-“ Con nhỏ này, bọn tao mua cơm cho màu mà còn không ăn à ? Đúng là không biết điều gì hết.
“
-“ Nó là thiên kim đại tiểu thư, sao có thể ăn những loại như vậy, chắc là cuộc sống trong nhung lụa, ăn toàn những thứ xa xỉ đắt tiền quen rồi, sao ăn được những thứ như này.
“
-“ Đại ca, nó không ăn thì cho em ăn phần của nó được không ? “
-“ Mày đó, lúc nào cũng ham ăn như vậy, để đấy cho nó, đói thì khắc phải tự lấy mà ăn.
Ông chủ đã nói rồi, để cô ta ăn no trước khi tiễn cô ta lên đường ! “
-“ Vâng, vâng đại ca nói gì cũng đúng hết vậy em ra ngoài trước nhé ! “
Bây giờ đã là 7 giờ sáng rồi, theo bọn chúng nói thì có thể chiều hai người kia sẽ đến, nếu vậy thì khó mà thoát được.
Thời cơ thích hợp nhất chắc là hiện giờ, nhưng làm cách nào để khiến bọn chúng lơ là cảnh giác để lấy lại khẩu súng trên bàn kia mới là một vấn đề nan giải.
-“ Aiya, anh gì đó ơi, tôi đau bụng quá, cần đi vệ sinh một chút ! “
-“ Mày tính lừa tao đó à, đừng có mà giở trò khôn vặt với tao.
“
Đúng là trong giang hồ có khác, thoáng chút đã nhìn ra đây là giả, nhưng cô làm gì dễ dàng đầu hàng như vậy.
Chắc chắn sẽ dùng kĩ năng diễn xuất đỉnh cao của mình đánh lừa bọn chúng.
-“ Thật ra tôi đang đến kì, nên có chút đau bụng.
Mấy người cho tôi vào nhà vệ sinh thay đồ một chút, sẽ xong nhanh thôi ! Nếu không mất máu nhiều là tôi sẽ chết trước khi gặp ông chủ mấy người đó ! “
-“ Hả, đến kì sao ? Có thể chết người ? Sao tao chưa nghe nói nhỉ ? “
Trúng kế rồi !
-“ Tất nhiên, mất máu nhiều quá chả chết người à ?! “
-“ Nhưng bọn tao làm gì có thứ đó cho mày thay ? Cố nhịn đi ! “
-“ Cái chuyện này sao mà nhịn được kia chứ.
Nó ra lúc nào là chuyện của nó, tôi sao tránh được.
À, đúng rồi, trong xe của tôi có một bịch, anh ra lấy giúp tôi nhé ! “
Chỉ cần lừa bọn chúng đi ngay lúc này là có thể thoát được rồi, không uổng công đêm qua cô dùng hết sức cọ vào mảnh kim loại mới có thể làm đứt dây trói.
-“ Đang ăn cũng không yên nữa ! Mày ngồi im ở đây, tao đi ra lấy, mày mà dám dở trò với ông đây thì biết tay đó.
“
-“ Biết rồi mà ! Tôi sẽ ngồi yên ( mới lạ đó hehe )”
Hắn đi ra bên ngoài, gọi cả tên đàn em cùng đi theo, cơ hội tới rồi.
Cô tháo dây ra khỏi tay rồi nhanh chóng lấy khẩu súng trên bàn, kiểm tra xem có bao nhiêu viên.
Có tất cả 6 viên, vậy có thể dư dả bắn rồi.
Cô lấy súng xong, cất vào trong túi áo khoác rồi chạy đến chỗ Diệp phu nhân, cởi trói cho bà ấy.
-“ Diệp phu nhân, bác mau đi theo cháu, tranh thủ bọn chúng không có ở đây.
“
Cô dìu Diệp phu nhân cùng chạy ra phía cửa phụ đằng sau, nhanh chóng chạy trốn.
Đi chưa được bao xa thì bệnh dạ dày của cô bị tái phát, chân cũng đang âm ỉ chảy máu do chạy trong rừng bằng chân trần.
Còn Diệp phu nhân thì cũng đang chẳng còn sức lực nữa, nếu chạy tiếp thế này cũng không phải là cách.
Tối qua cô có nghe bọn chúng nói, phải đi hơn 20km nữa mới có nhà dân ở.
Với sức lực đang dần cạn kiệt này của hai người thì thật sự rất khó để chạy được đoạn đường dài như vậy.
Cô dìu Diệp phu nhân ngồi xuống, nghỉ ngơi một chút rồi mới đi tiếp.
Bên đây, bọn chúng đã về tới nơi và biết được hai người đã bỏ trốn.
-“ Đáng chết, sơ suất rồi, để bọn nó chạy mất.
Mày mau ra lấy xe tìm bọn chúng.
“
-“ Vâng đại ca ! “
Còn ở phía anh, cũng vẫn đang dốc sức tìm kiếm cô.
Cuối cùng hai người họ thật sự đã tìm được nhau rồi, thật may quá ! Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh, cô không kìm được mà khóc to.
