Sau buổi gặp mặt hai gia đình, tâm trạng cô có chút phấn khích, cô cảm giác được sự thân thuộc từ anh.
Rồi cả cái nắm tay của anh lúc ăn cơm.
Đời trước cô đã bị phản bội, cảm thấy tình yêu với cô thật sa sỉ, người như cô không đủ để được nhận lấy.
Cô không dám hi vọng xa vời về một cuộc hôn nhân hoàn mỹ, chỉ mong đời này cô không bị phản bội nữa.
Mang theo cảm xúc phức tạp, đêm đó cô mất ngủ, lăn lộn đến 4h sáng mới có thể chợp mắt.
Ngủ chưa được bao lâu thì tiếng chuông điện thoại dồn dập làm cô cảm giác hơi khó chịu và muốn cáu gắt.
Cô mặc kệ nhắm mắt quyết ngủ tiếp.
Nhưng tiếng chuông vẫn kêu mãi không dứt như muốn thách thức giới hạn chịu đựng của cô.
Cô bắt máy mang theo giọng có phần khó chịu:Người gọi làm ơn có ý thức về vấn đề giờ giấc.
Đầu dây bên kia anh khẽ cưới vì giọng nói giận dỗi của cô:Cuộc hẹn quan trọng của chúng ta, rm định cho anh leo cây à.
Hẹn gì, tôi chỉ coa hẹn với Chu Công thôi, không rảnh hẹn người khác
Mèo con cũng biếy cắn người rồi, vậy tôi phải lên tận phòng dạy dỗ lại con mèo này vậy.
Không được, tôi dậy ngay, anh chơ một chút, đừng cáu giận
Ha..ngươi bị cáu là anh mà
Cô vệ sinh cá nhân rồi thay đồ nhanh nhất có thể.
Vậy là cô lại quên là nay có hẹn với anh đi đăng kí kết hôn.
Việc trọng đại vậy mà cô cũng có thể quên, cái đầu đất này nữa.
Mang theo tâm trạng buồn chán chính mình, cô theo anh đến cục dân chính, theo anh làm thủ tục.
Đến tận lúc bước ra khỏi cục cô vẫn chưa hoàn hồn.
Vậy là cô đã trở thành gái có chồng.
Cô chụp tờ chứng nhận gửi lên nhóm cho Giang Di với Quý Gia Hoà xem, hai người chúc phúc cô, rồi tỏ ra ghen tị.
Ngồi lên xe anh đưa cho cô một chùm chìa khoá, cô nhìn anh mới ánh mắt thắc mắc
Chìa khoá biệt thự, tí nữa a sẽ gưi địa chỉ, e sắp đồ chuyển qua nhé.
Giờ a còn coa cuộc họp phải quay về công ty.
Về nhà xếp đồ, in nếu nhiều quá thì chờ anh đến đón, anh bê cho em nhé
Cô ngoan ngoan về nhà xếp đồ, cảm giác không chân thật, vậy mà cô đã chính thức thành gái có chồng, cảm giác này thật khó nói.
Còn anh lại quay lại công ty giải quyết việc công, cuộc họp kết thúc khi xế chiều.
Nghĩ một hồi, anh bảo thư kí đổi vé máy bay cho anh chuyến 4h sáng mai, anh sẽ qua đó sớm.
Trợ lý có vẻ khó tin, báo với anh nếu bay chuyến 4h sáng thì sang đó anh không có thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng anh nhất quyết đổi, anh không thể để vợ cô đơn trong đêm động phòng được.
Buổi tối anh về nhà đã hơi muộn, theo thói quen anh đi vào nhà, đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt bí bách trên cổ,toan bước lên cầu thang.
Anh bất chợt dừng lại, khi trước có về muộn thế nào trong nhà một màu tối đen, cảm giác lạnh lẽo cô đơn luôn bao trùm cả căn nhà.
Nhưng nay lại khác, chiếc đèn phòng khách vẫn sáng lên ánh sáng dịu nhẹ.
Sau một ngày mệt mỏi, trở về nhà thấy vẫn có người để một ngọn đèn mới thấy, hạnh phúc hoá ra nhỏ bé đến vậy.
Anh tới gần bế cô lên, nhẹ nhàng để không khiến cô tỉnh giác.
Nhìn cô ngủ ngon lành, anh không kiềm chế được mà ấn xuống trán cop một nụ hôn
Ngủ ngon bé con.
Anh xoay người lấy đồ đi tắm, rồi nâng chăn nhẹ nhàng nằm vào trong, ôm cô vào trong vòng tay, đêm nay là đêm động phòng của anh và cô.