Cuối cùng sau khi mất gần 2 tiếng để đi mua sắm đồ đạc tặng cho gia đình vợ anh mới bớt lo hơn được chút.
Đến nhà, cô thì bình tĩnh bước từng bước đi và thần thái vẫn ngút ngàn như vậy.
Còn nhìn sang bên anh, phong độ giảm hẳn, hai tay còn cầm một đống túi quà lớn bé.
Trông như người phục vụ đi theo sau một đại thiêm kim tiểu thư.
Vào nhà, anh tặng cho mỗi thành viên vài túi quà riêng mà mình đã dùng cả lòng thành để tặng, sau đó mới đứng gần cô.
Anh nắm tay cô rồi lấy lại phong độ, dõng dạc và trịnh trọng tuyên bố :
-" Chào mọi người, con là Bạch Tiêu, là chồng của Tiểu Lệ.
"
-"....!"
Mọi người ai ai cũng nhìn anh, vẻ mặt ngơ ngác.
Chưa để ai hỏi hay nói một câu nào, anh lại nói tiếp :
-" Hôm nay con đến ngoài việc ra mắt mọi người thì cũng đến là để xin lỗi mọi người.
Con xin lỗi vì không bảo vệ tốt cho Tiểu Lệ, khiến cho cô ấy làm việc quá độ đến mức hôn mê lâu như vậy là con có lỗi và...!ờm...!"
-" Sao lại quên lời rồi ! " _ cô nói nhỏ.
Hóa ra vì để cho anh bớt lo, cô đã bảo anh viết sẵn trước những lời muốn nói rồi học thuộc để đến lúc có lo lắng thế nào thì vẫn còn lời thoại đã học thuộc trong đầu.
-" Anh lo lắng quá nên...!nên..
quên rồi ! " _ anh nói nhỏ.
Thấy Bạch Tiêu như vậy, làm mọi người trong nhà bật cười.
Lâu lắm rồi mẹ cô và mọi người trong nhà mới cười vui vẻ như vậy từ sau chuyện An Vỹ Vỹ.
-" Bạch Tiêu hả cháu, lại đây bà xem nào ! Nhìn tuấn tú, đẹp trai như vậy mới xứng với Lệ Nhi nhà ta đúng không nào ! "
-" Vâng mẹ, cháu nó không lạnh lùng, cao ngạo như tin đồn.
Hơn nữa còn là một đứa trẻ rất đáng yêu nữa chứ ! " _ Mai An Nhiên khẽ cười, nắm lấy tay Bạch Tiêu.
-" Cảm ơn mẹ và bà ! " _ anh cũng vui vẻ đáp lại.
-" Thôi mau vào ăn cơm đi, mẹ nấu nhiều món lắm.
Sau này rảnh rỗi hai đứa nhớ về thăm mọi người nhé ! "
Bạch Tiêu được mọi người trong nhà niềm nở tiếp đón.
Mọi chuyện ai ngờ lại thuận buồm xuôi gió như vậy thật tốt quá.
Nhưng dường như có ai đó bị lãng quên trong căn nhà.
Không sai là cô - Tô Mỹ Lệ.
Mẹ và bà thì kéo tay Bạch Tiêu vào phòng ăn còn ông và ba thì cũng đi theo nói chuyện.
Trong nhà không ai để ý đến cô nữa rồi.
-" Mẹ, bà, mọi người xem con là người vô hình đó à ! Con mới ốm dậy đó ! " _ cô gào lên, vẻ mặt uất ức.
-" Ốm cái nỗi gì, nhìn cái đỗng mỡ thừa trên cổ con là hiểu rồi ! Nhìn Tiêu nhi mới là ốm đây này.
Con ăn hết phần của thằng bé rồi còn kêu ca gì nữa.
" _ Mai An Nhiên châm trọc cô.
-" Mẹ cháu nói phải đó, dạo này lên cân không ít ! " _ ông nội cũng tiếp ý của mẹ cô.
Cả nhà đều hùa vào trêu cô cả cứ như anh mới là con đẻ của họ vậy.
-" Con thấy cô ấy vẫn còn gầy lắm ! Mỡ của cô ấy con cần nuôi thêm nhiều nhiều chút nữa.
