Tạ Tri Hành trở lại phòng nghỉ.
Kim Nhất Phàm vẫn nấu cơm trong bếp, nhưng đối mặt với bệ bếp tại nông thôn, cậu cũng hết cách, thổi củi lửa cả buổi nhưng không có lửa, mà khiến mặt đen thui.
Kim Nhất Phàm ho liên tục, tức giận đến mức trực tiếp ném ống thổi lửa xuống đất, “Thứ này sao nhóm lửa được vậy trời? Không thổi được!”
Cậu thấy Tạ Tri Hành trở về, tức giận nói, “Anh họ, anh đừng bắt bẻ nữa, tùy ý ăn cái gì đó đi!”
Lúc này Bạch Húc Xương bế Bạch Cầu Cầu vào phòng bếp, nhìn bộ dạng thảm thương của Kim Nhất Phàm thì bật cười.
“Kim Nhất Phàm, ai nói cậu dùng phòng bếp này thế? Phòng bếp này khó xài nhất đó!”
Kim Nhất Phàm trợn tròn mắt: “Còn chỗ khác cơ á?”
“Anh Nhất Phàm, chỗ bọn em có ba phòng bếp lận á!” Bé Cầu Cầu đếm ngón tay nói, “Nhưng phải dựa theo luật của trò chơi, đội thắng mới được chọn đó ạ!”
Mười phút sau, Bạch Húc Xương mang theo Tạ Tri Hành cùng Kim Nhất Phàm đi vào nhà nhỏ.
Nhà nhỏ có hai cây cổ thụ gần trăm năm, một cây Hoàng Cát, một cây hòe. Bên sườn có một khoảng sân trống để nuôi gà vịt ngỗng.
Lúc nhóm Tạ Tri Hành đi vào, Tề Bách và Lục Yên Nhiên đã đến ngồi ở trong đình hóng gió, uống trà.
Bạch Cầu Cầu ngửi khắp nơi, cau mũi lại, ngẩng đầu hỏi Bạch Húc Xương: “Ba ơi, ba có ngửi thấy mùi lạ gì không? Hình như có người rơi vào hố phân nhưng không tắm á!”
Tề Bách:!!!
Mặt Tề Bách thay đổi trong nháy mắt, đỏ trắng đan xen, hình ảnh rơi vào hố phân lúc chiều lại hiện lên.
Gã đã tắm năm sáu lần, xịt hơn nửa bình nước hoa rồi mà vẫn còn mùi á?
Lục Yên Nhiên ở cạnh không dám nói lời nào… Dù sao người khiến gã rơi vào hố phân là cô nàng. Lúc trở về, cô nàng xin lỗi Tề Bách không ngừng, đã quên mất vụ vai nữ chính độc miệng thích cà khịa mà Hạ Trừng Trừng nói.
Bạch Cầu Cầu làm mặt quỷ, “Lớn rồi mà không thích ở sạch, hôi muốn chếc, ngại hong chứ!”
Tề Bách tức tới mức đập bàn, “Ông đây ở sạch, còn tắm sáu lần đó!”
Bạch Cầu Cầu:???
Các khách mời khác nhìn Tề Bách khó hiểu, lúc chiều họ hoàn thành nhiệm vụ của nhóm mình nên không biết có gì xảy ra ở vườn trái cây, hoàn toàn không hiểu câu nói của Tề Bách là có ý gì.
Mà staff biết chuyện gì xảy ra lại nghẹn cười. Lúc làm việc mà cười lớn là không đúng, nhưng nghĩ tới cảnh Tề Bách ngã vào hố phân thối rình, sau đó còn bị Lục Yên Nhiên sợ ma đánh vào lại… Cảnh kia buồn cười lắm á!
Bạch Cầu Cầu không hiểu chuyện quanh co đấy, ngây thơ trợn mắt khi nghe câu nói của Tề Bách: “Anh Tề Bách, anh tắm cho các bé gà bé vịt sáu lần luôn ấy ạ? Anh vất vả quá rồi đó ạ!”
“?” Tề Bách sửng sốt, “Gà vịt?”
