Ánh mắt của Tiêu Vĩnh Gia rơi xuống đôi mắt của người đàn ông đang ôm lấy mình, bốn mắt nhìn nhau, cái cảm giác thân thuộc chân thật này giống như thủy triều đánh úp lấy bà, mà tay chân lại không thể nào nhúc nhích nổi, chỉ lẳng lặng nhìn khuôn mặt bị chòm râu che kín khuôn mặt nhuốm đầy phong sương đó.
Chính là người đàn ông này, bà và đứa con trai bé bỏng của họ đang chờ ông đến, đợi rất lâu rất lâu, chờ đến giờ phút này, khi mà gần như đã rơi vào tuyệt vọng thì cuối cùng ông cũng đã tới.
– A Lệnh, nàng không nhận ra ta ư?
Cao Kiệu nôn nóng hỏi lại.
Hai mắt Tiêu Vĩnh Gia tuôn trào ra nước mắt, rồi đột ngột cúi xuống há miệng cắn vào vai ông. Bà gần như dùng hết sức lực toàn thân, hàm răng cắm sâu vào trong da thịt, giữa môi và lưỡi trong nháy mắt cảm nhận được vị tanh mặn rất nhẹ. Nhưng mà bà vẫn không nới lỏng răng, dường như chỉ bằng cách này bà mới có thể trút bỏ hết những uất ức, oán hận và đau đớn đã tích tụ trong mấy năm qua.
Bàn tay của Cao Kiệu cứng đờ, ông cúi xuống nhìn vào người vẫn bất động ở vai mình, vẻ nôn nóng trên mặt biến mất, khóe mắt cũng theo đó mà đỏ hồng lên.
Ông cố chịu cơn đau bị cắn, càng ôm lấy thê tử thật chặt, giọng khàn khàn nói với thê tử trong lòng mình:
– A Lệnh ơi, ta đã tới muộn, để hai mẹ con nàng phải chịu khổ, ta lập tức đưa mẹ con nàng đi…
Nước mắt của Tiêu Vĩnh Gia vẫn hoen hàng mi, bà nhắm mắt lại, nhả răng, đẩy Cao Kiệu ra, giơ tay áo lên nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt đang rơi không ngừng trên mặt, nhìn Tiểu Thất vẫn đứng ở một bên ngửa đầu đang ngơ ngẩn nhìn mình và Cao Kiệu, kéo tay cậu nức nở nói:
– Chúng ta đi thôi.
Cao Kiệu quay lại nhìn Tiểu Thất, khoảnh khắc ánh mắt rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu thì không thể nào dời đi được nữa.
– Mẹ ơi, đó là phụ thân của con ạ?
Tiểu Thất nhìn người đàn ông đó, chần chừ một chút rồi thỏ thẻ hỏi mẫu thân.
Tiêu Vĩnh Gia gật đầu:
– Phải. Đó là phụ thân của con đó.
Tiểu Thất mở to đôi mắt sáng ngời thông minh của mình, biểu cảm trên mặt vừa mừng rỡ vừa ngỡ ngàng, không chớp mắt nhìn Cao Kiệu.
Cao Kiệu không thể kìm nén được nữa khóe mắt lại rưng rưng nước mắt.
Ông hơi cúi người xuống bế con trai lên, không kịp nhìn dáng vẻ của con, đưa tay xoa đầu cậu mấy lần, đè khuôn mặt cậu dán vào ngực mình, thấp giọng nói với thê tử.
– Vệ binh ở bên ngoài đã bị giết hết, đường lui cũng đã an bài xong, chúng ta đi mau thôi.
Nói xong, ông lại liếc nhìn Mộ Dung Triết nằm dưới đất, hơi chần chừ, nhưng trong mắt lại hiện lên tia sát khí.
Tiêu Vĩnh Gia thở dài:
– Thôi, không cần giết cô ta. Chúng ta đi thôi.
Cao Kiệu nhìn vợ, một tay ôm Tiểu Thất, tay khác nắm lấy tay thê tử, mang theo bà đi qua vài thi thể binh lính Hung Nô nằm dưới đất bước nhanh ra ngoài.
Đêm đã tối, nhưng ánh lửa về phía thành quan không hề có dấu hiệu giảm đi, cách đó không xa, đuốc lửa đã được thắp lên, quân lính trong doanh trại vẫn đang được điều động về phía thành quan.
