẩu thì bị một giọng nói cắt ngang:
" Thật ồn ào a."
Nghe được giọng nói đã lâu không xuất hiện, tiểu linh thú cùng linh thụ đều ngơ ngác.

Đến khi thấy bóng dáng xinh đẹp bước khỏi cửa điện, chúng mới vui sướng lao nhanh đến.
Chung Ly mỉm cười ôm tiểu đồng bọn vào lòng, hai mắt ý cười vô cùng sâu.
" Được rồi, ta còn phải đi bái kiến sư phụ, hai linh các ngươi không thể tiếp tục làm nũng ta." Nhất là A Lân đã lớn hẳn một vòng, nhìn oai phong hơn lúc trước rất nhiều, nàng sắp bê không nổi nó.
(Linh: gọi tắt linh thú, linh thụ, vạn vận có linh nói chung.)
Chung Ly rời khỏi trắc điện, chậm rãi sải bước đến chính điện.

Trên đường nàng nhìn lên bầu trời xanh thẳm hít một hơi thật sâu, thoải mái cảm nhận không khí dễ chịu.
" Đã hai năm rồi a.

Ta cũng đã mười bốn tuổi, bỏ lỡ hai cái sinh thần rồi đâu."
Đến gần chính điện, quản sự Minh Duyệt phong thấy nàng xuất hiện liền vui mừng chào hỏi.

Hai người nói chuyện một lát vị này mới sực nhớ ra nên đi thông truyền đến sư phụ nàng.


Ôn Đà mới xoay người nàng đã thấy cửa chính điện mở tung, cùng lúc giọng nói sư phụ truyền ra:
" Tiến vào."
Chung Ly nhấp môi vượt qua Ôn Đà tiến vào chính điện.

Bên trong không biết từ lúc nào sư phụ đã ngồi ổn, vị trí có chút cao cũng có vài phần xa cách.

Thẩm Thế Thuỵ nhìn đệ tự gầy đi một vòng trầm mặc đứng trước đại điện, khuôn mặt hắn cũng không biểu lộ cảm xúc chờ đợi.

Hai thầy trò cứ như vậy, trong đại điện rộng lớn yên lặng một lúc lâu, Thẩm Thế Thuỵ cuối cùng là người mở lời:
" Có biết tội?"
Chung Ly mím môi trầm mặc cuối cùng đặt hai đầu gối xuống đất ngước lên nhìn sư phụ:
" Chung Ly biết tội, cũng lĩnh tội, kính xin sư phụ trách phạt."
Thẩm Thế Thuỵ nhàn nhạt xoa đầu rồng trên ghế tựa, mắt không nhìn đến nàng hỏi tiếp:
" Biết bản thân mắc phải tội gì?"
" Đồ nhi không biết tự lượng sức, ham chiến lại càng coi rẻ tính mạng của bản thân.

Một lá thư gửi về tông môn không đợi phản hồi liền tự mình hành động, còn có gây nguy hại đến tính mạng của những người không bước lên con đường luyện..."
" Như thế nào sửa sai?"
" Đồ nhi có tội nhưng con không sai, vì sao phải sửa?" Chung Ly thẳng thắn nói ra sau đó kiên định nhìn về phía sư phụ.

Cho dù là vì ai khiến nàng tiến vào Điền gia điều này cũng không khiến nàng hối hận.

Nếu chờ đợi tông môn cứu trợ tiến đến e rằng phàm nhân nơi này đều sẽ trở thành vật hiến tế.
Thẩm Thế Thuỵ bình tĩnh hai mắt đối diện nàng, đến khi thấy tiểu đồ đệ hai mắt đỏ hoe mới thở dài:
" Ra ngoài một chuyến trở về không những thương tích đầy mình còn có cứng đầu hơn trước."
Chung Ly đang nhỏ vài giọt nước mắt nghe được liền oà khóc lớn, chân cũng không quỳ nữa mà lập tức đứng dậy chạy đến sư phụ.