“Đúng vậy ạ!” Bạch Cầu Cầu chỉ vào khu gia cầm bên cạnh, “Các bé gà bé vịt còn cả bé ngỗng, mỗi ngày chỉ biết ăn thôi, không biết tắm rửa! Lười lắm ạ! Ba nói, bọn nó rất hư, không phải là động vật yêu sạch sẽ!”
“Nhưng mà anh đã tắm cho bọn nó nhiều vậy mà sao vẫn còn hôi vậy ạ?”
Bé Cầu Cầu chạy tới cạnh Tề Bách bằng đôi chân ngắn ngũn của mình, sau đó ngửi ngửi gã.
“Em biết rồi, anh Tề Bách! Có phải lúc anh tắm cho các bé đã bị dính mùi phân của tụi nó hong? Trở thành cái hố phân thúi rình rình!”
Đám bình luận vốn đang mắng chửi Kim Nhất Phàm lập tức thay đổi.
[Hahahahha!]
[Hố cmn phân!!!]
[Bé Cầu Cầu ơi, sao bé không nghĩ tới khả năng, thật ra mùi phân bé ngửi thấy là của anh Tề Bách trước mặt bé vậy?]
[Gà vịt ngỗng bị oan á, rõ ràng người rơi vào hố phân không phải tụi nó! Tụi nó hỏng có hôi! Tại sao tụi nó phải gánh tội thay?]
[Gà vịt ngỗng: Hai chữ trong sạch chúng thần thiếp đã nói nhiều rồi!]
….
Bạch Cầu Cầu hoàn toàn không biết bình luận của giang cư mận, vẫn nghiêm túc dạy dỗ Tề Bách: “Anh Tề Bách, tuy việc anh giúp các bé tắm là hành động tuyệt vời! Nhưng anh cũng phải tắm rửa cho sạch sẽ đó! Nếu không sẽ thành người lớn ở dơ! Như vậy sẽ hôi dọa người khác á! Biết chưa ạ?”
Mặt Tề Bách xanh mét, chỉ có thể nghiêm mặt trả lời: “Đã biết!”
Kết thúc thời gian nói chuyện phiếm của mọi người, staff cũng cười trộm đủ rồi, đạo diễn Du xuất hiện tuyên bố quy tắc trò chơi lần này.
Trò chơi chọn phòng bếp hôm nay rất đơn giản ---- nói thật hay bị phạt. Khách mời ngồi thành một vòng tròn trong đình, bàn ở giữa đặt chai bia, miệng chai bia chỉ về phía ai thì người đó phải chọn nói thật hoặc bị phạt.
Một khi không trả lời thật lòng, hoặc không hoàn thành hình phạt thì sẽ bị tổ tiết mục cho ‘out’, người out đầu tiên 0 điểm, người out thứ 2 được 1 điểm, cứ suy luận từ thế. CUối cùng, hai thành viên trong nhóm cộng điểm lại, ai nhiều điểm thì có quyền chọn phòng bếp.
Trò chơi không phức tạp, nhưng không quá giống với các trò chơi của show này.
Tạ Tri Hành nghi ngờ, hỏi Bạch Húc Xương, “Sao lại chơi trò chơi này?”
“Hình như là do Tề Bách đề nghị với đạo diễn Du, có thể dùng để chọn phòng bếp!” Bạch Hucs Xương cười, “Mọi người bận cả chiều, đợi lát phải nấu cơm tối, chơi trò chơi phức tạp thì ăn không nổi ấy chứ!”
Tạ Tri Hành nghe vậy, ngước mắt nhìn Tề Bách cách đó không xa.
Video của Ca sĩ sáng tác đã bị tung ra, có phải Tề Bách tung không còn phải xem xét. Nhưng người đạo nhạc và người bị đạo nhạc đều ở trong show này, chơi trò này cũng có ý vị lắm.
Tề Bách nghiêm túc nghe quy tắc trò chơi, trông có vẻ như không biết chuyện trên mạng. Nhưng càng thản nhiên lại càng lộ rõ sự chột dạ của gã.
Bởi vì gã là người tung tin, không hi vọng người khác biết gã tung tin nên mới phải giả vờ như không có gì.
Nhưng nếu gã đã làm như không có gì xảy ra, Tạ Tri Hành cũng diễn kịch theo, không ai đâm hỏng lớp giấy mỏng này.