– Người đâu? Đã chết hết rồi à? Còn không mang người ra!
Một tiếng gầm quát theo gió mà đến.
Khi mấy binh lính Hung Nô cầm cây đuốc cùng với đầu lĩnh gấp gáp đi về phương hướng này thì ngay phía sau họ, doanh trại nơi xa ở góc Đông Bắc hẻo lánh kia đột nhiên dấy lên ánh lửa.
Phương hướng đó chính là kho lương.
Những binh lính ở lại trong doanh ầm ĩ lao tới đó, như là đã giao hẹn trước, gần như cùng vào lúc đó, ở đối diện góc Tây Bắc phương hướng chuồng ngựa đột nhiên cũng nổi lên ánh lửa.
Trời hanh vật khô, đã nhiều ngày không có mưa, lương thảo tích trữ lại toàn là vật khô, hơn nữa gió càng thổi làm chất dẫn cháy, để rồi khi binh lính đuổi tới nơi thì lửa lớn đã lan rộng, gần đó lại không có nguồn nước thuận tiện, lấy đâu ra biện pháp thể dập lửa? Họ chỉ đành trơ mắt nhìn ánh lửa hừng hực, vừa chạy vừa kêu khóc.
Thế lửa càng cháy càng lớn, gần như sắp lan ra đến doanh trại gần đó, càng họa vô đơn chí hơn là mấy ngàn chiến mã bị nhốt ở trong chuồng bị ánh lửa hừng hực bốc cháy chung quanh mà hí vang dậm chân muốn giãy thoát khỏi dây cương.
Một đoạn lớn hàng rào bị ngựa kéo lê xuống đất, mái chuồng đổ sập, dưới ánh lửa, vô số ngựa sợ hãi lao ra khỏi chuồng, chạy tứ tán. Quân Hung Nô không kịp né tránh đã bị ngựa đang lao tới hất ngã xuống đất, vó ngựa như mưa giẫm lên người, đầu và mặt, nặng thì đầu chảy đầy máu, vết thương nhẹ thì gãy chân tay, những tiếng hét nối tiếp nhau vang lên.
Càng có nhiều con ngựa thoát khỏi dây cương lao ra ngoài, đuôi của chúng đã bốc cháy, lều trại đang chạy cũng bốc cháy, ngọn lửa bị gió thổi bay, chỉ trong chốc lát, toàn bộ trại đã bị nhấn chìm trong biển lửa.
Dù cho Thiên vương có đích thân tới thành quan chỉ huy thì cũng vô ích.
Dưới sự tấn công dữ dội của quân đội do Lý Mục chỉ huy, thành quan vốn dĩ đã nguy cơ tràn ngập thì nơi này lại họa vô đơn chí không hề kém, đầu lĩnh phụng mệnh tiến đến trong lòng biết không ổn, không còn lòng quan tâm đ ến cái khác chạy nhanh về phương hướng giam giữ trưởng công chúa, dưới ánh lửa gã nhìn thấy xác của vài thủ vệ nằm ngang dọc trên mặt đất, sắc mặt thay đổi mạnh mẽ, lao vào bên trong.
– Không hay rồi, người chạy mất rồi…
Tiếng gió, tiếng ngựa gầm và tiếng hò hét kiệt lực của người Hung Nô theo ánh lửa xông lên tận bầu trời đêm hồi lâu không tiêu tan.
……
Cao Kiệu đã ghi nhớ đường đi trong doanh trại và cách phân bổ trạm gác, ôm Tiểu Thất mang theo Tiêu Vĩnh Gia đi ra khỏi con đường đã được chọn sẵn trước đó, nhân doanh trại đang hỗn loạn mà đi ra ngoài, trên đường gi ết chết mấy binh Hung Nô vì tránh né bị đàn ngựa giẫm đạp mà vô tình chạy tới, cứ theo kế hoạch đã định sẵn trước đó mà thuận lợi lẻn đi ra ngoài.
Dưới ánh trăng, giữa hai đỉnh núi có một con đường hẹp uốn lượn về phía trước.
