“Thích… thích gì chứ? Em có phải là người không biết tự trọng đâu.”
Cô khinh thương nhìn anh nói một cách chắc nịch.
Dù có mê anh thật đi nữa thì cô cũng không đến nỗi mà đi rình trộm đâu.
Chẳng phải anh đã là của cô sao? Muốn thì chỉ cần nhìn thẳng là được mà cần gì phải làm chuyện lén lút ấy?
Nhưng có phải anh người yêu này của cô quá ngon cơm rồi không? Mới tắm xong nên người anh giờ đây vẫn còn hương thơm thoang thoảng, cả cơ thể đều tươi mát và sảng khoái.
Những giọt nước còn đọng lại trên cơ thể rám nắng của anh từ xương quai xanh tới cơ ngực rồi chảy dọc xuống cơ bụng 6 múi rắn chắc và biến mất sau chiếc khăn tắm được anh quấn hờ hững ở hông.
Anh hiện giờ toàn thân chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn tắm mà thôi.
Cuốn hút quá!
“Vậy tại sao em vẫn còn sờ anh?”
Cô nhìn theo ánh mắt của anh, thấy bên dưới tay của chính cô đang đặt lên ngực anh.
Đã vậy thì thôi đi, cô còn bóp bóp rồi vân vê hạt đậu đỏ nho nhỏ nữa.
Ôi thần linh ơi! Cô không có cố ý, chỉ là trong lúc nhất thời mà cô quên mất cái tay hư hỏng đang mò mẫn ngực của anh mà thôi.
Có trời đất chứng giám, cô chỉ là vô tình thôi.
Hãy hiểu cho cô, tất cả chỉ là hiểu lầm…
“Đây chỉ là tại nạn, anh nghĩ em ham muốn lắm đúng không?”
“Đúng vậy mà…”
“Anh!”
Thẹn quá hoá giận, đẩy mạnh anh ra cô muốn quay người bỏ đi.
Anh đúng là đồ đầu gỗ!
Cô dù sao cũng là con gái nhà lành mà? Nhịn cô một chút thì sẽ chết sao?
“Á… đau quá!”
“Huhu… Bối Hi, anh đau lắm.”
Mới chỉ đi được vào bước thì cô đã nghe thấy giọng của anh la oai oái ở đằng sau.
Có lẽ là anh giả bộ, cô vẫn đi tiếp từng bước.
Chỉ là cô đã thật chậm bước chân, để thử xem phía sau thế nào.
Anh không còn la lối nữa mà chuyển sang im bật.
Kìm lòng không nổi, cô nghiêng đầu lại đằng sau nhìn.
Anh vốn hồi nãy đang đứng nhưng giờ lại ngồi phệt xuống, cong lưng rồi quay người co mình ở một góc.
Không nói hay phát ra thêm bất kì một âm thành nào, anh chỉ cúi gầm mặt xuống mà thôi.
“Đừng có làm lố nữa, anh diễn dở ẹt à.”
“Hồi nãy em đẩy làm anh va vào cái kệ…”
Đột nhiên lương tâm cô trỗi dậy, nhớ lại xem hồi nãy mình đã làm gì.
Vì lí trí không tỉnh táo lắm lên cô cũng không nhớ rõ mình đã ra tay thế nào.
“Thật sao?”
“…”
“Em xin lỗi.”
Cô quay người lại tiến về phía anh, đứng đằng sau vỗ vỗ lấy tấm lưng cô đơn mà run rẩy của anh vỗ về.
Có lỗi thì nên xin lỗi đúng không? Dù hay ăn hiếp anh nhưng cô thật ra không phải con người ngang ngược.
“Ôm ôm nè.”
Cô đứng thẳng người, dang rộng đôi tay về phía anh.
“Ưm…”
Anh như thể chỉ chờ như vậy mà lao về phía cô ôm thật chặt, chặt đến nỗi cô còn không thể nhúc nhích.
Gặm nhấm lấy đôi môi nhỏ của cô, anh không thương tiếc gì mà thẳng tay càn quét.
Đợi đến khi cô mơ màng, không phản kháng nữa thì bàn tay anh không rảnh dỗi mà bắt đầu du ngoạn trên cơ thể của cô.
Xoa chỗ này rồi nắn chỗ kia, càng lúc bàn tay của anh càng mạnh bạo hơn.