Bạch Húc Xương là MC, chuyển động chai đầu tiên. Để tạo không khí, hắn giả vờ trêu ghẹo: “Các khách mời hiện tại có thể thì thầm với nhau, miễn lát nữa lại hỏi trúng bí mật gì!”
Lục Yên Nhiên thẳng lưng: “Tôi chẳng có tin xấu gì cả, chẳng sợ bị hỏi!”
Tề Bách cũng cười: “Phần lớn chuyện của tôi fans đều biết, tôi cũng không sợ!”
Nói xong, gã liếc nhìn Kim Nhất Phàm.
Cậu cúi đầu không nói gì. Tạ Tri Hành đi lên trước một bước, ngăn chặn tầm nhìn của gã.
Tạ Tri Hành lễ phép nói, “Trò chơi này chỉ sợ không phải là đào bí mật, mà khiến cho đối phương không thể trả lời hoặc không thể hoàn thành hình phạt.”
Tề Bách cười tủm tỉm, trong mắt lạnh lẽo, “Nhưng không thể trả lời, chẳng phải là để giấu bí mật à?”
Nói xong, gã lại nhìn về phía Kim Nhất Phàm một cái.
Tạ Tri Hành không nói gì, nhướn mày, “Vậy thì chưa chắc.”
Trò chơi bắt đầu, Bạch Húc Xương quay chai bia, chai bia quay trên bàn vài vòng, sau đó chỉ về phía Bạch Cầu Cầu.
Bạch Cầu Cầu vỗ ngực, “Em chọn nói thật! Các anh chị cứ hỏi thoải mái! Bé Cầu không có bí mật! Các anh chị hỏi gì em cũng không sợ!”
Lục Yên Nhiên trêu ghẹo, “Vậy hỏi chuyện tình cảm của bé cũng được hả? Ví dụ như…”
Lục Yên Nhiên chưa nói xong đã bị Tạ Tri Hành giành trước một bước, “Bé Cầu, khoảng cách từ trái đất tới mặt trời là bao nhiêu?”
Bạch Cầu Cầu:???
Lục Yên Nhiên:???
Bạch Húc Xương:???
Bạch Cầu Cầu chớp mắt, hốc mắt đỏ ửng, im lặng mấy giây rồi khóc òa lên, “Không hiểu… Vấn đề này… Bé Cầu không biết…. huhuhu…..”
Bạch Húc Xương dở khóc dở cười, vừa dỗ bé Cầu vừa chỉ trích Tạ Tri Hành, “Tạ Tri Hành, cậu nói tiếng người đó hả? Cậu biết đáp án không? Còn hỏi em bé bốn tuổi!”
Tạ Tri Hành nhún vai, lạnh nhạt nói, “Tôi biết đó, khoảng cách xa nhất là 147 triệu km đến 152 triệu km.”
Bạch Húc Xương: ….
Bạch Cầu Cầu lau nước mắt, an ủi Bạch Húc Xương, “Ba, không sao hết, bè Cầu không trả lời được, đã cược thì phải chịu thua!”
Vòng đầu, Bạch Cầu Cầu out, 0 điểm.
Vòng thứ hai, Bạch Cầu Cầu xoay chai, sau khi xoay vài vòng, miệng chai chỉ về phía Lục Yên Nhiên.
Lục Yên Nhiên vội nói, “Tôi chọn hình phạt!”
Sau đó cô nàng liếc nhìn Tạ Tri Hành, căm giận nói, “Tạ Tri Hành, anh đừng hòng dùng mấy câu hỏi tâm thần đó làm khó tôi!”
Tạ Tri Hành mở mắt, trong mắt xuất hiện sự giảo hoạt.
“À, hình phạt đúng không? Thế cô bò lên cây hoàng cát trong vòng một phút đi!”
Lục Yên Nhiên:???
Lục Yên Nhiên tức tới mức cười luôn: “Tạ Tri Hành, anh có thể bò được trong một phút không?”
“Một phút ngắn lắm.” Bạch Húc Xương ở cạnh hát đệm, “Nếu không thì thêm 30 giây đi!”
Tạ Tri Hành gật đầu, “Cũng được.”