Cao Thất cùng với những thủ hạ còn lại sau khi phóng hỏa thì đã hẹn gặp mặt với Cao Kiệu tại cuối con đường nhỏ này. Ở đó đã chuẩn bị sẵn ngựa dự phòng rồi.
Biển lửa cùng với tiếng kêu gào của người Hung Nô bị ném lại phía sau. Cao Kiệu mang theo vợ và con trai bước nhanh lên con đường ruột dê giữa toàn núi, bóng cây lắc lư, quái thạch lởm chởm, ông cảm nhận được cánh tay nhỏ đang ôm lấy cổ mình của Tiểu Thất trong ngực ông siết càng ngày càng chặt, cái đầu nhỏ bù xù cũng càng lúc càng dựa sát gần, cuối cùng dán chặt vào trên cằm ông, không nhúc nhích.
Đó là động tác thân mật dựa dẫm một cách lặng lẽ của con trẻ ở trong lòng mình. Cậu xuất hiện trong nhân thế vào thời chiến loạn, do sự sơ suất của mình với tư cách là một người cha mà đã khiến cho cậu ngay từ ngày đầu tiên đến với nhân thế này đã phải theo mẫu thân mình bị giam cầm trong nhà lao.
Ngay trước đêm nay, khi mà Cao Kiệu nhìn bóng dáng hai mẹ con từ xa trong bóng tối, sâu thẳm trong lòng, ngoài niềm vui ra, ông chưa bao giờ cảm thấy áy náy xen lẫn cảm giác tội lỗi như lúc này.
Ông từng là quốc tướng Đại Ngu, gia chủ Cao gia, tự nhân bản thân ngửa mặt chưa từng thẹn với trời, cúi đầu chưa từng thẹn với đất, và ông đã hoàn thành nghĩa vụ của mình bằng hết khả năng của mình.
Nhưng với tư cách là một trượng phu, một phụ thân của con trẻ, ông đã nợ họ rất nhiều.
Ông đã vô số lần thầm cầu nguyện với trời cao, mong trời cao rủ lòng thương có thể cho ông một cơ hội, để ông bù đắp mọi thua thiệt từ trước đến nay cho vợ và con trai. Nhưng mà khi khoảnh khắc trong giấc mơ thực sự đến, ông lại trở nên sợ hãi. Ông không biết mình nên đối mặt với vợ con như thế nào. Ông sợ không được vợ con tha thứ, sợ trong cảm nhận của con mình, người cha như mình đây chỉ là một sự tồn tại không thể chấp nhận nổi.
Nhưng mà trời cao vẫn đối tốt với ông vô cùng. Ông phải may mắn cỡ não mới có được người vợ như thế, người con như thế.
Tất cả những sầu lo và sợ hãi trước đây vào một khắc này đã hoàn toàn biến mất.
Trong lồ ng ngực ông dâng trào từng đợt ấm áp.
Ông khẽ điều chỉnh tư thế ôm Tiểu Thất, để cậu có thể nằm thoải mái ở trong ngực mình hơn.
– Nàng còn đi được không?
Ông hỏi khẽ thê tử.
Tiêu Vĩnh Gia hơi thở hổn hển, lắc đầu:
– Em còn đi nổi.
– Cố một chút, sắp đến rồi.
Tiêu Vĩnh Gia gật đầu với trượng phu, khẽ mỉm cười.
Ánh trăng lốm đốm xuyên qua bóng cây chiếu trên khuôn mặt bà. Khuôn mặt bà vẫn tươi sáng như trước, chỉ khác là trông gầy hơn trước rất nhiều. Cao Kiệu yên lặng mà nắm chặt tay vợ, mang theo bà đang muốn tiếp tục đi phía trước thì dột nhiên đứng khựng lại.
Phía trước một con đèo, giữa lối đi cỏ dại mọc đầy, có một dáng người cao lớn như một cột đá dựng đứng.
Ánh trăng đang buông xuống, trên mặt người đàn ông được che bằng vải đen, không để lại chút dấu vết nào, chỉ còn lại một đôi mắt ở trong đêm tối lóe lên tia sáng khó lường. Hơn mười ám vệ dáng vẻ là tùy tùng đang lẳng lặng không một tiếng động từ sau cây cối và núi đá ở hai bên đường xuất hiện, chia ra trái phải đứng sau lưng người kia, chặn hoàn toàn con đường đi.
