TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chờ Ngày Tuyết Tan Hoa Nở
Chương 50: 50: Phá Thai


“Anh nói gì?” Trần Trúc Vy ngạc nhiên: “Chị ấy làm sao có thể?”
Rõ ràng Trần Diệu Linh bị Giang Tường Lĩnh vấy bẩn, trước đó vẫn là một cô gái trong trắng.

Còn hiện tại, gạo đã nấu thành cơm, nếu có thai cũng không cần bỏ đi.
“Tại sao cậu biết chuyện này?” Giang Duy Bảo cũng rất ngạc nhiên, anh không nghĩ Giang Gia Bảo sẽ biết chuyện.
“Hai người muốn tự kể hay để tớ kể?” Giang Gia Bảo lúc này bỗng trở nên tủi thân: “Còn nói là bạn tốt, vậy mà vì người ngoài nói dối tớ.”
“Đâu phải bọn tớ muốn giấu cậu nhưng làm sao cậu biết được?” Diệp Thanh Vy cảm thấy chột dạ.

Đúng vậy, họ lại vì loại người như Trần Diệu Linh mà che giấu bí mật này bao lâu nay.
“Đương nhiên theo dõi hai người.” Nhắc đến chuyện này, Giang Gia Bảo có chút ngại ngùng, dù sao một đại thiếu gia như anh, lại lén đi xem người khác hẹn hò.
Giang Gia Bảo từ lâu đã nhìn ra tình cảm của Giang Duy Bảo và Diệp Thanh Vy có chút khác lạ.

Thật ra đây cũng là lý do khi Diệp Thanh Vy tỏ tình, anh đã tức giận bỏ đi, bởi vì cô dám phản bội người bạn tốt của anh.
Khi đó Giang Gia Bảo cảm thấy hai người họ càng kỳ lạ, thường xuyên nhìn nhau cười ngây ngốc.

Vì vậy, anh nói trong người không khỏe, muốn về nhà, không thể cùng hai người học nhóm được.
Sau khi tan học, buổi trưa Giang Duy Bảo sẽ đến quán ăn nhà Diệp Thanh Vy làm thêm, tối sẽ giúp cô ôn bài.

Hôm đó, cô lại nói với bố mẹ hôm sau có tiết kiểm tra quan trọng, nên hai người phải đi thư viện tìm sách.


Vợ chồng Diệp Đăng luôn đặt việc học của bọn trẻ lên trên, nghe nói như thế liền đồng ý.
Giang Gia Bảo thấy hai người rời khỏi nhà liền đi theo, trong lòng thầm nghĩ có thể xem hai người hẹn hò, sau đó tìm cách trêu chọc.

Không ngờ, họ lại hẹn gặp Trần Diệu Linh.
“Cầu xin hai người, đừng cho Gia Bảo biết được không?” Vừa đến, Trần Diệu Linh đã khóc lóc, quỳ xuống.
“Cậu bị điên sao? Mau đứng dậy!” Diệp Thanh Vy nhíu mày, mặc dù chuyện này rất nghiêm trọng, cũng không cần quỳ xuống như thế.
“Nếu hai người không hứa, tớ sẽ quỳ ở đây đến chết.

Dù sao bí mật này để người khác biết, tớ cũng không còn đường sống.” Trần Diệu Linh tỏ ra đáng thương.
“Tại sao chúng tôi phải nói dối giúp cô?” Giang Duy Bảo lạnh lùng chất vấn, cô gái này từ ngày đầu gặp mặt đã biết không phải người đơn giản.

Ngoài mặt tỏ ra thân thiện, tốt bụng, chưa được mấy ngày đã tự nhận là bạn tốt của Diệp Thanh Vy, sau đó ở nơi khác lại nói xấu cô.
“Mẹ cậu một mình nuôi con, cậu muốn tôi phải khổ như mẹ cậu sao?” Trần Diệu Linh nghĩ, người Giang Duy Bảo thương nhất là mẹ anh, chỉ cần nói như thế có thể lấy được sự đồng tình.
“A Duy…” Diệp Thanh Vy nắm tay anh xoa dịu tâm trạng tức giận.

Cô hiểu được ý đồ của Trần Diệu Linh nhưng cô ta đã dùng sai cách: “Trần Diệu Linh, đừng nói nữa!”
Giang Duy Bảo siết chặt nắm đấm, người này thì có tư cách gì để nhắc đến mẹ anh?
“Xin lỗi…” Trần Diệu Linh nhận ra bản thân đã nói sai: “Chỉ là tớ không thể vĩ đại như mẹ của cậu.”
“Được rồi, chuyện này dừng ở đây đi!”
Diệp Thanh Vy chỉ sợ Trần Diệu Linh nói tiếp sẽ chọc giận Giang Duy Bảo, cô cũng cảm thấy khó chịu.