Sắp mùa đông rồi, ôm vậy mới ấm được ! " _ anh kéo cô ngồi vào bàn ăn, gắp cho cô một bát đầy ụ.
-" Con đó, đừng chiều hư con bé đó ! "
-" Không sao, con cho phép cô ấy hư với con ! " _ anh nói đùa.
Mặt cô đỏ ửng cả lên, phải cúi mặt xuống giả bộ ăn để không bị ai thấy.
Mọi người trong nhà cũng được một bữa rắc cơm ch* miễn phí.
-" Thôi, được rồi, cả nhà mau ăn cơm đi.
"
Mấy tháng nay, việc của An Vỹ Vỹ đã được ép xuống trên phương diện dư luận, báo chí.
Trong gia đình cũng đã trở lại bình thường, mẹ cô cũng không còn buồn nã không ăn uống như trước nữa.
Mong là mọi chuyện vẫn sẽ tốt đẹp như vậy cho đến lúc An Vỹ Vỹ cô ta bị vạch trần bộ mặt thật.
An Vỹ Vỹ, cứ tận hưởng những ngày tháng còn tốt đẹp này đi ! Sợ rằng sau này sẽ không được như vậy nữa đâu.
-" Bạch Tiêu, con vào phòng ba một lát.
"
-" Vâng ! "
Một lúc sau, Bạch Tiêu và Tô Hải mới đi ra.
Nhìn cơ mặt của hai người là cô cũng yên tâm không xảy ra tranh chấp gì rồi.
Trời thì cũng đã tối nên Bạch Tiêu và Tô Mỹ Lệ xin phép về nhà.
Mai An Nhiên có ý muốn họ ở lại đây ngủ một đêm, sáng mai hẵng về nhưng cô vẫn kiên quyết về nhà.
Thật ra cô cũng muốn ở lại lắm nhưng vì nghĩ cho Bạch Tiêu, sợ anh ấy lạ nhà, không ngủ được.
Gần tháng nay anh đã quá mệt mỏi vì lo nghĩ cho cô rồi.
Không thể để anh mất ngủ thêm nữa, rất có hại cho sức khỏe.
Hai người chào tạm biệt mọi người rồi lên xe về nhà.
Cô thích nhất là ngắm cảnh đường phố vào ban đêm, ngắm sao trời và sự phồn hoa, náo nhiệt của chốn đông đúc.
Mái tóc đen dài mượt của cô nhẹ nhàng bay trong gió, những sợi tóc óng ả quấn quýt cùng với những cơn gió nhè nhẹ.
Thật dễ chịu !
-" Hôm nay thật thuận lợi, anh còn lo ba mẹ em không chấp nhận đoạn tình cảm này nữa chứ ! "
-" Ba mẹ em và ông bà em dễ tính lắm, họ cũng rất biết nhìn người đó.
Cũng may anh là một người tốt nên họ mới đồng ý nhanh như vậy chứ trước kia em quên Ngôn Cảnh....!" _ cô đột nhiên dừng lại, không nói tiếp.
Có lẽ đột nhiên một vài kí ức buồn trong quá khứ ùa về ngăn cản những lời nói tiếp theo.
Anh cũng im lặng không nói gì thêm.
-" Xin lỗi, em lại làm bầu không khí trở nên tệ rồi ! " _ cô kéo cửa xe lên.
-" Không sao, nhưng mà lần sau em đừng nhắc đến hắn ta nữa nhé ! Anh sẽ ghen đó ! " _ anh nói đùa.
-" Biết rồi mà ! "
Đúng như lời anh nói.
Quá khứ thì nên mãi mãi là quá khứ.
Mình hãy sống vì hiện tại, vì tương lai tốt đẹp hơn.
Bỏ qua cái quá khứ không tốt, ảnh hưởng xấu đến tâm trạng kia đi.
Và cũng đã đến lúc cô nên đặt dấu chấm hết thực sự với mối tình đầu kia.
Không nên có thêm lòng khoan dung độ lượng cho lũ tra nam tiện nữ kia nữa.
Ngu ngốc cả một kiếp rồi, và cũng đã phải trả một cái giá đắt như vậy rồi.
Sẽ không thể phạm sai lầm y như vậy nữa !.