Nhất Thiếu rụt rè thám thính tình hình đi từng bước sâu vào hang địch thì chỉ thấy nơi đây im lặng và vắng tanh.
Chính xác hơn là không một bóng người.
Đi vào nơi được xem là phòng khách, có vẻ nơi đây đã từng xảy ra một trận ẩu đả.
Đồ vật lộn xộn, dấu chân bụi bẩn chi chít khiến anh phải từng bước cẩn thận để không đụng trúng.
Đứng lặng người trước cảnh tượng trước mắt, anh khó nhọc mà nói vào điện thoại với hai bạn của mình:
“Chảy máu khá nhiều.
Chưa xác định được là máu của ai.”
Không khí sau câu nói của anh ta như ngưng trọng lại.
Chỉ một lúc sau thì Mộ Hàn và người của Jane Tống cũng tới nơi.
Bọn họ tới trễ rồi.
Tới thật sự đã quá trễ.
“…”
Đến chiều thì nơi đây trở nên tấp nập và ồn ào hơn.
Những tấm băng rào lại, những người có chức có vụ tới lui đi lại.
Mộ Hàn bất lực ngồi phệt dưới một gốc cây ngoài rìa.
Quần áo trên người xộc xệch, tóc tai rối bù.
Anh đã chạy đi tìm kiếm, cho thêm người điều tra nhưng vẫn không thể tìm thấy được hình bóng cô.
Cô như biến mất khỏi thế giới vậy.
Vỹ Trác hắn ta lên kế hoạch thật sự quá cẩn trọng.
“Tần tổng.”
Một tên mặc vest đen tươm tất, cả người toát khí thế lạnh lẽo tiến lại gần, ghé sát đầu vào anh nói nhỏ cái gì đấy.
“Hắn đã làm gì?”
Nghe xong báo cáo từ người của mình, anh nghiêm mặt hỏi lại.
“Hiện tại đang ở công ty để họp.
Còn trước đấy… trước đây.”
“Trước đấy làm sao?”
Nhận thấy sự tức giận đến muốn giết người của anh thì cậu ta cũng có chút sợ hãi nhưng việc này thật sự khó nói.
Nhanh chóng đánh tư tưởng rồi hạ quyết tâm, cuối cùng cậu ta cũng đành phải nói ra.
“Sáng nay anh ta đúng là đã ra ngoài nhưng không thể xác định là đi tới đâu và đi những đâu.
Chỉ rời công ty đúng một tiếng đồng hồ rồi trở lại ngay lập tức mà thôi.”
Một tiếng?
Hắn làm sao có thể từ công ty tới đây bắt cô rồi lại trở về nhanh chóng chỉ trong vòng một tiếng?
Nếu tính tổng thể thời gian thì ít nhất cũng phải mất gần hai tiếng chứ?
“Cho người theo dõi hắn ta, nhất cử nhất động.”
“Vâng.”
Đợi cậu ta đi rồi anh tiếp tục thừ người ở đấy bắt đầu suy nghĩ.
Mỗi lúc xảy ra chuyện khó xử và khó giải quyết thế này thì anh luôn cần yên tĩnh.
Suy ngẫm lại mọi thứ, nhìn lại những chuyện đã xảy ra.
Vỹ Trác từ khi nào làm việc lại gọn gàng và cẩn thận như vậy? Từ kế hoạch tới xoá bỏ dấu vết, hắn ta thật sự không bỏ lỡ một thứ gì.
Đột nhiên nhắm tới Bối Hi thì có thể là do thù hằn.
Nhưng làm vậy không phải càng bất lợi cho hắn ta trên con đường sau này ư?
Nếu đây không phải chỉ là bắt cóc đơn giản, dù có chứng cứ hay không thì hắn ta nhất định sẽ khó sống yên.
Tên khốn Vỹ Trác ấy chưa từng nghĩ tới việc này sao?
Đụng tới Bối Hi chính là đụng tới anh, đụng tới Huỳnh Gia là chắc chắn.
Nếu thêm cả bạn bè huy động thêm tất cả người thân quen cùng nhau chèn ép thì công ty của hắn và ba hắn sẽ trụ được sao?
Đứng bật người dậy, anh đi thẳng ra bên ngoài lấy xe của mình rồi rời đi.
Trông chờ vào cảnh sát thật sự vẫn là không ổn lắm.
Máy quay giám sát ở gần đây tất cả đều bị người khác làm hỏng.
Càng đừng nói đến camera ở nhà ông Triệu.
Tất cả đều bị tắt hết vào một tuần trước sự việc.
Chính vì vậy mà cảnh sát không thể làm rõ chính xác việc xe lui tới hay nhận định người đã tới đây.
Cuộc gọi mà anh đã ghi âm khi ấy tuy cũng có chuyện tác dụng nhưng không lớn lắm.
Họ nói rằng chỉ với một cuộc ghi âm không rõ ràng này thì thật khó để giải quyết, phải đợi điều tra làm rõ nên tạm thu giữ lại.
