Phải, nàng không đơn độc, phía sau còn có rất nhiều người yêu thương nàng.
Ở kiếp trước, vì lỗi của nàng, mọi người đều trở thành vong hồn của Tôn Khải Yến, khi nàng muốn quay đầu lại thì đã không còn gì ở phía sau.
Kiếp này, nàng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ họ.
Thượng Quan Trạch Mộc vỗ vỗ lưng nàng, cảm nhận được trên vai nàng hơi nóng, nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ bên tai, liền thở dài nói, "Quách Bình, muội cũng không còn là trẻ con nữa, sao vẫn còn mít ướt thế này.
"
Thượng Quan Yên Uyển nghe hắn ta nói như vậy, vội vàng lau khóe mắt, tức giận trừng hắn ta một cái, xoay người rời đi, "Hoàng huynh, huynh thật phiền, muội đi trước đây.
"
Thượng Quan Trạch Mộc nhìn bóng lưng chạy trốn của nàng, không khỏi lắc đầu, tự nhủ, “Kỳ thật cũng không thay đổi bao nhiêu, muội vẫn luôn thẹn thùng rơi nước mắt rồi chạy đi.
”
Đương nhiên Thượng Quan Yên Uyển không nghe thấy lời của hắn ta và đi về phía cổng của vương phủ với Xuân U và Thu Khinh.
Vừa mới đi ra khỏi cổng Nguyệt Động, liền đụng phải một đám người.
Người thứ nhất mặc một bộ áo bào màu san hô viền chỉ bạc, trên đỉnh đầu cài một chiếc trâm khảm hình phượng hoàng bạch ngọc, trên mặt trang điểm một chút phấn, lông mày hình lưỡi liềm và đôi mắt hạnh nhân, một cái mũi tựa Quỳnh Dao, chính là Thái tử phi Trịnh Bội Lan.
Đột nhiên nhìn thấy nàng ta, Thượng Quan Yên Uyển sửng sốt một chút, sau đó bước nhanh đi tới, trực tiếp ôm lấy nàng ta, run giọng nói,"Tẩu tẩu.
"
Trịnh Bội Lan đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy một nhóm người tiến đến từ phía đối diện, lúc đang định chào hỏi nàng thì bị nàng ôm chầm lấy.
Công chúa Quách Bình ngày thường gặp nàng ta, nàng chưa bao giờ nhiệt tình như vậy, hôm nay làm sao vậy?.