Thẩm Thế Thuỵ nhìn tiểu đồ nhi ngồi bệt bên chân liền càng bất đắc dĩ, thật sự hắn giận không nổi đứa trẻ này.
" Vẫn còn trẻ con như vậy ngày sau sao có thể tung hoành tu tiên giới."
" Sư phụ, cảm ơn người." Hai năm tàn tật, một thân thương thế đều là do sư phụ trị hảo.
Hai năm qua nàng không chỉ hôn mê, mà còn vẫn luôn ở trạng thái vô thức: Vô thức tu luyện, vô thức cảm thụ linh khí.

Lần đó thoát khỏi cảnh trong mơ nàng lại đến một thế giới khác, nơi đây trống rỗng cũng lạnh lẽo cô đơn vô cùng.


Xung quanh nàng chỉ có duy nhất hắc kiếm làm bạn nhưng kiếm lại không nói chuyện.

Nàng vẫn luôn biết nó có kiếm linh chỉ là nàng tu vi kém cỏi, linh chưa thể sống lại.
Làm bạn bên kiếm hai năm, cũng đã chuyên tâm đi tìm hiểu trận văn trên thân kiếm.

Nhưng cứ như vậy thật sự rất nhàm chán, luyện kiếm lĩnh ngộ trận văn, đến một sinh vật để nói chuyện cũng không có.
Nhưng so sánh với việc không có mục tiêu thì cảm giác này vẫn quá tốt.

Tính tình nóng nảy của nàng mấy năm này cũng đã được đè ép lại, tu tập một đường nhàm chán nhưng không biết mệt mỏi.
Đang lúc ngẩn ngơ thì có một bàn tay chạm lên đỉnh đầu.

Chung Ly ngơ ngác nhìn sư phụ, thấy người gật đầu mới mỉm cười:
" Sư phụ, đồ nhi hai năm qua cũng không vô ích, cho dù không tu luyện nhưng kiếm đạo lại có đột phá.

Con muốn tiếp tục lĩnh nhiệm vụ ra ngoài..."
Thấy đồ đệ nóng lòng muốn tiếp tục rời tông, Thẩm Thế Thuỵ liền bắt lấy nàng bên hông thân truyền lệnh bài xem xét:
" Tông môn cống hiến điểm không ít, thay vì rời tông làm nhiệm vụ sao ngươi không tiến vào ngoại môn rèn luyện tháp..."
———
Chung Ly rời khỏi chính điện liền nhận được truyền lời của Ôn Đà quản sự, bằng hữu nàng đã chờ sẵn ở trắc điện.
Chung Ly đeo lại lệnh bài lên hông liền tăng tốc chạy về bản thân nơi ở.
Từ xa đã thấy một nam một nữ sốt ruột chờ đợi, nàng liền đổi ý nấp sau một bóng cây lắng nghe.
" Ta nói này Tạ Ngọc, A Ly cùng ngươi ra ngoài một chuyến trở về liền hôn mê hai năm, ngươi đây là không được!"
Tạ Ngọc nghe được liền khép hờ hai mắt không nói chuyện.

Doãn Ứng Nguyệt thấy vậy càng tức giận:
" Ngươi hai năm này liên tục rời khỏi tông, cũng không thấy đến thăm A Ly lần nào, ngươi thực sự là nàng bằng hữu sao?"
" Ngươi đang trách ta không thể bảo vệ Chung Ly?"
Tạ Ngọc cuối cùng cũng mở miệng.
" Đúng vậy, ngươi tự vấn lại bản thân một chút, có thực sự ngươi đã tận lực? Ta biết ngươi bí mật mang theo nhiều, năm đó cùng ngươi ra ngoài làm nhiệm vụ ta liền biết ngươi chiến lực sớm đã vượt ra khỏi tu vi.

Cho dù đánh không lại người còn không thể mang theo A Ly chạy trốn?"
Tạ Ngọc nâng lên chén trà đưa đến bên miệng lại hạ xuống, cuối cùng nhìn thẳng về phía Chung Ly đang ẩn nấp nói:
" Là lỗi của ta, không thể bảo vệ được đồng bạn."
Chung Ly rời khỏi bóng cây mạnh mẽ bước đến hai người.
" Không phải lỗi của ngươi, chúng ta là bằng hữu lại không phải máu mủ.

