Vì quan hệ giữa Châu Mẫn và nhà chồng không tốt, lại thêm con mới được vài tháng, đang là lúc tâm tình bất ổn nhất, không muốn ở chung với người trong nhà, vừa vặn Châu Ngạn có căn nhà nên đề nghị muốn chuyển qua đó ở một thời gian, nói là một thời gian nhưng Tô Nam biết thật ra là nhiều thời gian nhé.Đương nhiên lúc này Châu Ngạn không biết.Châu Ngạn cảm thấy đây không phải chuyện to tát gì, mấu chốt là phòng ốc trong nhà rộng rãi, hơn nữa cũng rất thoải mái, không cần thiết phải chuyển ra ngoài.Vì vậy căn nhà này cứ thế mà giao đi.Tô Nam lập tức tức phát khóc.Không biết là tức tính toán của mình bị phá hỏng hay là tức Châu Ngạn không bàn bạc với cô, ngược lại rất khó chịu.Lúc ấy cô thuận miệng nói ly hôn với Châu Ngạn.Châu Ngạn lại không coi là thật.Vì trong một năm kết hôn này bọn họ đã ầm ĩ đòi ly hôn ba lần rồi.Lần đầu tiên là khi mới kết hôn được ba tháng, cha cô gửi khoai lang tới thuận tiện thăm con gái xem sống có tốt hay không nhưng lại bị Châu Mẫn châm chọc đuổi khéo đi, ngay cả một ngụm trà cũng không uống được.
Tô Nam tức phát khóc, đuổi theo tiễn cha lên xe, trở về đợi Châu Ngạn tan làm đã nhắc tới ly hôn, khi ấy Châu Ngạn nhận lỗi nên không ly hôn.
Đương nhiên, chủ yếu là lúc đó cô không nỡ ly hôn, chỉ là nhắc đến để dọa sợ Châu Ngạn mà thôi.Lần thứ hai là chị gái Châu Ngạn ở cữ tại nhà, mẹ chồng phải đi làm, cô làm công việc tạm thời, người trong nhà cũng cảm thấy công việc này không quan trọng, tùy tiện lăn lộn cho qua là được, nên kêu cô xin nghỉ về nhà chăm sóc một khoảng thời gian.
Vì thế cô bị coi thành con ở mà sai khiến suốt nửa tháng.
Tô Nam không làm nổi nữa, buổi tối cãi nhau với Châu Ngạn lại đòi ly hôn tiếp.
Lần này Châu Ngạn cũng nhận sai, mời một bà thím về hầu hạ chị gái một tháng.Lần thứ ba chính là lần này, cô đề nghị nếu như không lấy nhà về thì không sống chung nữa.Hình như Châu Ngạn thấy phiền rồi, buổi tối đã hỏi cô có phải không muốn sống chung nữa không, có phải muốn ly hôn không, nếu như thật sự nghĩ kỹ rồi vậy hôm nay làm thủ tục luôn.Kiếp trước Tô Nam đã chọn thế nào?Đương nhiên không nỡ ly hôn, kết hôn mới một năm đã ly hôn, mặt mũi cô còn biết đặt ở đâu nữa?Lúc này tư tưởng của mọi người vẫn rất bảo thủ, phụ nữ đã ly hôn chính là trò cười trong mắt người khác, nhà mẹ đẻ lại nghèo cũng không thể dựa vào được.Tô Nam sợ rồi, cũng không ầm ĩ nữa, chuyện này đã qua đi như vậy.Cũng từ sau lần đó, Châu Ngạn đã biết làm thế nào mới khiến cô không ầm ĩ nữa, mỗi lần chỉ cần cô làm loạn Châu Ngạn sẽ hỏi có phải không sống chung nữa không, cũng là từ sau lần đó, “ưu thế” duy nhất của Tô Nam không còn, cả đời đều chưa từng thắng nổi.Cũng là qua rất nhiều năm sau, Tô Nam mới đoán được thật ra Châu Ngạn cũng không muốn ly hôn với cô, bằng không đã sớm ly hôn rồi, chỉ là dọa cô mà thôi.Nhưng lúc đó biết cũng vô dụng, công việc của Châu Ngạn càng ngày càng bận, thời gian ở nhà không nhiều, có đôi khi đi công tác, cô muốn tìm anh cãi nhau cũng không có cơ hội.Sau này sinh bệnh nằm trên giường, một lần cuối cùng đòi ly hôn lại ngay cả người cũng không gặp được.Nghĩ đến mấy chuyện này, Tô Nam cười một tiếng, cảm thấy trước đây mình thật ngốc.Bây giờ cô chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng tuổi trẻ chính là vốn liếng tốt nhất.
Cô còn rất nhiều cơ hội để làm rất nhiều chuyện, cần gì phải vì một căn nhà mà bực dọc, ngay cả đi làm cũng không đi sao?Trước đây cô không coi trọng công việc tạm thời này mà luôn làm qua loa, cảm thấy đãi ngộ thấp cũng không lên chức được, sau này đơn vị giảm biên chế cô chính là tốp đầu tiên.Bây giờ Tô Nam mới ý thức được công việc tạm thời này quan trọng đến nhường nào, đây mới là vốn liếng để cô sống yên phận trước mắt, còn quan trọng hơn cả Châu Ngạn!Tô Nam đi trên đường, loại cảm giác chân thật đó càng ngày càng dữ dội.Đây không phải là mơ, là thật sự sống lại rồi.Hoặc là trước đó mới là nằm mơ một giấc? Một giấc mơ lớn khiến cô thức tỉnh.Trên đường, khẩu hiệu liên quan đến cải cách mở rộng đã quét đầy trên tường vây, người đi đường đã bắt đầu mặc quần bò, đều là kiểu dáng từ phương nam tới..