Cô mở cánh cửa ra, trông như nàng tiên bước ra từ trong truyện tiểu thuyết vậy.
Một chiếc váy trắng dài đến đầu gối, thêm 1 chiếc ruy băng quấn quanh ngực để lộ ra đôi vai nhỏ nhắn, trắng trẻo của cô.
Dải ruy băng còn được điểm xuyến thêm những hạt ngọc trai nhỏ lấp lánh.
Phần đuôi váy thì được trang trí bằng những bông hoa nhỏ tinh tế.
Anh nhìn cô không sao rời mắt được.
-" Em...!em măch bộ này kì lắm sao ? "
Anh ngẩn người ra đấy, vô thức trả lời cô.
-" Em rất đẹp ! "
Cô ngại ngùng xoay mặt đi nhưng bị anh kéo lại.
-" Sao vậy ? Tính đi đâu ? Em còn đang nợ tôi chưa trả đấy ! "
Cô quay người lại, bỏ tay anh ra rồi thắc mắc :
-" Nợ ? Em có nợ anh gì sao ? "
-" Phải, em có nợ ! "
-" Vậy em nợ anh cái gì mới được kia chứ ! "
-" 1 nụ hôn chào buổi sáng " _ anh ghé sát vào tai cô, vừa nói vừa lấy tay vuốt tóc cô.
-" Anh...!anh...!" _ cô ngại quá không biết nói gì nữa.
Đúng là 1 con người vô liêm sỉ !
Cô định đáng trống lảng để lờ đi chuyện đó nhưng vẫn không qua được mắt anh.
Cuối cùng, cô vẫn phải nghe theo lời anh nếu không sợ rằng anh sẽ giữ cô lại cả ngày hôm nay mất.
-" Bà xã em ngoan quá ! " _ anh nở nụ cười thỏa mãn.
Cuối cùng cô cũng tẩu thoát được khỏi người đàn ông ranh mãnh ấy.
Ra khỏi công ty, cô nhận được điện thoại của Diệp Vân Y.
Lâu lắm rồi Diệp Vân Y mới gọi điện thoại cho cô.
Từ sau chuyện đó, ai cũng bận những công việc riêng nên hầu như gần 1 năm nay chưa gặp lại nhau.
-" Alo chị Vân Y, chị gọi em có chuyện gì sao ? "
-" À không ! Chị thấy nhớ em quá ấy mà ! Lâu lắm rồi chị em mình chưa gặp nhau nhỉ ? Hôm nay chị đang rảnh em có rảnh không hai chị em mình đi cafe.
"
-" Được chứ chị ! Em cũng đang rảnh lắm ! Thi tốt nghiệp xong rồi nên cũng nhàn rỗi.
Đến lớp cũng chỉ ngồi chơi không à ! "
-" Ừm, em rảnh thì tốt ! Vậy tí nữa chị em mình gặp nhau chỗ cũ nhé ! "
-" Ok, hẹn gặp chị sau ! "
Cô cúp máy với tâm trạng vui vẻ.
Tô Mỹ Lệ chợt nhớ ra mấy tháng nay cô cũng chưa gặp lại Doanh Doanh vì cô ấy bận thi tốt nghiệp.
Thế là cô nhân tiện buổi sáng rảnh rỗi sang nhà Doanh Doanh chơi để hai người hàn huyên chuyện cũ.
Cô bắt taxi đến nhà của Doanh Doanh, cố tình không gọi trước với cô ấy để làm cho Doanh Doanh bất ngờ.
* cốc cốc *
-" Ai đấy ? " _ 1 giọng nói nhẹ nhàng, quen thuộc ở trong nhà vọng ra.
* cốc cốc *
Cô vẫn cố tình không muốn để lộ danh phận, gõ cửa liên hồi.
Lúc này Chu Doanh Doanh trong nhà thấy ở ngoài gõ cửa như vậy thì tức giận đứng lên mở cửa.
Cánh cửa mở ra, Chu Doanh Doanh đang định quát lớn thì nhìn thấy người đứng trước mặt mình là Tô Mỹ Lệ, cô ta vui đến mức nhảy cẫng lên.
-" Lệ Lệ cậu...!sao mãi cậu mới tới thăm mình vậy ? Cậu quên mình rồi đúng không ? Mình nhớ cậu chết mất ! " _ Doanh Doanh ôm chặt lấy Tô Mỹ Lệ không chịu buông ra.
-" Thôi nào ! Tớ không đến thăm cậu là để cậu có thời gian ôn thi chứ không phải quên cậu đâu mà ! " _ cô cố gắng giải thích.
-" Thôi đi ! Có mà cậu mê trai quên bạn ý ! "
-" Thôi thôi không nói nữa vào nhà đi ! Cậu định để tớ ở ngoài mãi thế à ? "
Cô mệt hết sức với sự dò hỏi của Chu Doanh Doanh.