Hai người chạy lại về phía nhau, tưởng rằng sẽ có thể ôm đối phương trong lòng nhưng mà....
-“ A....!“
Hai tên kia đã đuổi tới nơi, hắn túm tóc cô lại, ghì súng vào đầu cô.
-“ Đứng yên ở đó ! Chúng mày mà nhúc nhích tao bắn vỡ đầu con nhỏ này.
“
Vì để bảo đảm an toàn tuyệt đối cho cô, anh không dám làm trái lời hai bọn chúng.
-“ Đứng xa ra chút, bỏ hết vũ khí xuống cho tao ! “
Anh lùi dần về phía sau, cố ra hiệu cho trực thăng ở trên dùng súng bắn tỉa bắn.
Nhưng do điều kiện trong rừng núi nhiều cây cối nên mục tiêu rất khó để nhắm bắn.
Nếu chỉ sơ suất một chút thì sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng.
-“ Ôi, ở đây có chuyện gì mà vui vậy ? Không ngờ chúng ta đến kịp lúc để xem đoạn tình cảm sắp bị chia lìa này ! “ _ An Vỹ Vỹ và Diệp lão gia xuất hiện, dẫn theo thêm mấy chục tên vệ sĩ.
-“ May quá ông chủ đến rồi, tôi bắt được cô ta về rồi đây ! “
-“ Tốt lắm, Bạch thiếu à, Diệp mỗ không phải là muốn chống lại Bạch gia và Tô gia các người, nhưng mà các người ép ta như vậy, thật sự rất khó a.
“
-“ Lão gia, người cần gì phải kiêng nể bọn chúng chứ, Tô Mỹ Lệ cô ta vẫn còn đang nằm trong tay chúng ta.
Con tin tốt như vậy, chắc chắn bọn chúng không dám làm trái lời rồi haha.
Tô Mỹ Lệ a, Tô Mỹ Lệ, thật không ngờ cô cũng có ngày bị tôi chắc đạp như vậy ! “ _ cô ta túm tóc cô, cười đắc ý.
-“ Hự...!“
Tiếng súng vang lên, một viện đạn vô tình xuyên thẳng vào tim Diệp lão gia.
Thật sơ suất ! Người của anh ngắm lệch mất mục tiêu, đáng ra người nên bị súng bắn phải là tên đang dí súng vào người cô mới đúng.
Tiếng súng làm kinh động đến tất cả mọi người, An Vỹ Vỹ từ bộ dạng đắc ý biến thành bộ dạng sợ sệt, mặt tái nhợt lại, hoảng loạn lùi xuống.
- - - HẾT CHAPTER 150 - - -
Chapter 151 : Kiếp sau...!em hãy yêu anh được không ?
-“ Mấy người...!mấy người không sợ ta bắn chết nó sao ? Còn dám nổ súng ? “ _ tên cầm đầu sau khi nghe thấy tiếng súng thì vội vã lùi lại, dí chặt khẩu súng vào đầu cô.
-“ Phu nhân, lão gia bị bắn chết rồi ! Bây giờ nên làm gì ? “
Nghe thấy tin Diệp lão gia chết, không còn ai chống lưng cho, cô ta càng trở nên sợ hãi hơn.
Cô ta chộp lấy khẩu súng của tên cầm đầu đang dí súng vào cô rồi kéo cô ra chỗ mình.
-“ Còn bắn nữa là tôi...!tôi sẽ bắn chết cô ta đó ! “
Vì cô ta quá run sợ nên ghì chặt súng hơn, anh tranh thủ lúc cô ta sơ sảy, giơ súng bắn vào tay cô ta khiến cho khẩu súng văng xuống đất, cô và Diệp phu nhân nhờ đó mà chạy được sang chỗ anh.
-“ Lệ Lệ em có sao không ? Sao tay lại bị chảy máu nhiều thế này ? “ _ anh sốt ruột, lo lắng cho cô.
-“ Em không sao ! Anh mau bắt mấy người bọn họ đi, cẩn thận cô ta chạy thoát.
“
-“ Người đâu, bắt bọn họ lại ! “
-“ Mau mau bảo vệ phu nhân ! Lão gia đã nói rồi, phải bảo vệ tiểu thiếu gia và phu nhân chu toàn.
“
Đám vệ sĩ xông lên bảo vệ An Vỹ Vỹ nhưng tiếc là do số lượng người quá ít cũng như kĩ năng bắn của họ kém nên đều bị người của anh khống chế.
An Vỹ Vỹ bị vây bắt, không còn đường lui.
-“ Đứng lại đó, đừng qua đây.
Tôi nói các người có nghe thấy không hả ? Đừng có qua đây ! “
Cô đứng dậy, cầm khẩu súng lên đến gần cô ta.
-“ Đã đến lúc cô nên trả giá cho những gì mình đã làm rồi An Vỹ Vỹ ! “
-“ Dừng lại, mấy người dám làm hại Tiểu Vỹ, tôi sẽ không tha cho các người.
“
Ngôn Cảnh từ đâu xuất hiện, đứng chắn trước mặt cô, ra sức bảo vệ An Vỹ Vỹ.