Áp lực lại chuyển về phía Lục Yên Nhiên, cô nàng nhìn hai cây cổ thụ trước mắt, im lặng.
Tề Bách thấy vậy thì tốt bụng nhắc nhở, “Yên Nhiên, nếu em không bò lên được thì dùng thang cũng được.” Tạ Tri Hành đâu có nói không được dùng thang, xài tí mưu mẹo có sao đâu?
“Quan trọng không phải cái này….” Lục Yên Nhiên khóc, “…. Mà hai cây trong đình, cây nào là cây hoàng cát? Em không học sinh vật học, sao biết chứ!”
Mọi người sửng sốt.
Lục Yên Nhiên hỏi không sai… Bọn họ chỉ biết một ít cây cối có tiếng, về các cây khác trong mắt họ…
Đều là ‘cây’.
Cuối cùng, Lục Yên Nhiên leo cây nhưng vì leo sai nên phải out.
Vòng thứ ba.
Người bị chọn là Bạch Húc Xương.
Hắn đã rút kinh nghiệm từ trước, chọn nói thật, nhưng trước khi Tạ Tri Hành mở miệng đã bịt mồm anh.
“Thầy Tạ, cậu hỏi hai lần rồi! Không thể hỏi nữa!”
Kim Nhất Phàm đi lên trước, “Anh họ không được thì em hỏi giùm cho!”
Bạch Húc Xương đảo mắt.
Nghe bảo lúc trước, hình tượng của Kim Nhất Phàm là chàng trai lạnh lùng, nhưng chưa từng nghe có hình tượng IQ cao, chỉ là một cậu nhóc hai mươi tuổi thôi, hỏi gì làm khó được hắn chứ!
Thế là hắn gật đầu đồng ý.
Kim Nhất Phàm nghĩ một lát, hỏi: “Mọi người biết đỉnh núi cao nhất thế giới là đỉnh Everest, vậy đỉnh núi cao thứ hai là gì?”
Bạch Húc Xương:???
Kim Nhất Phàm tự hỏi tự trả lời, “Là đỉnh Chogori, độ cao cách mặt biển 8611 mét. Vậy lại cho anh thêm một cơ hội nữa! Anh không biết ngọn núi cao thứ hai, vậy ngọn thứ ba là gì?”
Bạch Húc Xương:???
“Là Kangchejunga, độ cao cách mặt biển 8586 mét, thứ tư là Lhotse, độ cao so với mặt biển là 8516 mét, thứ năm là….”
Bạch Húc Xương: ….
Nói thật hay hình phạt gì, phải là hỏi nhanh đáp nhanh về khoa học mới đúng!
Bạch Húc Xương out trong dự đoán.
Trò chơi với vòng thứ tư, lần này miệng bình nhắm trúng Tạ Tri Hành.
Lục Yên Nhiên vén tay áo, hứng thú vô cùng: “Hahaha! Tạ Tri Hành! Cuối cùng cũng rơi vào tay tụi này! Xem tụi này có tra tấn chếc anh không!”
Tạ Tri Hành không để ý, lạnh nhạt nói, “Tôi chọn nói thật.”
Lục Yên Nhiên cau mày, nghĩ một lát thì sáng mắt, “Tôi biết rồi! Câu hỏi của tôi là -----“
Cô làm ra vẻ thần bí, chỉ về phía Tạ Tri Hành, “Số lẻ thứ 987654321 của số Pi là gì?”
Lục Yên Nhiên vừa hỏi tới đây, mọi người trợn tròn mắt.
Mọi người:!!!
Hay lắm! Câu hỏi hay!
Bạch Húc Xương, Bạch Cầu Cầu, Tề Bách nhìn cô với ánh mắt khâm phục: Lục Yên Nhiên, hỏi hay lắm!
Lục Yên Nhiên dạt dào đắc ý, vui tới mức cái đuôi nhếch lên trời.
Sau đó nghe Tạ Tri Hành cười khẽ, bình tĩnh đáp: “7.”
Mọi người trợn tròn mắt, ngay cả Kim Nhất Phàm cũng ngạc nhiên.
Số lẻ của số Pi có hơn chín trăm triệu số, cái này hoàn toàn khác với mấy câu hỏi khoảng cách, cái này mà trả lời được là thiên tài toán học đó!