Tiểu Thất giật mình ngẩng lên. Cao Kiệu cảm nhận được sự khẩn trương của cậu bé, lập tức vỗ nhẹ vào sau lưng cậu, thì thầm nói cậu đừng sợ, sau đó nhẹ nhàng đặt cậu xuống đất, bảo vệ hai mẹ con ở phía sau lưng mình.
Nơi này cách nơi tiếp ứng đã rất gần, khi thấy sắp đến rồi không ngờ nửa đường lại xuất hiện một toán người chặn đường. Cao Kiệu biết đối diện không phải là đồng bọn của người Hung Nô, nhưng mà ông lại chưa thể nào ngay lập tức xác định được đối phương rốt cuộc có lai lịch gì. Dẫu vậy ông vẫn có thể khẳng định, đối phương đã chờ sẵn ở đây, vậy thì là địch mà không phải bạn rồi.
Ông nhìn thẳng vào người đàn ông che mặt đối diện, một bàn tay đặt lên chuôi kiếm.
Người nọ cũng không nói gì cả, cùng với Cao Kiệu nhìn nhau một lát, hai mắt lại chuyển vào Tiêu Vĩnh Gia ở phía sau, sau một lát mở miệng:
– Để nàng ấy lại, ta sẽ thả ngươi và con trai ngươi.
Giọng nói rất khàn và thô, rất khó nghe.
Cao Kiệu trầm giọng hỏi:
– Ngươi là ai?
Người nọ không trả lời, chỉ nói:
– Cao Kiệu, luận chỉ huy binh mã, có lẽ ngươi và ta có thể sánh ngang, nhưng luận võ công, ngươi chắc chắn không phải đối thủ của ta. Ta cũng không muốn gây khó dễ gì, ngươi cứ làm theo những gì ta nói, ta sẽ không nuốt lời.
Trong mắt Cao Kiệu hiện lên tia tức giận, ánh mắt nhìn quét đối phương một vòng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi trong lòng hiện lên vô số ý nghĩ.
Ông không biết lai lịch của người đàn ông bịt mặt này, cũng không biết tại sao hắn lại muốn bắt Tiêu Vĩnh Gia làm con tin, nhưng đây hiển nhiên là một kình địch, chưa kể hắn còn có hơn chục thuộc hạ mạnh mẽ.
Nếu như mình chỉ có một mình, vậy thì đấu một trận liều chết với đối phương là được. Nhìn lại hành trình hơn nửa đời người của mình, có sóng to gió lớn gì mà chưa từng gặp đâu, có gì phải sợ mười mấy kẻ địch ở trước mặt đây. Thế nhưng vào lúc này sau lưng ông còn có mẹ con Tiêu Vĩnh Gia.
Dưới tiền đề không thể hoàn toàn mười phần nắm chắc phần thắng, suy xét hàng đầu của ông chính là muốn bảo đảm sự an toàn của mẹ con nàng bình an.
Nơi này cách nơi hội hợp đã an bài trước đó đã không còn quá xa. Chỉ cần mình có thể bám trụ những người này, mấy người Cao Thất thấy mình không đến kịp theo đúng thời gian đã giao hẹn trước thì ắt sẽ tìm tới đây.
Cao Kiệu quay đầu lại khẽ dặn dò Tiêu Vĩnh Gia mang theo Tiểu Thất đến gần vách núi, tay ông siết chặt chuôi kiếm, lạnh lùng nói.
– Một đám chuột nhắt thậm chí ngay cả mặt cũng không dám để lộ, giấu đầu lộ đuôi mà dám nói như vậy, có phải là đối thủ hay không, ngươi thử một lần sẽ biết.
Tiêu Vĩnh Gia đứng sau lưng ông đột nhiên hơi khom người nói với Tiểu Thất, bảo cậu đứng yên, mình thì bước lên sóng vai với Cao Kiệu, nói:
– Phu quân ta vừa hỏi ngài là ai, vì sao ngài lại không trả lời?
Người bịt mặt không nói gì.