Khó khăn, nguy hiểm ta gặp phải ta sẽ không ỷ lại người khác, cho dù là sư môn hay bằng hữu!"
" Chung Ly...ngươi..đến từ lúc nào?" Doãn Ứng Nguyệt lắp bắp nhìn nàng.
Chung Ly hướng mắt về phía nàng ấy, nghiêm túc nói chuyện:
" Ứng Nguyệt, ngươi đây là sao vậy, chúng ta không phải đều là thân thiết bằng hữu?" Ngươi vì sao lại trách móc Tạ Ngọc.

Doãn Ứng Nguyệt rũ mắt không dám đối diện với nàng:
" Ngươi đã nghe hết?"
Tạ Ngọc trầm mặc nãy giờ lại đột nhiên cắt lời:
" Ứng Nguyệt là quá lo lắng cho ngươi vậy mà ngươi lại có tâm trạng đứng nghe lén chúng ta!"
Chung Ly lập tức ngậm chặt miệng, này ba người các nàng ai cũng không hơn ai, còn đổ lỗi cho nhau...
Thật sự không hổ là đồng bạn!
Lúc sau ba vị bạn bè thân thiết mỗi người một tách trà ai cũng không nói chuyện.

Cuối cùng vẫn là Ứng Nguyệt không chịu nổi mở miệng:
" Ta chịu thua, các ngươi mau kể lại Linh Lung trấn sự vụ, ta biết được vẫn là do nghe qua đồn thổi đâu."
Chung Ly từ tốn nhấp một ngụm trà sau đó ghét bỏ hạ xuống.

Uống trà tốt chỗ sư phụ cho nên bây giờ miệng nàng kén chọn thực, trà ngon vào miệng liền biến thành nhạt nhẽo vô vị.
Tạ Ngọc buông xuống trà tiếp theo mở miệng:
" Phồn Đan đã chết."
" Hả, Phồn Đan là vị nào?" Doãn Ứng Nguyệt nắm đồ ăn vặt ngơ ngác.
" Hắn là tự vẫn?" Chung Ly nhàn nhạt hỏi lại.
" Hai người các ngươi có thể nói chuyện có đầu đuôi sao.

Người ngoài cuộc là ta nghe không hiểu!"
Chung Ly mỉm cười vỗ vai Ứng Nguyệt:
" Trọn vẹn câu chuyện ta cũng chưa được biết, ta hôn mê từ sớm.

Chúng ta liền cùng nghe Tạ Ngọc kể lại."
Tạ Ngọc gật đầu bắt đầu kể chuyện, đến cuối cùng nói thêm:
" Khi đó Chung Ly ngươi hôn mê, Chương sư huynh đã xuất hiện vừa lúc cũng diệt sát toàn bộ Điền gia quái vật.

Lúc sau tông môn phái người đến tiếp nhận Điền phủ ta cũng theo trở lại một lần.

Phồn Đan năm đó tỉnh lại liền theo mọi người rời khỏi, ta nghe nói hắn cũng giúp đỡ không ít Điền gia nô dịch.

Cách đây một năm ta nhận được tin hắn đã tự vẫn, là chết trước mộ thê nhi."
" Hắn có được an táng tốt?"
" Hắn trước lúc tự vẫn đã làm nhiều việc thiện, rất nhiều người đã đến đưa tiễn hắn đoạn đường cuối cùng."
Chung Ly trầm tư lấy ra ghế dựa, cả cơ thể và tâm thần đều cố gắng thả lỏng.

Đầu óc mơ hồ nhớ lại hình ảnh nam tử gầy gò năm ấy, hắn cuối cùng...vẫn nghĩ không thông.
" Con người mất đi mục tiêu sống đáng sợ như vậy sao?" Chung Ly đột nhiên hỏi.
" Là, ta cảm thấy vô dụng không đáng sợ bằng mất đi mục đích tồn tại." Doãn Ứng Nguyệt ngẩn ngơ đáp lại..


Đọc truyện chữ Full