Một đường lái thẳng tới nhà họ Huỳnh.
Anh phải nhanh chóng gây sức ép để tên khốn đấy nhanh thả người trước khi hắn làm quẩn.
Tít…tít…tít.
Tay vẫn lái xe, anh với qua mở nút nghe rồi mở loa ngoài.
“Alo.”
Lữ Giao bên kia thút thít nhỏ giọng nói:“Anh đang ở đâu? Vẫn ổn chứ?”
“Ổn.”
Nói một từ cộc lốc như không, anh tránh né không muốn nói cho cô ta về chỗ của mình hiện tại.
Anh không muốn tin tưởng ai cả, bây giờ thật khó phân biệt đâu địch đâu ta.
Bối Hi đang gặp nguy hiểm, anh làm sao có thể nói rõ kế hoạch hay dự định của mình cho người khác biết?
“Em cũng thật lo lắng cho Bối Hi, nếu có gì cần giúp đỡ anh cứ nói em nhé.”
Thấy sự tránh né của anh, cô ta không gấp mà uyển chuyển nói qua chuyện khác.
Dù sao thì người đang chiếm ưu thế và an toàn nhất là cô ta nên việc chinh phục anh chỉ là một sớm một chiều là được.
Đáp lại qua loa rồi anh nhanh chóng cúp máy.
Không rõ lí do tại sao nhưng anh càng ngày càng muốn giữ khoảng cách với cô gái tên Lữ Giao ấy.
Thứ nhất là việc Bối Hi từng nói và ám chỉ với anh về việc hai người họ không thích nhau.
Thứ hai là từ ngày về nước, Lữ Giao ngày càng thay đổi.
Trước kia anh luôn xem cô ấy như người em, bạn bè thân thiết trong nhà nên vẫn luôn tôn trọng.
Nhưng cô ấy ngày càng quá phận, từ cách nói chuyện với mẹ anh hay cách nói chuyện với Bối Hi đều có vấn đề.
Trước thì xưng bạn bè nên anh không muốn nói nhưng cô ấy dạo này đã chuyển qua anh em, nói ngọt ngào một cách tới quen miệng.
Dù có chưa từng trải qua chuyện tình cảm nam nữ trước đây nhưng anh ít nhiều cũng phải biết đây chính là ám chỉ cho điều gì.
Và cũng chính vì vậy mà anh muốn giữ khoảng cách và chặt đứt những tư tưởng không đáng có này.
Một đời này anh đã định, chỉ yêu một người và cùng người đó sống đến đầu bạc mà thôi.
Dù là ai cũng không có quyền xen vào tình cảm giữa anh và Bối Hi.
Tất nhiên kẻ đã hãm hại tình cảm của hai người thì cũng không thể sống yên.
Dù có phải trả giá ra sao anh cũng sẽ làm tới cùng.
Xe dừng lại trước cửa nhà họ Huỳnh.
Đợi cánh cửa mở ra xong thì anh phi thẳng vào trong.
…
“Shit! Con khốn đấy đúng là ra tay không từ.”
“Sao rồi?”
Lữ Giao ở bên kia đầu dây sốt hết cả ruột mà hỏi Vỹ Trác.
Cái tên khốn này, biết cô ta lo lắng và chờ đợi kết quả mà còn thích vòng vo.
Nếu không phải chuyện này cô ta bắt buộc phải nhờ đến hắn thì cô đã đá hắn ta từ lâu rồi.
“Yên tâm, mọi chuyện đều thuận lợi.
Chỉ là anh bị cô ta đâm một nhát.”
“Đâm một nhát?”
Nói tới vết thương là lại thấy đau.
Hắn ta thật không ngờ chỉ trong lúc sơ suất muốn tới gần cô để kiếm chút chát nếm vị mật ngọt lại bị cô ta rút dao đâm sượt một nhát.
Sau đấy vì tức giận mà hắn đã tát cô một cái thật mạnh rồi mới đi sơ cứu kìm máu.
Đúng là không thể xem thường chó điên được.
Tên Mộ Hàn chết tiệt kia điên thì con ả kế bên hắn cũng điên không kém.
“Phải.
Nhưng không sao, em đừng lo.”
Cười khinh trong lòng, dù hắn có chết cô cũng không quan tâm ấy chứ nói gì là đau lòng?
À mà tốt hơn hết là trước khi hắn chết thì nên giết con ả kia trước rồi hẵng chết.
“Cô ta… anh vẫn nhốt ở chỗ đấy sao?”
Chỗ đấy? Tất nhiên chỗ đấy thì chỉ có mình Vỹ Trác và Lữ Giao cô ta biết rồi.
“Phải! Em tới đây đi.
Hành hạ cô ta thật sự là rất vui.
Anh đã tìm ra rất nhiều trò hay đấy.”
“Em hơi bận… À ừm không phải anh nên giết cô ta theo đúng kế hoạch rồi sao?”
“Ồ! Đúng rồi nhỉ? Phải làm theo kế hoạch chứ.”.