Tổ đạo diễn ngẩn người, vội kiểm tra đáp án.
Nửa tiếng sau, bọn họ có được con số từ giáo sư của khoa toán đại học thành phố Giang.
Là con số 7 thật!
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tạ Tri Hành thay đổi.
Bình luận đang mắng Kim Nhất Phàm cũng vì IQ của anh mà thay đổi.
[Tạ Tri Hành…. Trâu bò lắm!]
[Không hổ là lão Tạ nhà bọn tui!]
[Hồi trẻ, lúc Tạ Tri Hành tham gia show đã được người gọi ‘nhân tinh’, không ngờ IQ của ổng cao vậy!]
[Cảm giác ổng làm nghệ sĩ là thiếu sót của đất nước á!]
[Tui cảm thấy mình không chung chủng tộc với Tạ Tri Hành!]
[Huhuhu, Tri Hành nhà bọn tui là nhân tài thế ư? Rất muốn xem ảnh đóng vai thiên tài toán học á!]
….
Lục Yên Nhiên khó tin nhìn anh, lẩm bẩm, “Anh… sao anh biết?”
Tạ Tri Hành nhún vai, “Đoán, 0 tới 9, xác xuất 1/10.”
Lục Yên Nhiên:???
Mọi người tại đấy:???
Người xem:???
Kim Nhất Phàm: “Hí hí hí hí!”
Kim Nhất Phàm ôm bụng cười lớn: “Em biết ngay! Tạ Tri Hành sao biết câu trả lời của câu hỏi này được! Hahaha!”
Lục Yên Nhiên đỏ mặt dậm chân, “Tạ Tri Hành, anh, anh là ảnh đế tam kim mà, sao lại gạt người chứ!”
Tạ Tri Hành nghi ngờ nhìn Lục Yên Nhiên, “Nên tôi thua rồi đó!”
Lục Yên Nhiên: “….?”
“Câu trả lời chính xác là tôi không biết,” Tạ Tri Hành buông tay, “Đây là nói thật hay hình phạt, không phải là cuộc thi khoa học gì, không biết thì nói không biết thôi!”
Bạch Cầu Cầu:???
Bạch Húc Xương:???
Có lý á, nãy họ bảo không biết là được rồi, đây không phải là nói thật à?
Nhưng sao lại bị Tạ Tri Hành dẫn dắt thế? Bọn họ đang chơi nói thật hay hình phạt mà!
Bạch Húc Xương tỏ vẻ: “Vậy anh và Cầu Cầu đâu có thua!”
“Không, các anh vẫn thua.” Tạ Tri Hành giảo hoạt, “Bởi vì quy tắc ban đầu của đạo diễn Du là phải trả lời trong năm giây, hai người đều quá thời gian.”
Bạch Cầu Cầu: …
Bạch Húc Xương: …
Hai người lập tức ủ rủ.
Dựa theo số điểm hiện tại, Bạch Húc Xương và Bạch Cầu Cầu 2 điểm, Lục Yên Nhiên 1 điểm, Tạ Tri Hành 3 điểm, vậy thì dù Tề Bách thắng Kim Nhất Phàm thì anh em họ vẫn thắng.
Hèn gì anh tùy ý trả lời một con số, cuộc thi này đâu còn ý nghĩa nữa?
Tạ Tri Hành đang định nói với tổ đạo diễn không cần chơi nữa, Tề Bách lại xoay chai, miệng chai nhắm về phía Kim Nhất Phàm.
Ánh mắt Tề Bách tối lại: “Thầy Tạ, Nhất Phàm, dù sao cũng xoay chai rồi, không bằng chơi vòng cuối đi!”
“Không cần thiết!” Tạ Tri Hành lạnh giọng từ chối, kéo Kim Nhất Phàm vào phòng bếp.
Người ở sau cứ như không nghe được, lớn giọng hỏi: “Thầy Tạ, câu hỏi của tôi đơn giản lắm! Kim Nhất Phàm, có phải cậu là Trương Tam bị bảo là đạo nhạc tôi trong show [Ca sĩ sáng tác] lúc trước không?”
Giây phút ấy, toàn bộ im lặng.
Mọi người ngừng động tác trong tay, sợ hãi nhìn ba người.
