“Em cũng muốn gặp anh lắm nhưng… lại sợ anh phiền.
Dạo này cứ có mấy số lạ gọi làm phiền nên em sợ quá khoá máy.
Lâu lâu mở lên gọi lại anh không được chỉ đành nhắn tin thôi.”
“Vậy sao? Nếu có cần gì cứ nói với anh.”
Hắn ta tỏ vẻ lo lắng quan tâm cô.
Đưa đôi bàn tay qua nắm lấy bàn tay của cô xoa nhè nhẹ âu yếm nói.
“Vâng.
Trưa nay anh ở đây ăn cơm nhé?”
Cô biện lí do rồi vờ như vô tình mà rút tay ra.
Kìm nén cảm xúc ghét bỏ và buồn nôn đang cuồn cuộn dâng lên, nắm chặt bàn tay vừa bị hắn cầm lấy.
Thật muốn nhanh chóng mà đi kì cọ, khử trùng.
Thật là ghê tởm…
“Đúng rồi đấy anh Trác, dù sao cũng tới rồi ngồi chơi chút rồi ăn luôn bữa trưa đi.
Lâu lâu mới có cơ hội đó nha.”
Đứng một bên chứng kiến nãy giờ cuối cùng cô ta cũng có thể chen chân vào.
Mấy cái cảnh tình chàng ý thiếp này của họ cô ta cảm thấy chán ghét không thôi.
Hừ! Vậy mà anh dám ở trước mặt cô lả lướt với ả ta.
“Nếu đã vậy thì làm phiền hai chị em rồi.”
Suy nghĩ một hồi rồi anh ta cười làm bộ dáng miễn cưỡng đồng ý ở lại.
Chúng tôi ngồi quây quần rồi nói chuyện.
Từ những chuyện linh tinh bên ngoài rồi tới khen nhau này kia.
Cô thật tò mò là một giám đốc như anh ta lại rảnh thế sao? Có thể ngồi nói chuyện với hai người phụ nữ những thứ trên trời dưới đất, không tiếc lời tâng bốc.
Nhưng dù sao đấy vẫn chưa là chuyện chính.
Cô còn phải hoàn thành kế hoạch của bản thân…
“Anh và Băng Na ở nhà nhé! Em đi đến siêu thị mua đồ.”
Cô nói với họ rồi đứng lên chuẩn bị lên lầu.
Nét mặt của họ ngạc nhiên sau đó là thoáng lộ ra tia vui mừng khó dấu.
Dù chúng xảy ra nhanh những vẫn bị cô kịp nhận thấy.
Đúng như những gì cô đã nghĩ.
“Sao chị không để người giúp việc mua?”
“Chị muốn… tự tay chuẩn bị mọi thứ cho anh Vỹ Trác.”
Nghe cô ta nói cô ngượng ngùng cúi gầm mặt, miệng lắp bắp nói.
“Vậy để em đi cùng với chị nhé?”
“Thôi để mình chị đi.
Dù sao chị cũng thiếu chút đồ cần mua, em ở nhà nói chuyện với anh Trác đi.”
Lên lầu cô dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo, mất khoảng hơn 15 phút sau cô mới rời nhà.
Từ nhà đến siêu thị khá xa, chưa kể thời gian mua đồ nữa.
Nên cô đã nói dối với họ rằng mất gần 2 tiếng mới về tới nhà.
Lái xe một đoạn rồi cô dừng lại bên đường.
Móc điện thoại ra cô bắt đầu lên mạng đặt đồ.
Đặt đơn giản một số loại nguyên liệu, đồ mà cô muốn rồi chốt đơn nhanh chóng.
Địa điểm giao hàng là nhà một người bạn của cô, cô ấy hiện đang ở một mình.
Một người bạn mà hiện tại cô đã rất thân, cô ấy cũng đã từng giúp đỡ cô rất nhiều ở kiếp trước, và số phận cũng rất hẩm hiu.
Điều quan trọng là nhà cô ấy rất gần đây, tiện cho việc cô qua lấy.
“Alo! Cảnh Dĩnh, là tớ.
Phải, tớ có đặt chút đồ giao qua nhà cậu lát tớ ghé qua lấy nhé.
Tất nhên rồi… tớ có trả công nha.”
“Ừm… gặp cậu sau, bye bye.”
Cúp máy xong cô hiện ra một khuôn mặt vô cảm và sắc lạnh.
Khởi động xe rồi cô quay ngoắt xe lại một cái trở về con đường vừa đi tới.
Đến lúc chuẩn bị cho bước đầu trả thù rồi.
Về gần tới nhà cô tắt máy xe ở xa, tránh tiếng động cơ làm phiền người bên trong.
Mở cửa xe xuống nhìn hai bên rồi cô len lỏi, thầm thụt đi vào từ cửa phụ.
Ngó trái nhìn phải xác định không có ai cô bước lên từng bước.
Phòng khách không còn ai như cô đã nghĩ.
Tiếp tục tiến lên phía trước, nhìn thẳng theo cầu thang lên lầu trên.
Không nghe thấy tiếng động gì cô mới cất bước.
Đến tầng hai, bắt đầu có động tĩnh.
Cầm chắc điện thoại trong tay, cô hít một hơi giữ cho mình bình tĩnh nhất.
Đến trước cửa phòng của Băng Na tiếng động ngày một lớn và rõ hơn.
Những tiếng r3n rỉ, th ở dốc từ sau bức tường truyền đến lọt vào tai cô.
Đúng là tên **** ***** lên não và một đứa thiếu thốn.
Thanh thiên bạch nhật mà ngay trong nhà của mình cũng có thể làm chuyện đó khi chị mình đi vắng.
Ông trời cũng như là đang muốn giúp cô, cánh cửa phòng không đóng mà chỉ khép hờ.
Không chần chừ thêm nữa cô mở điện thoại, quay lại những khung cảnh nóng bỏng ở bên trong.
Đúng là khiến người ta mặt đỏ tim đập…
[…]
_Tập đoàn công ty Mộ Thiên_
“Gọi trợ lí Dương vào đây cho tôi.”
Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên đầu dây, chưa kịp để người bên kia trả lời anh đã nhanh chóng cúp máy.
Cậu nhân viên quay qua nhìn trợ lí Dương với ánh mắt thương hại và đồng cảm.
Thật không biết cậu ta đã chọc gì tổng tài mà sáng sớm vị ở trên đó đã nổi đóa.
Lần này còn có vẻ nặng đây, mới làm việc ở đây gần một năm cậu ta chưa thấy tổng giám đốc như vậy bao giờ.
“Mạnh giỏi nhé.”
Vỗ vỗ vào vai người anh em chí cốt mới quen gần một năm nay rồi cậu ta đưa tay lên che mặt tỏ vẻ xót xa.
Sau đó quay lưng lại, không dám nhìn cảnh trợ lí Dương ra đi.
Cậu ta sợ…
Nhìn cảnh đấy sẽ rơi lệ mất…
Có lẽ đây là lần cuối ta bên nhau…
Ực! Nuốt một ngụm nước bọt khó khăn trôi qua cổ họng.
Hít một ngụm khí lớn rồi cất bước về phía cửa phòng.
Chỉ một câu nói thôi ‘Hi sinh trong anh dũng.’
Đứng trước cửa phòng có treo tấm bảng ‘Phòng tổng giám đốc’ bên trên cậu ta lấy hết can đảm giơ tay lên gõ cửa.
_Cốc…cốc…cốc_
“Tôi xin phép ạ.”
“Cậu tới rồi à trợ lí Dương, vào đây đi.”.