Bà từ tốn nói:
– Năm xưa Nam Triều phát sinh nội loạn, huynh muội Mộ Dung nhân phu quân ta bận việc quân, cứu trợ dân chúng và bảo vệ Kiến Khang mà đã bắt ta tới địa phương người Tiên Bi ở phương Bắc. Mấy năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, phu quân cũng vẫn luôn tìm kiếm mẹ con ta, bây giờ cuối cùng đã tìm được rồi, người nhà ta có thể đoàn viện, ngài lại đột nhiên xuất hiện tại nơi này. Ngài không cùng một giuộc với đám người Hung Nô, nhưng cũng không phải tạm thời nảy lòng tham mà là đã âm thầm thăm dò từ lâu, bằng không ngài sẽ không vào đúng lúc này mà xuất hiện tại đây để chặn bọn ta.
– Ngài dùng khăn che mặt không chịu để lộ thân phận, chứng mình ngài có quen biết với vợ chồng ta.
– Ngài ỷ vào đông người uy hiếp bắt giữ ta, mục đích có phải là giống như hoàng đế Tây Lương Lưu Kiến là muốn bắt ta uy hiếp Lý Mục hay không?
– Đường đường là đại trượng phu tại sao lại phải dựa vào một người phụ nữ để tác động vào cuộc chiến? Ngài coi ta…
Người bịt mặt kia khẽ khựng lại.
– Nàng cho rằng ta sẽ làm ra việc bỉ ổi giống như Mộ Dung Thế và Lưu Kiến hay sao?
Giọng ông ta thoáng lộ rõ sự kiêu ngạo.
Tiêu Vĩnh Gia khẽ gật đầu:
– Ta kính trọng cốt khí của ngài. Nhưng mà rốt cuộc mục đích của ngài là gì? Vừa rồi ta nghe giọng điệu của ngài có vài phần chân thực, đoán rằng chỉ cần ta ở lại, ngài sẽ tha cho hai cha con họ. Nhưng điều này lại khiến ta rất khó hiểu. Ta là trưởng công chúa Nam Triều, nhưng hiện giờ người nắm giữ Nam Triều là Cao Thái Hậu, thân phận của ta từ lâu đã thay đổi, cũng không còn giá trị lợi dụng gì. Ngài lại phí công phí sức như thế, cả đường theo dõi mai phục, chỉ là để bắt giữ ta thôi hay sao? Ta nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ là ngài và ta có thù oán cũ, ngài muốn trả thù ta…
– Không không, nàng hiểu lầm rồi, ta không có ý này…
Nghe Tiêu Vĩnh Gia nói như thế, cảm xúc của người bịt mặt lại không còn bất động không gợn sóng như lúc ban đầu nữa mà dần dần trở nên kích động, nghe thấy bà nói như thế thì vội vã bước lên trước lên tiếng phủ nhận ngay tắp lự.
– Nếu như không phải giống như Lưu Kiến lợi dụng ta, cũng không có thù oán, vậy thì ngài muốn bắt giữ ta rốt cuộc là có ý đồ gì?
Người bịt mặt như bị nghẹn họng không trả lời được.
Tiêu Vĩnh Gia nhìn ông ta rất lâu, ánh mắt như là xuyên qua tấm vải kia mà lột nó để lộ khuôn mặt thật giấu đằng sau nó.
– Tuy là ngài che mặt, giọng nói cũng đã thay đổi, nhưng lại luôn khiến cho ta nhớ tới một người quen cũ. Ta cứ cho rằng ông ta đã chết rồi, cho nên vừa rồi mới không dám xác nhận bừa. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, ngoài người đó ra thì ta thật sự không nghĩ ra được người nào khác sẽ làm ra loại chuyện như này.
Trong lúc thê tử đối mặt nói chuyện với người bịt mặt, Cao Kiệu nghi hoặc nhìn nhìn, ánh mắt đảo qua lại giữa hai người.
– Mộ Dung Tây! Năm đó về sau ngài cũng chưa chết, có đúng không?
Bà bỗng đề cao giọng lên, hỏi thẳng ra.
Cao Kiệu giật mình, nhìn thẳng vào người kia, quát lên:
– Ngươi thật sự là Mộ Dung Tây?
Người bịt mặt đứng hình một lúc rồi đột nhiên giơ tay kéo khăn che mặt xuống. Dưới ánh trăng lộ ra một khuôn mặt râu tóc rối bù, nước da có chút tái nhợt, không phải Mộ Dung Tây thì là ai?