Trong đình im lặng.
Tạ Tri Hành đã bước chân vào phòng, nhưng tay lại bị Kim Nhất Phàm túm lại.
Anh quay đầu thì thấy cậu cúi đầu, không nói gì.
Trốn được mồng một, sao tránh được ngày mười lăm?
Khác với nơi này, bình luận điên rồi.
[Tề Bách đã hỏi câu hỏi tôi muốn hỏi nhất! Kim Nhất Phàm có phải là Trương Tam không?]
[Nhất định không phải! Chỉ giống nhau thôi!]
[Nhất Phàm nhà tôi là diễn viên, không phải ca sĩ!]
[Kim Nhất Phàm là con trai duy nhất của nhà họ Kim giàu có ở thành phố Giang! Mẹ cậu ấy là nhà thiết kế châu báu nổi tiếng, mọi người thấy cậu ấy cần đạo nhạc à?]
[Buồn cười, đạo nhạc liên quan gì đến gia đình? Ai bảo người có tiền không đạo nhạc hả?]
….
Tạ Tri Hành nắm chặt tay Kim Nhất PHàm, lắc đầu. Anh biết tình của cậu nhưng bây giờ đâu phải lúc để thể hiện chứ?
Kim Nhất Phàm vẫn im lặng, không trả lời Tạ Tri Hành, cũng không đáp Tề Bách.
Tề Bách lạnh lùng nhìn Kim Nhất Phàm. Ánh mắt đầy sự oán hận cứ như lửa địa ngục, muốn đốt cháy cậu.
Gã nghiến răng nghiến lợi, cả người run rẩy.
“Kim Nhất Phàm, thật ra tôi không quan tâm chuyện cậu đạo nhạc tôi. Nhưng tôi không phục! Cậu có nghĩ tới người đứng thứ hai, thứ ba lúc đó không?”
“Bọn họ mới là người đứng đầu lúc đó, là người được chú ý nhất khi đấy! Nhưng cậu đạo nhạc của tôi, khiến họ mất đi ánh sáng của mình!”
“Nhiều năm rồi, họ vẫn yên ắng trong showbiz! Nhưng cậu thì sao? Sinh ra trong gia đình giàu có, 5 năm sau, đổi tên vẫn có thể hô mưa gọi gió trong showbiz!”
“Cậu có thấy mình làm người khác thất vọng không? Có làm nhục hai chữ sáng tác không?”
Tề Bách cắn răng: “Chỉ cần nguyên tác không chếc, tôi sẽ không cho phép thứ đạo nhạc như cậu ở trong showbiz!”
Lời nói này khiến mọi người giác ngộ.
Lửa giận trong lòng họ bật lên.
Đúng thế, một tên đạo nhạc tại sao có thể sống trong showbiz, còn trở thành đỉnh lưu chứ?
Khiến bao nhiêu người sáng tác nhạc lạnh lòng!
Giây phút này, người ở nơi này đều đứng về phía Tề Bách, ngay cả đạo diễn Du cũng quyết định ủng hộ gã.
Cho dù Tạ Tri Hành có tiền thì sao? Dù anh là bên đầu tư có sao? Ông là người sáng tạo, ông biết sáng tác rất khó nên ông phải bảo vệ hó!
Hệ thống giận vô cùng: “Ký chủ! Sao Tề Bách không biết xấu hổ vậy? Nói lời đường hoàng như thế! Nhưng gã mới là người đạo nhạc!”
Mà Kim Nhất Phàm ---
Cậu ấy làm gì sai chứ?
Sai ở chỗ người đạo nhạc quá giỏi ư? Sai ở chỗ không có chứng cứ chứng minh bản thân trọng sạch à?
Cậu mới là người vô tội nhất thế giới!
“Không, trong giây phút này, tại thế giới này, Tề Bách không phải người đạo nhạc, Kim Nhất Phàm mới phải.” Hạ Trừng Trừng nói.
Sự thật là gì chứ?
Không phải sự thật.
Trong mắt mọi người, thứ có chứng cứ mới là sự thật.
Cho dù chứng cứ không phải thật.
Kim Nhất Phàm tránh khỏi Tạ Tri Hành, quay đầu nhìn Tề Bách.