Dù sao mẹ của anh vừa mất không bao lâu, người này lại có thể lợi dụng bà để tìm sự đồng cảm, quả thật quá đáng.
“Nếu để bố của Gia Bảo biết được tớ có thai với người khác, ông ta sẽ khiến gia đình tớ không chỗ dung thân.” Trần Diệu Linh khóc càng thương tâm hơn: “Hơn nữa, tớ bị người ta làm nhục, ngay cả bố đứa bé là ai còn không biết được.”
“Tôi sẽ không nói chuyện này ra, nhưng tôi vẫn mong cô nói chuyện này với Gia Bảo.” Giang Duy Bảo thừa biết Trần Diệu Linh đang nói dối, cô ta dây dưa với người đàn ông kia, họ sớm đã biết.
Mặc dù anh không muốn che giấu Giang Gia Bảo chuyện này nhưng Trần Diệu Linh cứ làm phiền đến anh và Diệp Thanh Vy.

Dù sao Giang Gia Bảo cũng biết rõ cô ta là người thế nào, thêm hay bớt một chuyện không thể thay đổi được kết quả.
“Được được, tớ nhất định sẽ tìm cơ hội nói với Gia Bảo, anh ấy tốt như vậy, sẽ hiểu cho tớ.” Trần Diệu Linh trong lòng đắc ý, hóa ra hai kẻ này dễ lừa như vậy.

Biết sớm đã không cần hạ mình quỳ xuống rồi, hừ, nỗi nhục này tương lai cô ta nhất định sẽ trả lại.
“Vẫn còn giận sao?” Sau khi Trần Diệu Linh đi, chỉ còn lại hai người, Diệp Thanh Vy lại nắm tay Giang Duy Bảo, trong lòng thầm mắng người phụ nữ dám đem mẹ của anh ra tìm kiếm sự thương cảm.
“Để tâm đ ến người như vậy làm gì chứ?” Giang Duy Bảo lắc đầu: “Chỉ là tớ cảm thấy có lỗi với Gia Bảo.”
“Được rồi, dù sao hôm nay cũng đã trốn việc, cậu về sớm làm món bánh cậu ấy thích, ngày mai đem đi chuộc lỗi đi.”
Diệp Thanh Vy thật sự không thể hiểu, đại thiếu gia như Giang Gia Bảo, lại chỉ thích mỗi món bánh của anh làm.

Lúc trước cô còn nghĩ gia đình cậu ấy rất nghèo khó, ngay cả bánh ngọt cũng không có tiền mua.
Giang Gia Bảo sau khi nghe được hai người kia muốn giấu anh chuyện của Trần Diệu Linh, trong lòng vô cùng tức giận.

Lại nghe thấy những lời kia của Giang Duy Bảo, cảm thấy anh thật lòng xem người này là bạn, vô cùng xứng đáng.
Trước kia, lúc trở thành bạn với anh, họ quả thật không biết được thân phận của anh, sau đó Trần Diệu Linh xuất hiện đã tiết lộ mọi chuyện.


Kể từ đó cuộc sống của anh ở trường trở nên ồn ào hơn, giáo viên và cả học sinh đều tìm cách lấy lòng anh.
Tuy nhiên, anh chỉ xem Giang Duy Bảo và Diệp Thanh Vy là bạn, bởi vì khi anh là một kẻ không có gì, họ đã chấp nhận làm bạn với anh.

Bạn của họ chỉ đơn giản là Giang Gia Bảo, không phải đại thiếu gia nhà họ Giang.
Nếu là trước đây, Giang Gia Bảo sẽ chạy ra chất vấn cả ba người vì đã giấu anh chuyện này.

Còn hiện tại, anh đã biết suy nghĩ nhiều hơn, chuyện này nếu làm lớn cũng không tốt.

