“…”
Thật hết nói nổi.
Anh thật sự không biết hay là muốn cô nói thẳng ra?
Thôi bỏ qua đi, sau này cô sẽ từ từ chỉ dạy anh sau.
“Mộ Hàn! Sắp tới sinh nhật Băng Na anh có tham dự không?”
“Không biết.
Em muốn sao?”
Anh thực sự cũng chả mấy hứng thú với mấy cái sinh nhật cỏn con ấy.
Giao lưu giữa làm ăn thì rất nhiều, đâu nhất thiết phải bữa tiệc nào cũng có mặt?
Chưa kể anh thật sự rất ít tham dự mấy bữa tiệc tư nhân này.
Và lần này cũng vậy, tuy vẫn nhận được thiệp mời như thường lệ thì anh cũng chỉ vứt nó một xó mà không lấy một tí suy nghĩ.
“Lần này anh tham dự nha.”
Biết anh đang có suy nghĩ gì, cô nhanh chóng nói thẳng vấn đề.
Với Mộ Hàn ngốc nghếch này ngoài chuyện làm ăn ra thì mấy việc bên ngoài khác nên tránh vòng vo.
“Tiện chứ?”
“Tất nhiên rồi.
Em có một trò siêu hay cho anh xem.”
“Được.”
Không biết nhưng khi nghe cô nói đến trò hay nó lại làm anh hơi lo lắng.
Không phải anh không tin cô nhưng việc cô thay đổi quá lớn này vẫn luôn là một khúc mắc lớn trong anh.
Anh rất sợ.
Sợ rằng đây chỉ là trò đùa, một trò cá cược hay gì đó.
Anh không ngại khi bị người khác chỉ trỏ anh chỉ sợ phải chứng kiến sự thật là cô đang lừa gạt anh thôi.
Việc cô và tên Vỹ Trác ấy thích nhau đã quá rõ ràng.
Dù không muốn nhắc tới nhưng dạo gần đây còn có rất nhiều những bài báo nói về việc cô và hắn ta sẽ kết hôn.
Đây là thứ luôn canh cánh trong tâm trí anh.
Việc cô sẽ lên xe hoa và chung một mái nhà với người khác.
Anh không muốn ép buộc lựa chọn của cô.
Nhưng tên đó thật sự không ổn, gọi thẳng là đồi bại.
Anh sợ cô vì tin lầm người mà đau khổ cả đời.
…
Ngày 14 tháng 8, đây đích thị là sinh nhật của Triệu Băng Na.
Từ mới sáng sớm, ông Triệu đã dậy và khua tất cả mọi người dậy.
Tất nhiên là sẽ trừ cô em gái của cô ra.
“Tất cả hãy lau dọn và trang hoàng lại nhà thật kĩ cho ta.
Không được để một hạt bụi nào còn sót lại.”
“Nhớ tất cả phải trật tự, và không được làm phiền con bé.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, hãy để con bé nghỉ ngơi thật tốt.”
“Bối Hi! Con nhanh chóng đi kiểm tra quà của ta chuẩn bị cho Băng Na.
Nhớ phải kiểm kĩ và để cẩn thận.”
Một tràng mệnh lệnh từ ông phát ra.
Mọi người chỉ có thể cúi đầu kính cẩn làm theo.
Làm ở nhà này ai mà chả biết rõ…
Đứa con gái này chính là điểm huyệt của ông Triệu.
Chỉ cần là việc liên quan tới nhị tiểu thư thì chắc chắn ông ấy sẽ cực kì nghiêm túc và đáng sợ.
Triệu Bối Hi ở một bên sung sức làm theo lời ông.
Cô quần áo tóc tai gọn gàng, nhanh tay lẹ mắt vui vẻ chuẩn bị mọi thứ theo những gì ông căn dặn.
“Ba, như vầy được chưa?”
“Con thấy cái này phải làm như thế này cơ.”
“Cậu xích qua bên trái một chút, đúng đúng rồi… nhẹ tay thôi.
Bức tranh đó rất quý với em gái tôi đấy, phải không ba?”
“Đúng rồi, con gái làm rất tốt.”
Ông Triệu Vân Kiêu hài lòng nhìn cô tất bật lo lắng chuẩn bị mọi thứ.
Đúng rồi, phải như vậy chứ?
Đứa con gái lớn biết nghĩ vậy là tốt rồi.
Nó phải biết yêu thương và san sẻ thì gia đình mới đầm ấm.
Sự thật đổi gần đây của nó rất tích cực, ông thật sự phải xem xét và quan tâm nó nhiều hơn.