Giây phút này, Hạ Trừng Trừng nhìn đống bình luận đang mắng Kim Nhất Phàm.
Mấy câu mắng ấy không chút hay ho gì.
Kim Nhất PHàm không sợ hãi mà nhìn Tề Bách, dáng người thẳng thớm, ngẩng đầu ưỡn ngực. Cậu gằn từng chữ, giọng nói đanh thép.
“Tôi là Trương Tam nhưng tôi không đạo nhạc.” Kim Nhất PHàm nhìn Tề Bách, ánh mắt khinh thường, cười khinh bỉ, “Tề Bách, cả thế giới có thể mắng tôi nhưng anh, xứng sao?”
Trong giây phút ấy, Tề Bách lúng túng.
Bí mật bị che giấu 6 năm đột nhiên run rẩy.
Lục Yên Nhiên không phục, bước lên, “Kim Nhất Phàm! Cậu đạo nhạc của anh Tề Bách, sao có mặt mũi…”
Tề Bách kéo cô ta ra sau.
Livestream cũng bị Tạ Tri Hành cắt.
Gã quay đầu nhìn Kim Nhất Phàm, trầm giọng: “Kim Nhất Phàm, không lẽ cậu cho rằng tôi đạo nhạc cậu à? Phải biết bài hát của tôi ra mắt trước cậu nửa tháng!”
“Chó má!”
Kim Nhất Phàm còn trẻ, tức giận vô cùng, cậu múa may muốn đấm Tề Bách.
Giây phút quan trọng, staff xông lên tách hai người ra nhưng họ vẫn tức giận nhìn nhau.
Hiện thực loạn cào cào, trên mạng cũng loạn luôn.
Dưới weibo của Kim Nhất Phàm toàn là ‘chó đạo nhạc’, ‘Kim Nhất PHàm cút khỏi showbiz’, ‘chó đạo nhạc không chếc tử tế đâu’ các kiểu.
Giây phút Kim Nhất Phàm thừa nhận mình là Trương Tam, duyên người qua đường của cậu mất hết.
Fans vốn còn có thể tự lừa bản thân là hai người khác biệt, nhưng nếu là một thì là đạo nhạc thật.
Không ít nhóm fans tuyên bố đóng cửa, bọn họ tỏ vẻ tuy thích cậu nhưng là thích bề ngoài và kĩ năng diễn của cậu, có điều, showbiz tuyệt đối không thể khoan dung cho nghệ sĩ có đạo đức xấu, rời khỏi showbiz là sự tôn trọng với sáng tác, cũng là tôn trọng đạo đức.
Có fans tỏ vẻ, tôi thích kỹ năng diễn và bề ngoài của cậu ấy, không thích âm nhạc! Cậu ấy không hát nữa thì sao không cho cơ hội? Lúc đó cậu chỉ là chàng trai mười lăm tuổi, sao không phạm sai chứ?
Còn có một số fans nghe câu ‘Tôi không đạo nhạc’ của Kim Nhất PHàm, bọn họ bảo mình tin cậu, tin cậu không làm chuyện họ thất vọng.
Hai kiểu fans bên dưới bị người qua đường và fans Tề Bách chửi thảm.
[Fans của đỉnh lưu nhiều đứa ngu thật! Lúc này còn thích cậu ta!]
[Đúng thế, không tí đạo đức luôn! Showbiz bị đám này làm hỏng!]
[Fans của Kim Nhất Phàm, tôi khuyên các cậu đừng thích loại này, học viên năm nào cũng có người mới tài năng! Không chừng tháng sau cậu lại đổi idol ấy chứ! Đừng vì chóa đạo nhạc mà làm vậy, không đáng!]
…
Sau nửa tiếng ngắt livestream, đại ngôn đầu tiên xuất hiện bảo hủy hợp đồng với Kim Nhất Phàm.
Sau đó cũng có không ít thương hiệu đăng bài weibo bảo muốn hủy hợp đồng với cậu.
Người qua đường vỗ tay khen ngợi, fans buồn bã, bởi vì mọi người biết, mất đại ngôn là sự bắt đầu với việc phong sát một nghệ sĩ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Paparazzi Hóng Drama
Chương 31
Chương 31