Trần Diệu Linh có ra sao cũng mặc kệ, nếu ra nói rõ lúc này, quan hệ giữa anh và hai người kia sẽ có vết nứt, thật sự không đáng.
“Sao lại như vây?” Trần Trúc Vy không dám tin những gì mình nghe là sự thật.
“Anh lừa em làm gì?” Giang Gia Bảo chầm chậm thưởng thức ly rượu trong tay: “Hai người nói gì đi chứ?”
“Tôi chỉ vừa mới khôi phục trí nhớ, chỉ nhớ những chuyện vui thôi.” Diệp Thanh Vy chột dạ, đây là lý do quá hoàn hảo, dù sao bọn họ cũng đâu biết cô từng trải qua một kiếp.
“Tôi đã nói thật với cậu từ lâu rồi.” Giang Duy Bảo một câu nhẹ nhàng phủi hết trách nhiệm.
“Lúc nào?” Giang Gia Bảo hừ một tiếng, anh phải tỏ ra tức giận vì bị lừa dối, sau đó khiến Giang Duy Bảo cảm thấy có lỗi, gọi một tiếng “anh trai”, đúng là quá thông minh.
Đáng tiếc, người này hiện tại là Giang Duy Bảo, nào có phải là Lý Nhật Duy của trước kia: “Trước ‘mộ’ của cậu.”
Mấy năm nay, chỉ cần có thời gian, Giang Duy Bảo sẽ đến ‘mộ’ của Giang Gia Bảo trò chuyện.

Bây giờ nghĩ lại, anh lại cảm thấy mình như thằng ngốc.
Giang Gia Bảo trộm gà không được còn mất cả nắm thóc, vốn muốn Giang Duy Bảo cảm thấy có lỗi, ngờ đâu người có cảm giác này là anh.

Tám năm qua, rất nhiều lần anh quyết định trở về đối mặt, kết quả vẫn là không dám.

Nếu biết Giang Duy Bảo vì mình phải khổ sở như thế, anh nhất định bất chấp tất cả trở về.
“Tớ thắc mắc, tại sao hai người lại biết Trần Diệu Linh phá thai?” Đường Tuyên xoa xoa bụng, dù mới biết bản thân mang thai, đối với cô sinh linh bé nhỏ này còn quan trọng hơn mạng mình.


Hazz, vì sao có những người mẹ lại có thể nhẫn tâm giết con của mình?
“Chuyện này quả thật chỉ là tình cờ…” Diệp Thanh Vy cảm thấy, ông trời thật sự muốn họ nhìn rõ bộ mặt của Trần Diệu Linh, những chuyện xấu của cô ta làm, họ đều có thể biết được một cách vô cùng tự nhiên.
Hôm ấy, Giang Duy Bảo giao cơm cho bà Trương ở cuối thôn, bởi vì con của bà đi làm cả ngày, chân bà đi lại không tiện nên buổi trưa sẽ đặt cơm ở quán ăn Diệp gia.

Diệp Thanh Vy mỗi ngày đều đi cùng, dù sao chưa có anh đây cũng là nhiệm vụ của cô, hiện tại hai người đang hẹn hò, càng muốn ở bên nhau nhiều hơn.
Lâm Mai Hạ rất thương bà Trương, căn dặn phải chờ bà ăn xong mới được quay về.

Bà Trương cũng khá thích hai đứa trẻ này, trong lúc ăn kể chuyện rất vui vẻ.

Người lớn tuổi, thích nói nhiều là chuyện bình thường, có hôm bà còn kể về chuyện của bà Trịnh ở nhà kế bên.
Người phụ nữ kia làm nghề phá thai trái phép, ở thôn quê như bọn họ chuyện phá thai rất kinh khủng, hơn nữa việc bà ta làm còn vi phạm pháp luật.

Người trong thôn không ai muốn giao tiếp với người trên tay dính đầy máu như thế.
Hôm nay, lại có hai cô gái trẻ tìm đến, bà Trương thở dài: “Bọn trẻ bây giờ thật thiếu suy nghĩ, ai cũng ngoan ngoãn như hai cháu thì tốt biết mấy.”
“Có thể họ có nỗi khổ thì sao bà.” Diệp Thanh Vy cũng không muốn bênh những người bỏ con mình, nhưng mỗi người mỗi hoàn cảnh, làm sao biết người khác đã phải xảy ra những chuyện gì.
“Nếu có lý do chính đã, đã đến bệnh viện rồi.” Bà Trương lắc đầu thở dài: “Không chỉ bỏ con mà còn cược cả tính mạng.”
Dù sao phá thai trái phép sẽ không đầy đủ các dịch vụ y tế, rất dễ để lại hậu quả về sau, mấy tháng trước còn có người qua đời.

Bà Trịnh này, nghe nói có người chống lưng, dù nhiều lần bị tố cáo, vẫn không đủ chứng cứ bắt bà ta.
Lại nói, hôm khác Diệp Thanh Vy đi theo Giang Duy Bảo mang cơm cho bà Trương, lúc về không ngờ lại gặp Trần Diệu Linh.

Sau đó cô ta đã bám theo hai người, cầu xin được giữ bí mật..


Đọc truyện chữ Full