-" Ừ, được rồi ! Cậu vào đi ! "
Cuối cùng Doanh Doanh mới cho cô vào nhà.
-" Nhà mới của cậu đẹp đó ! Thế hôm đi gặp ba me ruột thấy thế nào ? "
-" Thì cũng được ! Hai người họ cũng rất tốt, tôn trong quyết định của mình.
"
-" Họ mua cho cậu căn nhà này à ? "
-" Ừ, họ bảo là không ép mình về nhà chính ở luôn mà mỗi tuần chỉ phải về đó 2-3 hôm thôi.
"
-" Ừm, thế cũng được ! Thế còn ba mẹ nuôi của cậu ? Cô chú thế nào rồi ? "
-"Họ đi du lịch rồi ! " _ mặt Doanh Doanh có vẻ hơi buồn
-" Thôi không sao chúng ta đi ăn đi ! Không nói đến chuyện này nữa ! " _ cô lảng qua chuyện khác.
Hai người họ khóa cửa rồi bắt xe đến trung tâm thương mại.
Dù sao bây giờ vẫn còn khá sớm mới có 9h nên cô vẫn có thể đi chơi với Doanh Doanh trước rồi chiều đi cafe với chị Vân Y sau.
Tô Mỹ Lệ và Chu Doanh Doanh đến trung tâm thương mại ăn uống xong thì lại đi mua sắm.
-" Nè, cậu thử bộ này đi ! " _ Doanh Doanh nói với một vẻ mặt hào hứng
-" Nhưng bộ này hơi hở đó ! " _ cô cầm váy lên nhìn
-" Không sao ! Thử cho tớ xem thôi rồi lại thay ra.
"
Cuối cùng dưới sự nũng nịu của Chu Doanh Doanh cô đành phải cầm váy đi vào phòng thay đồ.
Cô bước ra ngoài với bộ váy vừa thay khiến ai nấy trong cửa hàng đều bất ngờ.
Như thể chiếc váy này dành riêng cho ckk vậy.
-" Nhân viên thanh toán ! " _ Chu Doanh Doanh vui vẻ nói
-" Ơ...!tớ tưởng cậu bảo chỉ thử thôi.
" _ cô đến gần Doanh Doanh với vẻ mặt lúng túng
-" Nhưng nó đẹp quá ! Với cả dù sao tớ cũng đang có rất nhiều tiền nên muốn mua tặng cậu để cảm ơn cậu vì thời gian qua đã giúp tớ.
"
-" Doanh Doanh à , cậu nói gì mà khách sáo vậy ? Chúng ta là bạn mà ! "
Hai người họ ôm lấy nhau, một cảnh tượng thật đẹp, một tình bạn đúng nghĩa " Best friend forever ".
Chu Doanh Doanh đang định đem đi thanh toán thì bị một người phụ nữ khác cướp lấy.
Xoay người lại nhìn thì hóa ra đó là An Vỹ Vỹ.
-" Cô...!chúng tôi mua trước mà ! "_ Doanh Doanh tức giận chỉ thẳng vào mặt Vỹ Vỹ nói
-" Thì sao ? Dù sao mấy người cũng chưa thanh toán mà ! Mà bây giờ các cô nên đổi cách xưng hô đi là vừa.
Nên cúi đầu mà gọi tôi là Tư phu nhân thì hơn ! "
-" Tư phu nhân ? Cô có đang đùa không vậy ? Chỉ là thiếp thất mà cũng xứng gọi là Phu nhân á ! Có cần tôi gọi chính thê đến đây không ? " _ Doanh Doanh vừa cười vừa nói
-" Cô...!dù sao vẫn hơn loại nghèo nàn, rách rưới như cô nhá ! "_ An Vỹ Vỹ tức đến mức đầu muốn bốc khói
-" Xin lỗi có vẻ tình hình cập nhật tin tức của cô không được tốt lắm nhỉ ? " _ Tô Mỹ Lệ tiến đến nói
-" Cô nói vậy là ý gì ? "
-" Thì ý trên mặt chữ đó ! Xin trịnh trọng giới thiệu cho cô biết Doanh Doanh nhà tôi là Đại tiểu thư của Lục gia Lục Doanh Doanh.
"
-" Sao...!sao..
có thể ? Cô ta họ Chu mà ? "
-" Cậu ấy bị thất lạc từ nhỏ giờ mới được nhận lại ! Cô không thấy mấy tháng này rầm rộ tin tức về đứa con gái thất lạc của Lục gia à ? " _ Tô Mỹ Lệ nói với giọng đang cố nhịn cười.
Nhưng An Vỹ Vỹ là một người ngu xuẩn.
Cô ta chẳng quan tâm lời của cô nói, trực tiếp giật cái váy trên tay Doanh Doanh ra.
Lúc cô ta định đánh Tô Mỹ Lệ thì một bàn tay chặn lại.
Là ai vậy ?.