TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quốc Sư Công Chúa Lại Đi Gặp Quỷ Rồi
Chương 91: 91: Thật Lãng Phí Lá Bùa Diệt Quỷ


Quỷ bệnh bị nhiều người nhìn chằm chằm với ánh mắt phát sáng, hắn ta lập tức cảm thấy có chút tủi thân, rõ ràng chính mình là quỷ còn các nàng là người mà.
Nếu người có thể nhìn thấy được quỷ, không phải sẽ sợ tới mức hét lên sao? Hiện tại, vì cái gì mà người hét lên lại là quỷ?
Hắn ta ngoắc ngoắc hai lỗ tai to, trốn ở một gốc nhà, uất ức mà nói, “Thật ra ta cũng bất đắc dĩ bị ép buộc thôi, ta cũng muốn hút dương khí của đứa trẻ này, nhưng nếu ta không làm như vậy, người chết sẽ chính là ta.”
Đông Âm trợn tròn mắt, nhịn không được mà xen vào nói, ”Ngươi không phải đã sớm chết rồi sao?”
“Ợ ~”
Quỷ ám vừa mới ấp ủ chút cảm tình, tính phàn nàn một phen về nỗi khổ của mình, kết quả lại bị cắt ngang.
Hắn ta nấc lên một tiếng, lén liếc mắt nhìn Đông Âm một cái rồi mới nói, “Quỷ cũng có thể lại chết thêm lần nữa chứ bộ.


Nếu không vì sao ta lại phải sợ mấy cái lá bùa diệt quỷ đó hả?”
Thượng Quan Yên Uyển liếc nhìn Đông Âm, ra lệnh nàng ta đừng xen vào lời của hắn ta, nếu không tiểu quỷ mong manh dễ vỡ này sẽ giở trò mất.
Quỷ bệnh lại tiếp tục nói những gì mà hắn ta đã nói trước đó, “Quỷ bệnh chúng tôi, chủ yếu là ở bên người sắp chết đang bồi hồi về quá khứ của họ, uống máu thịt để tiếp tục sống sót thôi.

Dù sao họ cũng là người sắp chết, Diêm Vương đối với việc này cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ, từ lâu đã không còn quản quỷ bệnh bọn ta.
Ban đầu ta ở một hộ gia đình khác trong thị trấn, nhà đó có một ông lão sắp chết, nhưng bỗng nhiên một ngày nọ, nhà bọn họ mời đến một pháp sư lợi hại.

Ta cũng không biết pháp sư kia làm phép gì, dù sao khi ta tỉnh lại thì đã ký sinh trong sân viện này rồi.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.
Kỳ thật vừa rồi dù ngươi không dán bùa diệt quỷ trong phòng, ta cũng không thể trốn thoát ra được, dù có ra khỏi cửa này thì cũng không ra được sân viện.”
Cho nên ngươi nói cho ta biết, vì sao vừa thấy ta thì ngươi lại trốn? Thật lãng phí lá bùa diệt quỷ do quốc sư đại nhân vẽ.
Thượng Quan Yên Uyển nâng cằm, ý bảo hắn ta tiếp tục nói.
Quỷ bệnh trong mắt chảy ra hai giọt nước mắt cá sấu, âm thanh bi thương nói, “Ta bị nhốt trong cái viện này, chỉ có thể dựa vào hút dương khí để sống sót.

Nhưng viện này chỉ tổng cộng có ba người, ta phải chọn một người yếu nhất để xuống tay a.”
Thuý Hoa cùng Triệu Đại Hữu vừa nghe lời này, tức giận đến mức sắc mặt cũng phải trắng bệch, hai phu thê họ ôm nhau, hận không thể nhào tới cắn hắn ta một cái.
Thượng Quan Yên Uyển nhíu mày, nhìn về phía Xích Ly, thấp giọng nói, “Ngươi đi một vòng sân, nhìn xem có bùa trần quỷ không.”
Xích Ly gật đầu lên tiếng, thân ảnh nhanh chóng biến mất trong phòng.

Thượng Quan Yên Uyển chậm rãi đi đến bên quỷ bệnh, sắc mặt điềm đạm nói, “Cho nên, trước kia ngươi rốt cuộc đi trấn ở nhà ai? Rồi lại bị ai đuổi đến nơi này?”
Quỷ bệnh nhìn nàng bước đi ngày một đến gần, hắn ta sợ tới mức thân thể co rút thành một khối, gắt gao mà dán chặt vào tường, âm thanh còn có chút run.
“Đó, đó chính là một nhà giàu nhất trong thị trấn, hình như là họ Thẩm.

Vốn tưởng rằng đã kiếm được một chỗ tốt, kết quả lại thành như vậy, hức hức~”

Cái giọng điệu đau khổ này, chậc chậc chậc, hoá ra quỷ lại có thể không biết xấu hổ như vậy a.
Đông Âm có lẽ đã hoàn toàn thích ứng khi nhìn thấy phản ứng của con quỷ bất lương này, thậm chí ở trong lòng đã bắt đầu khinh bỉ tiểu quỷ này, ừm, còn có một tia thương hại.
Thượng Quan Yên Uyển nghe được hai chữ “Thẩm gia”, trong lòng đã hiểu rõ mọi việc, người đời đều nói tiền có thể sai quỷ khiến ma, quả nhiên không sai.
Thuý Hoa nghe được lời này, đôi mắt bỗng nhiên mở to, còn có chút không thể tin tưởng, “Thẩm gia? Đại Hữu, điều hắn vừa nói có phải sự thật hay không?
Là Thẩm đại thiện nhân sao? Như thế nào là ngài a? Ngài không phải luôn thích làm việc thiện sao? Sao ngài có thể làm ra loại chuyện không có lương tâm này!
Khó trách nửa năm trước bệnh của Thẩm lão gia đột nhiên khỏi, thì ra là do lão đuổi con quỷ bệnh chết tiệt này qua nhà của chúng ta! Sao lại có thể như vậy a!”.


Đọc truyện chữ Full