Đến đúng 9 giờ sáng khi mọi chuyện đã đâu vào đấy, Băng Na cuối cùng cũng ăn diện đi xuống.
Buổi sáng hôm nay nhà tôi chỉ có ba người vì bà Đường Nhĩ vẫn chưa về kịp.
Buổi sáng chỉ đơn giản là những lời chúc và bữa cơm sáng quây quần bên nhau.
Bữa tiệc thật sự sẽ diễn ra vào 7 giờ tối, nơi tiếp đãi khách khứa và những sự kiện linh đình ở một sảnh lớn.
Vào lúc 4 giờ chúng tôi bắt đầu chuẩn bị trang điểm và thử đồ.
Người mang lễ phục được đặt trước sẽ đem tới.
“Chị, lễ phục mang tới rồi chị vào thử đi.”
“Ừm, em ở đây nhé.”
Cô cầm theo bộ đồ vào phòng thử, mở tấm vải phủ ra.
Bộ lễ phục màu đỏ tươi, phần trên ôm sát phần dưới xoè rộng.
Theo phong cách s3xy nhìn sang trọng nhưng không dung tục.
Đây là bộ đồ mà cô đã đặt từ trước khi trọng sinh về.
Dù kiếp trước hay kiếp này vẫn không có cơ hội để mặc thử…
Bắt đầu mặc thử vào người, sau đó cô bước ra.
“Bộ đồ của chị bị hỏng rồi.”
“Sao cơ ạ? Bộ đồ đẹp vậy mà hỏng sao?”
Cô ta tỏ ra ngạc nhiên, đứng ngay dậy chạy qua chỗ cô xem.
“Đúng rồi này chị…”
Phần lưng đằng sau bị rách một đoạn khá lớn và có dấu hiệu bị sứt chỉ.
Phần cúp ngực thì quá chật, có thể người ta đã làm sai số liệu vòng.
“Mấy người này thật là… em nhất định phải nói cha khiển trách họ.
Bây giờ làm sao đây?”
Cô ta chống nạnh, tức giận phụng phịu bất bình thay cô.
Thật cảm động khi có một người em như vầy.
Nhưng cô sẽ cảm động hơn khi không biết cô ta chính là người động tay động chân vào việc này.
“Không sao đâu, em đừng lo.”
Cô đi tới, vỗ vai chấn an cô ta.
“Nhưng sắp tới giờ rồi.
À em có bộ đồ này chưa mặc lần nào, chị mặc thử nhé.”
“Ừm.”
Cô ta bỏ chạy về phía phòng, khi quay lại tay cầm theo một bộ đồ mới.
Chính xác là một bồ đồ bốc lửa mới.
Đúng như những gì từng xảy ra…
“Đây này chị, nhìn đẹp lắm phải không? Chị mặc vào sẽ rất là đẹp đấy, đảm bảo anh Trác sẽ bám lấy chị như sam.”
“Cảm ơn em.
Em cũng về chuẩn bị đi, hôm nay là ngày quan trọng với em mà.”
“Dạ, chị mặc đi nhé.
Em cũng phải đi chuẩn bị đây.”
Mỉm cười đợi con bé đóng cửa rời đi.
Cô lạnh lùng đổi mặt, tay cầm bộ váy cô ta đưa mà cười kinh bỉ đến run rẩy cả người.
Đây chính là bộ mà kiếp trước mang cô bao nhiêu sự sỉ nhục.
Giữa bao nhiêu quan khách và báo chí, cô bị họ đưa lên và bàn tán.
Bộ đồ cũng màu đỏ và dài nhưng chất vải lại là lụa mỏng.
Chỉ che được một phần nào thôi.
Váy xẻ tà cao, khoét ngực sâu.
Phần lưng thì khỏi nói, tấm lưng trần trắng nõn của cô hoàn toàn bại bộ.
Chỉ khác lần này cô ta không canh chừng và bắt cô mặc ngay thôi.
Kiếp trước được cô ta hộ tống từ lúc thay đồ đến dự tiệc cô hoàn toàn trở thành trò cười.
Các bài báo đều nói về sự cẩu thả của cô.
Từ ăn mặc phản cảm đến cố tình ganh ghét em gái mà mặc đồ táo bạo.
Họ bắt đầu lên bài viết so sánh cô và cô ta.
Không phải nói chứ đã rơi vào tay nhà báo thì làm gì còn đường xoay xở? Từng câu từng chữ như những cái tát rơi thẳng vào mặt cô.
Đó là một khoảng thời gian kinh khủng với cô.
Bị tế sống trên mọi mặt trận..