Tô Nam hơi lo lắng: “Cháu cần gấp, thím, hay là lát nữa cháu cùng đi xem thử.”Thím Lưu nói: “Vội vàng như vậy làm gì, dù có cãi nhau muốn dọn ra ngoài, cháu cũng phải tìm từ từ.
Chưa chắc đã vừa tìm đã gặp được phòng ổn đâu.”Tô Nam không nói gì, nếu không ai giúp cô, cô thật sự không muốn nói chuyện với người ngoài.Chuyện dọn ra ngoài chắc chắn không giấu được, nhưng cô không muốn nói rõ chi tiết.Thím Cao liếc một vòng: “Hay là thím hỏi thăm cho cháu?” Bà ta muốn nhân cơ hội hỏi thăm một chút.Nhưng Tô Nam lại từ chối: “Chỗ thím Cao ở quá xa, cháu muốn tìm chỗ gần một chút.” Tất nhiên nguyên nhân thật sự vẫn là không muốn quá thân thiết với thím này, bây giờ cô rất sợ phiền phức, những người không chung đụng cô cũng không muốn thân thiết làm gì.Chồng thím Cao làm trong xưởng quần áo, lúc cấp nhà ở cũng là ở bên đó.Nghe thấy Tô Nam từ chối, bà ta lập tức thấy hết thú vị.Thím Trần thấy có lẽ cô gặp khó khăn gì đó, nghĩ nghĩ thấy một nữ đồng chí trẻ tuổi cũng không dễ dàng gì, bèn nói: “Được, lát nữa dọn xong rồi chúng ta cùng đi.
Thím quen nhiều người lắm.”Tô Nam lập tức nhẹ nhàng thở ra, liên tục nói cảm ơn.Thím Trần bỗng cười: “Vẫn chưa tìm được mà, nói như vậy hơi sớm.”Tô Nam biết ơn nói: “Thím có thể giúp cháu là cháu thấy vui rồi, thời buổi này tìm được người ngoài có thể chịu giúp mình, cháu rất biết ơn.”Lời này nghe thật sự chua xót, mấy thím người thành phố này không thể hiểu được.
Các thím ấy là người thành phố chính gốc, tuy rằng trước kia cũng nghèo khổ, nhưng mà cũng chưa từng rời khỏi đây.Nhưng mà thím Trần vẫn nhận ra lòng thành của Tô Nam.Đó cũng là lý do thím Trần chịu giúp đỡ Tô Nam, trước đây Tiểu Tô nhìn có vẻ lạnh nhạt nhưng mà cũng không phải là người xảo quyệt gì.
Là một người thành thật.Nếu đã là người thành thật, tất nhiên thím Trần sẽ đồng ý qua lại.Sau khi dọn dẹp xong, thím Trần và Tô Nam cùng đi tìm phòng.Thím Cao còn muốn đi cùng, không chừng có thể nghe ngóng được gì đó, hoặc là sau khi Tô Nam tìm được phòng thì sẽ có ý cảm ơn thím ta.Nhưng mà bị thím Trần đuổi khéo rồi.Thím Trần còn không biết mấy trò này của thím Cao sao? Bình thường thì thôi đi, bây giờ nữ đồng chí người ta gặp khó khăn, không phải lúc để bỏ đá xuống giếng.Vì Thím Trần cũng ở gần đây, nên hai người đều đi bộ.Trên đường thím Trần cũng không hỏi trong nhà Tô Nam đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói với cô, nếu như thuê thời gian ngắn thì có lẽ không dễ thuê.
Thuê phòng ở đâu cũng như vậy.Tô Nam cũng tiện thể hỏi thăm giá cả một chút.Cô không yêu cầu cao, chỉ cần hoàn cảnh đơn giản, không phải là nơi phức tạp, trong phòng có thể đặt một chiếc giường là được.Bây giờ chỉ cần một chỗ có thể dừng chân thôi.Thím Trần nói: “Ít nhất cũng ba đồng một tháng, đó cũng là giá trước đây thím nghe người ta nói, cũng chưa đúng giá.”Nghe thấy giá này, trong lòng Tô Nam cũng có suy nghĩ riêng.Một tháng cô kiếm được hai lăm đồng tiền, hơn nữa bình thường đều ăn ở nhà ăn, chỉ cần tiết kiệm một chút thì sau khi rời khỏi nhà họ Châu, cô hoàn toàn có thể sống tốt.Tô Nam vẫn còn đang tính sau này sẽ để dành được chút tiền, gửi về cho bà nội dùng.Nhớ đến bà nội, trong lòng Tô Nam rất áy náy, cô hơi không dám quay về gặp bà cụ.Đời trước bà nội khó khăn lắm mới xin cho cô được công việc này, cô không quý trọng, lại dồn hết lòng vào nhà họ Châu bên kia.
Cũng không thể chăm lo cho bà, sau này bà mất rồi, cô cũng không thể gặp được lần cuối.
Rất nhiều năm sau đó cô vẫn luôn áy náy vì chuyện này, có đôi khi cô còn không dám nhớ đến bà.
Vừa nghĩ đến đã cảm thấy hối hận.Lãng phí thời gian cả đời cho người không đáng, lại bỏ quên mất người thân của mình.Mắt Tô Nam hơi nóng lên.Thím Trần thấy vậy thở dài: "Tiểu Tô à, con người lúc nào cũng sẽ gặp phải những lúc quan trọng, qua được là tốt rồi."Tô Nam nói: “Thím à, cháu chỉ nhớ người trong nhà cháu thôi, đã lâu lắm rồi cháu chưa gặp họ.Mấy tháng này Châu Ngạn lúc nào cũng tăng ca, cô cũng luôn tức giận, quên luôn nhà mẹ đẻ mình..