Dưới một gốc cây liễu trong sân trường, một nam sinh vóc người cao lớn đang đứng.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần dài màu đen, tóc có chút lộn xộn, hơi thở hỗn hển, một tay chống thân cây, dường như không được thoải mái.
Hai vị nữ sinh cách đó không xa nhìn thấy, cả hai đẩy nhau một hồi:
"Này, đó có phải Đoạn học trưởng không?"
"Hình như là vậy, hệ thảo (*) của khoa xây dựng, đẹp trai quá."
(*) Hệ thảo: Nam sinh vừa đẹp trai, vừa học giỏi trong khoa.
"Hình như anh ấy không thoải mái?"
"Cậu có muốn qua đó hỏi một chút không?"
Hai người cùng nắm tay lôi kéo nhau đi đến trước mặt nam sinh:
"Học trưởng, anh không thoải mái sao?"
"Anh có cần tụi em đưa anh đến phòng y tế không?"
Hệ thảo khoa xây dựng ngẩng mặt hắn lên, gương mặt anh tuấn lại lộ ra nét mặt đờ đẫn, nhìn thẳng vào nữ đồng học trước mặt.
"Học trưởng? Học trưởng anh làm sao vậy?" Một cô gái vươn tay, quơ quơ trước mắt hắn.
Xuyên thấu qua kẽ ngón tay được đồ sơn đẹp đẽ, cô nhìn thấy một cảnh tượng kh ủng bố không thể tưởng tượng nổi.
Gương mặt anh tuấn của học trưởng đột nhiên phồng lên như quả bóng da, ngũ quan trên mặt bị chen đến mép ngoài, giữa mặt nứt ra mấy đường, cả cái đầu như vỏ cam bị chẻ đôi, chia làm năm cánh xòe ra tứ phía, bên trong phun ra hai xúc tu màu da người, đung đưa như thể đang cố duỗi ra.
Trong sân trường vang lên một tiếng hét kinh hoàng.
Sở Thiên Tầm và những người khác đứng dậy, chen chúc nhau đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới.
Dưới bóng cây liễu cách ký túc xá không xa, một người đang đứng.
Không,
Một con quái vật.
Quái vật kia mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, có thân thể loài người, nhưng trên đầu lại xòe ra năm cánh hoa màu da người, từ bên trong múi thịt có hai "đầu lưỡi" dài thò ra, đang giương nanh múa vuốt quấn chặt lấy đầu một nữ sinh mặc váy đối diện.
Cô gái còn lại sợ tới mức ngồi bệt trên mặt đất, nước mắt chảy dài, không ngừng phát ra tiếng thét gào tê tâm liệt phế.
Trên đường trường học, một đôi tình nhân đang nắm tay đi tới, nghe thấy tiếng thét chói tai phía trước, cô gái trong đó ngẩng đầu nhìn bạn trai của mình: "Thân ái, phía trước xảy ra chuyện gì sao?"
Bạn trai nhìn cô một cái, liền hất tay cô ra, lui về sau mấy bước, như nhìn thấy quái vật nào đó, chỉ vào mặt cô, toàn thân run lên: "Ngươi..
ngươi..
ngươi đừng tới đây! A! A!"
"Anh làm sao vậy? Trên mặt em có gì sao?" Cô gái khó hiểu hỏi, cô duỗi tay thử sờ mặt mình, cảm xúc thật kỳ lạ, cô lại từ trên mặt mình lấy xuống một mảnh da người mềm mại, bên trong còn dính chất lỏng xanh biếc.
* * *
Tiếng gào thét kh ủng bố liên tiếp vang lên khắp các ngõ ngách trong sân trường.
Vườn trường ngày thường bình yên vui vẻ nay lại nhuộm đẫm máu, vô cùng thê thảm.
"Cái này..
Đây là làm sao vậy?" Hàn Huyên loạng choạng, răng va vào nhau lập cập.
"Không, không biết, quái, quái vật." Cam Hiểu Đan run rẩy hai chân, không chống đỡ nổi cơ thể, mềm nhũn trượt xuống vách tường ngay bệ cửa sổ.
"Nhất định là nằm mơ, nhất định là chúng ta đang nằm mơ." Cô ấy đổ mồ hôi lẩm bẩm.
Chỉ có Sở Thiên Tầm thờ ơ đứng bên cạnh cửa sổ, vừa lạnh lùng vừa thương xót nhìn mọi thứ trước mắt, nhẹ nhàng mở miệng: "Không phải là mơ, đây chính là cuộc sống sau này của chúng ta."
- _
Bốn phía trong sân trường đều vang lên tiếng thét chói tai xin giúp đỡ.
Nhưng không ai có thể cứu được bọn họ.
Những người bị quái vật gi3t chết không lâu sau đó lại loạng choạng đứng dậy, biến thành những con quái vật mới.
Trong tòa nhà kí túc xá, khắp nơi vang lên tiếng la hét kinh hãi và tiếng chạy trốn hoảng loạn.
Sở Thiên Tầm khóa trái cửa ký túc xá, đẩy hai cái bàn ra sau cửa, kéo rèm lại.
Hàn Huyên và Cam Hiểu Đan ngồi bệt trên sàn nhà, sắc mặt trắng bệch ôm chặt lấy nhau, run bần bật, trơ mắt nhìn Sở Thiên Tầm làm hết thảy mọi thứ.
"A Tầm, cậu, cậu không sợ sao?" Hàn Huyên run rẩy nói.
"Sợ chứ," Sở Thiên Tầm mở ra ba gói mì, đổ nước sôi vào: "Chẳng qua sợ cũng vô dụng.
Nếu không muốn chết, mình khuyên các cậu tốt nhất hãy mau làm quen đi."
Cô lấy ra quả táo mà Cam Hiểu Đan mua, ngồi cạnh bàn chậm rãi gọt vỏ, thậm chí còn đem nó cắt thành một miếng xinh đpej.
Có lẽ là bi thái độ bình tĩnh của Sở Thiên Tầm ảnh hưởng, Cam Hiểu Đan cuối cùng cũng khôi phục lại một chút sức lực, môi cô ấy tái nhợt, khó khăn nói ra một câu.
"Thiên Tầm, cậu, cậu còn nuốt trôi sao?"
Sở Thiên Tầm đã bưng phần mì của mình với trái cây mới cắt lên chậm rãi ăn.
Cô nhìn lại Hàn Huyên và Cam Hiểu Đan đang mềm nhũng ngồi trên mặt đất:
"Ăn hay không? Những thứ này không mang đi được, nếu sau này muốn ăn cái này, sẽ không dễ dàng như vậy.".