Có những thứ muốn kìm nhưng không kìm được mà dừng càng dừng không được.
Đến khi cô lấy lại được một chút thanh tỉnh thì phát hiện bản thân đã không còn đứng trong vòng tay anh nữa mà chuyển sang nằm.
Từ khi nào mà cô và anh đã lên tới giường rồi? Anh nằm đè cô dưới thân, chiếc áo sơ mi trắng của cô cũng không cánh mà bay.
Bây giờ thân trên của cô chỉ còn có chiếc bra màu đen che lấp một chút da thịt cần che.
“Mộ Hàn… anh.”
“Hi Hi, anh muốn.
Em đồng ý nhé?”
Cô không đáp lời anh mà chỉ gật nhẹ đầu xem như đồng ý.
Nhận được sự cho phép của cô, anh không kiêng dè gì nữa mà mạnh bạo hành động.
Sợ cô giữa chừng đổi ý nên anh hạ người xuống hôn cô cuồng nhiệt đến không biết trời đất gì.
Từng lớp lại từng lớp bảo hộ được mở ra, cô và anh cùng tiếp xúc với nhau bằng những sự chân thật nhất.
Từ con tim đến thể xác, trao hết cho người.
Một ngày mùa Xuân của năm nay đã đánh giấu cho sự hoà hợp đầu tiên của cô và anh.
Vầng trăng tròn trên cao như nhìn thấy sự ngượng ngùng này mà phải vơ vội lấy những đám mây để che lại.
Gió xào xạc thổi qua các táng cây, những âm thanh ái muội trong phòng cũng ngày một lớn.
Sự va chạm hay những câu nói đêm xuân ngàn vàng này đều làm cho người nghe cảm thấy nôn nao và rạo rực.
Tiếp diễn lại tiếp diễn, họ cùng nhau trải qua một đêm dài đáng nhớ.
…
Sáng hôm sau phải tới gần trưa cô mới có thể thức giấc.
Cả người ê ẩm đau đớn và khó chịu đến cùng cực.
Mệt mỏi mà kéo lê tấm thân tồ tàn của mình dậy.
Nhìn ngó quanh phòng thì nơi đây chỉ còn mình cô.
Không lẽ ăn cô xong anh bỏ của chạy lấy người?
Chưa ấm ức và tức giận xong thì cô đã thấy bộ quần áo và một mảnh giấy nhỏ ở đầu giường anh để lại.
Nội dung khá đơn giản mà người ta tức chết.
Nguyên văn của anh là như sau:
‘Hi Hi thân yêu, chắc khi em đọc mẩu giấy này là đã dậy rồi nhỉ? Anh phải đi làm kiếm tiền nuôi hai bảo bối nên không thể ngủ nướng cùng em… khổ quá đi! Quần áo và cơm nước anh đã chuẩn bị, em nhớ hâm nóng lại rồi ăn nhé.
Ăn nhiều vào nhé, có khi còn cho hai người ăn đó… Cảm giác đêm qua của em thế nào? Anh làm tốt chứ? Khiến em sung sướng không? Nhớ em!’
Sướng cái đầu anh đấy!
Nhìn xem này, anh ăn cô đến không còn một mẩu xương vụn.
Cảm giác đau đớn và mệt nhọc này là gì hả?
Cô lê chân đi vào nhà tắm, nhìn thân thể mình không khác một bãi chiến trường vậy.
Thương sót vô cũng.
Những vết đỏ chằng chịt lên nhau, không nhìn rõ đâu trước đâu sau.
Có chỗ khó nói tên còn in rõ bàn tay của anh nữa.
Càng nhìn càng tức, cô đành đi xả vòi nước nóng và ngâm thân mình.
Đúng là hiệu quả, giảm đau mà thư giãn.
Tạm thời thư giãn trước, cô sẽ xử lý anh sau.
…
Bối Hi bên kia đang than trời trách đất thì bên này Mộ Hàn lại tinh thần ngời ngời sảng khoái khiến ai nhìn vào cũng thấy rõ rệt sự khác biệt.
Gặp trợ lí Dương ở thang máy, cậu ta không kìm được mà buộc miệng hỏi vị thần của mình:
“Hôm nay anh nhìn khác quá đấy Tần tổng.”
“Kế hoạch đại thành công sao?”.