-“ Cảnh ca ca, cô ta muốn làm hại con của chúng ta ! “
-“ Con...!em nói con của chúng ta sao ? Có thật không ? “
-“ Phải, trong bụng em là cốt nhục của anh đó.
“
-“ Cái gì sao có thể chứ ?! “
Ai cũng bất ngờ với câu nói đó của cô ta.
Mới hôm qua còn thân mật với Diệp lão gia, bảo đây là cục cưng bảo bối của Diệp gia vậy mà giờ lại biến thành con của Ngôn Cảnh.
Điều này có vẻ không khoa học lắm nhỉ ?! Đúng là tra nữ, nói dối trắng trợn như vậy mà Ngôn Cảnh anh ta cũng tin cho được.
Tình yêu thật sự có thể che mờ mất lí trí mà !
-“ Em yên tâm Tiểu Vỹ, anh nhất định xe bảo vệ em và con.
“
-“ Anh anh mau đứng chắn phía trước đi, cẩm thận cô ta bắn em....!à không ý em là cô ta sẽ bắn vào con chúng ta mất.
“
-“ Mỹ Lệ, em tha cho Tiểu Vỹ được không ? Anh sẽ thay cô ấy trả mọi tội lỗi ! Xin em hãy cho cô ấy một con đường sống.
“
-“ Ngôn Cảnh à, anh ngốc quá đó ! Không ngờ cũng có lúc tôi thấy được dáng vẻ si tình này của anh.
“
Bạch Tiêu tiến lên phía trước, bắn thẳng tim vào Ngôn Cảnh.
-“ Cái mạng này của anh coi như là để đền cho chuyện anh đã làm tổn thương Lệ Lệ.
Còn nợ của cô ta, để cô ta trả ! “
Nói rồi, anh giơ súng lên chĩa thẳng vào người An Vỹ Vỹ mà bóp cò.
Nhưng điều làm mọi người bất ngờ là cô ta dùng cơ thể của Ngôn Cảnh để đỡ lại viên đạn kia.
-“ Đúng thật là ngu ngốc mà.
Anh nói bảo vệ tôi mà mới trúng có một viên đã nằm ra đó.
Anh nghĩ tôi yêu cái loại người không tiền bạc không địa vị như anh chắc.
Ha, còn mơ đi.
Ngoan ngoãn chịu thêm vài viên nữa cho tôi ! “
-“ Em...!nói gì cơ...!thì ra trước nay..
khụ khụ..
em chưa từng yêu tôi ! “
-“ Tất nhiên rồi, chẳng qua tôi muốn trả thù cô ta nên mới tiếp cận anh.
Chứ chỉ với mình anh, lọt vào mắt xanh của tôi hơi khó đó ! “
Ngôn Cảnh đến tận lúc nhắm mắt mới biết được một sự thật đau lòng.
An Vỹ Vỹ- người anh ta yêu sâu đậm thật ra cũng chẳng thèm để tâm tới mình.
Yêu đơn phương một người là cảm giác dù biết sẽ đau khổ, sẽ không được đền đáp lại nhưng vẫn sẽ đâm đầu vào nó, tận hưởng những khoảnh khắc ngọt ngào ngắn ngủi để rồi cái giá phải trả là cả sinh mệnh mình.
Nhưng...!nếu thật sự đã dính phải liều thuốc mang tên yêu sâu đậm này thì dù có phải trả giá đắt cỡ nào, người đó...!đều sẽ cam tâm tình nguyện đánh đổi mạng mình để đổi lấy nụ cười và hạnh phúc trong chốc lát ấy.
Ngôn Cảnh anh ta không phải là một người xấu, chỉ là tình yêu anh ta dành cho An Vỹ Vỹ quá lớn, khiến cho nó che lấp hết lí trí, mặc cho An Vỹ Vỹ thao túng tất thảy.
Chung quy tóm lại vẫn là vì một chữ YÊU.
Vì yêu mà sinh hận, vì yêu mà sinh thù, vì yêu mà cảm tâm tình nguyện đánh đổi.
Tình yêu ấy của Ngôn Cảnh từ khi sinh ra đã là một sai lầm.
Sai lầm lớn vì đã đặt lên một người không yêu mình.
Cũng giống như....!cô của kiếp trước vậy !
Ngôn Cảnh sau khi nghe những lời của An Vỹ Vỹ nói, anh ta vẫn nở nụ cười ngột ngào đáp trả lại, rồi đưa tay lên, vuốt ve khuôn mặt người con gái ấy.
-“ Tiểu Vỹ, kiếp sau gặp lại...!em có thể yêu anh không ? “
Câu hỏi chưa kịp nhận được lời hồi đáp đã tan biến như làn sương theo kẻ si tình.
Anh ta không hối hận vì đã yêu một người không yêu mình, cũng không thù hận người ấy đã lừa gạt tình cảm của mình.
Chỉ nhẹ nhàng đáp lại bằng một nụ cười hiền hậu, như thể muốn nói rằng : “ Thật tốt khi kiếp này gặp được em - người con gái anh yêu ! “..