Cao Kiệu giật mình. Ông có thế nào cũng không thể ngờ Mộ Dung Tây năm xưa một tay khôi phục lập lại Bắc Yến và xưng đế, sau đó xuôi nam đánh Cao Lương không lâu thì bị lan truyền tin là bạo bệnh mà chết, ngôi vị hoàng đế được truyền lại cho Mộ Dung Thế không ngờ đến nay vẫn còn sống và lại xuất hiện ở chỗ này.
Ông còn hơi sửng sốt trong giây lát, nhìn người đàn ông Tiên Bi đối diện không chỉ là đối thủ của mình trên chiến trường Bắc phạt hơn nửa đời người mà còn là người đã từng yêu thích và hâm mộ thê tử của mình, tới lúc này rồi vẫn còn ý đồ cướp nàng đi khỏi mình.
Đột nhiên, ông dường như bừng tỉnh ngộ. Thù mới hận cũ dâng lên trong lòng, ông không còn giữ được vẻ bình tĩnh như trước nữa.
Thanh trường kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đã bị rút ra khỏi vỏ. Cao Kiệu nghiến răng nói:
– Ngươi tới đúng lúc lắm, ngươi muốn bắt giữ nàng thì phải qua ải của ta trước.
Mộ Dung Tây hừ mũi khinh thường:
– Cao Kiệu, Mộ Dung Tây ta còn sợ ngươi hay sao?
Trong lúc nói chuyện, vẻ mặt đầy kiêu căng.
Cao Kiệu giận dữ, đột nhiên cảm giác được một bàn tay mềm mại đặt lên mu bàn tay mình.
Tiêu Vĩnh Gia đè lấy bàn tay đang rút kiếm kia của ông, nhìn ông, hơi lắc đầu.
– Mộ Dung Tây, năm đó dù đã như vậy mà ngài vẫn còn sống, cũng coi như trời cao đã chiếu cố cho ngài, ngài không tự hối cải mà còn muốn làm khó dễ vợ chồng ta, đạo lý này ở đâu? Vừa rồi ngài còn chưa trả lời ta, nửa đường ngài xuất hiện chặn đường muốn bắt ta, rốt cuộc là muốn gì?
Mộ Dung Tây vẫn không trả lời, ánh mắt sáng rực.
Cao Kiệu dù có ngốc đến mấy cũng làm sao mà không hiểu, lửa giận trong lòng lại bùng lên, kéo thê tử ra sau lưng mình, lại nghe Tiêu Vĩnh Gia nói tiếp:
– Ngài đã làm được mà không nói được đúng không? Có thể thấy được là ngài đuối lý, không thể mở miệng, có đúng không?
Mộ Dung Tây muốn nói lại thôi.
Biểu cảm của Tiêu Vĩnh Gia đột nhiên trở nên lạnh đi, nói:
– Mộ Dung Tây, năm xưa lúc ngài cầu thân, nếu như ta có lòng với ngài, dù là phụ hoàng không đồng ý thì ta cũng sẽ tìm mọi cách để bắt ông ấy gật đầu. Khi đó ta đã coi thường ngài, ngài cho rằng nhiều năm sau lẽ nào ta sẽ thay đổi ư?
– Ngài nghe cho kỹ đây, ngày hôm nay ngài ỷ vào nhiều người bắt ta đi, Tiêu Vĩnh Gia này thà chết cũng không chịu khuất phục đâu.
Dù là ánh trăng có ảm đạm thì cũng không che giấu được biểu cảm xấu hổ trên khuôn mặt Mộ Dung Tây. Ông ta phất phất tay, ra hiệu cho tùy tùng lui ra, nét mặt khôi phục lại như cũ, lạnh nhạt nói:
– Ngày hôm đó nếu không phải bởi vì nàng thì ta cũng sẽ không bị Mộ Dung Thế làm hại được. Cũng may mà ta tìm được đường sống trong chỗ chết, cho nên mới có thù báo thù để tạ ơn thần linh phù hộ.
– Nhưng nàng đã nói như thế, Mộ Dung Ta cũng không phải hạng không biết xấu hổ. Người Tiên Bi bọn ta xưa nay có một quy quy tắc, khi thợ săn ra ngoài săn, có bắt được hay không cũng không sao, nhưng mà không có chuyện mũi tên không đặt trên dây cung, đao không rút ra khỏi vỏ, đây là không may mắn. Tối nay ta đã tới đây, nàng đừng mơ nói mấy câu là dễ dàng đuổi ta đi được…
Ông ta rút yêu đao ra, hai mắt nhìn thẳng vào Cao Kiệu.
– Ta với người Nam Triều này từ trước đến nay từng đối địch ở trên chiến trường. Nể mặt mũi nàng, tối nay ta sẽ cho hắn một cơ hội. Vừa rồi nàng nói ta ỷ vào đông người đúng không? Giờ ta và hắn sẽ đơn đả độc đấu. Chỉ cần hắn thắng được ta, ta sẽ rời đi ngay, từ nay về sau sẽ không xuất hiện trước mặt hai vợ chồng nàng nữa.
Cao Kiệu tuổi trẻ văn bát cổ võ kiêm tu, với xuất thân của ông, võ công kiếm thuật luyện thành cũng đều được truyền từ danh gia. Tiêu Vĩnh Gia biết trượng phu không hề kém, nhưng mà so sánh với Mộ Dung Tây với danh hiệu Đệ nhất mãnh tướng phương Bắc, muốn đánh thắng ông ta, trong mắt bà sợ rằng không có khả năng. Huống chi bao nhiêu năm qua ông đã quá lao tâm cố sức vì triều đình, sức khỏe bởi vì quá vất vả mà lâu ngày đổ bệnh, mấy năm nay lại liên tục tìm kiếm hai mẹ con bà, ông chắc chắn đã phải trải qua rất nhiều khó khăn gian khổ, dầm mưa dãi nắng, làm sao có thể thắng được Mộ Dung Tây đây?
Bà còn chưa kịp lên tiếng, bàn tay đã bị Cao Kiệu nắm chặt lấy, đầy ấm áp.
Ông quay sang Mộ Dung Tây:
– Mộ Dung Tây, trước kia ngươi mang lòng bất chính mới bị tiểu nhân lợi dụng làm hại. Thê tử ta bởi vì sai lầm đó của ngươi mới bị huynh muội Mộ Dung mưu tính mà bị vạ lây theo. Nàng lại chưa từng trách gì ngươi, thế mà ngươi lại đổ hết mọi sai lầm lên đầu nàng, đạo lý này đâu ra vậy?
Sắc mặt Mộ Dung Tây âm trầm, nhìn chằm chằm Cao Kiệu, lạnh lùng nói:
– Cao Kiệu, nếu ngươi sợ thì cứ nói ra là được.
Cao Kiệu rút kiếm ra khỏi vỏ.
“Phập” một tiếng, ông buông tay, mũi kiếm đã cắm sâu vào dưới đất.
Lưỡi kiếm được ánh trăng phản chiếu không ngừng rung lên.
Ông quay đầu lại nhìn con trai nhỏ bé vẫn luôn nghe lời ngoan ngoãn đứng ở đằng sau, đôi mắt mở tròn xoe đang nhìn cảnh tượng vừa rồi, khẽ cười:
– Thất Lang ơi, cha muốn dạy cho người Tiên Bi bất kính với mẹ con này một bài học. Con có sợ không?
Tiểu Thất lắc đầu:
– Con không sợ ạ!
Cao Kiệu bật cười thành tiếng, đi lên một bước xoa đầu cậu, đánh mắt ra hiệu cho thê tử đang đầy vẻ lo lắng giữ lấy Tiểu Thất, sau đó rút thành kiếm cắm dưới đất ra, bước tới về phía Mộ Dung Tây.
– Mộ Dung Tây, ngươi mấy năm làm hoạt tử nhân, ẩn nấp trong bóng tối, trơ mắt nhìn ngôi vị hoàng đế vốn dĩ thuộc về ngươi bị cháu trai của ngươi chiếm lấy, nói vậy cuộc sống của ngươi chắc chắn chẳng tốt lành gì hơn Cao Kiệu ta. Oan gia ngõ hẹp, ngươi muốn chiến, thế thì chiến. Giữa hai chúng ta, thù mới hận cũ vừa lúc tính hết một lần đi.
Hết chương 159.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuân Giang Hoa Nguyệt
Chương 159
Chương 159