Thu hoạch vụ thu cứ gần kết thúc trong nhiệt tình tăng vọt của mọi người như vậy, một ít bắp cuối cùng hôm nay cũng thu hoạch hết.
Lúc mới đầu Từ Ninh mệt đến mức không nhấc nổi eo, nằm trên giường đất là ngủ, đến bây giờ buổi tối còn có thể cầm lấy quần áo khâu.
Từ An từ lúc thu hoạch vụ thu đã bắt đầu tiếp nhận việc nấu cơm, cuộc sống của cậu bé cũng không thoải mái lắm, mỗi ngày kiếm cỏ cho heo xong còn phải đến đất nhặt lương thực rơi xuống sau khi mọi người thu hoạch.
Khoảng thời gian trước mới có chút thịt, hiện giờ đều mất sạch.
Thời tiết dần lạnh hơn, hai chị em đã mặc áo bông mang lúc khi xuống nông thôn.
Hôm nay tan làm sớm, hai chị em định lên núi một chuyến.
Trên đường lên núi Đại Thanh nhìn thấy người trong thôn cũng cõng sọt đi lên núi, quả phỉ, hạt dẻ, hạt thông trong núi đã chín, nhặt một ít mùa đông cho đám trẻ làm đồ ăn vặt cũng tính là không ít lương thực.
Cho nên mỗi năm thu hoạch vụ thu xong, người lớn trẻ em đều cõng sọt lên núi.
Hai chị em đi đến cửa chuồng bò nhìn thoáng qua, nhìn thấy hai vợ chồng ân nhân đang cho trâu ăn, khi thu hoạch vụ thu hai người càng thêm vất vả, làm việc phải làm cùng mọi người, tan làm còn phải cho trâu ăn, quét dọn chuồng bò, đồ ăn cũng ít hơn người khác.
Hai người gầy y như que, đi trên núi kiếm củi và hái rau dại cũng phải tránh người trong thôn, càng đừng nói kiếm mấy đồ ăn có thể làm lương thực.
Tuy hiện giờ mọi người đều rất thuần phác, đó là vì không tổn hại đến ích lợi của bọn họ, hiện giờ lương thực quá quý giá, những thứ nhặt được kia đều là lương thực.
Thực ra thôn Du Thụ đã xem như thôn tốt trong tất cả đại đội, nghe nói có một số nơi ban ngày làm việc, buổi tối còn phải học tập và viết kiểm điểm.
Đại đội trưởng của đại đội từng đi bộ đội, không cho phép tham gia vào những trò lừa bịp đó, chỉ cần làm việc thì có công điểm.
Khi hai chị em lên núi, trên núi đã có không ít người.
Hai chị em tìm chỗ ít người, đặt sọt xuống bắt đầu nhặt, nhặt đầy một sọt.
Từ Ninh nhìn bầu trời vẫn còn sớm, trên núi còn khắp nơi đều là người.
Cô bảo Từ An tiếp tục nhặt, cô đưa sọt này về trước.
Đợi khi hai người mỗi người cõng một sọt trở về, trên núi cơ bản không còn người nào, trời cũng sắp tối đen.
Đi đến chân núi, thì thấy chú ân nhân cõng một sọt to chuẩn bị lên núi, Từ Ninh biết ông ta muốn nhân lúc trên núi không có ai thì đi nhặt một ít.
Từ Ninh thấy ông ta chuẩn bị lên núi, vội vàng đưa sọt cho ông ta:“Chú, cái này cho chú, hôm nay cháu hái rất nhiều, hiện giờ trời đã tối đen, lên núi quá nguy hiểm.
”Người đàn ông trung niên nhìn hai chị em cười nói: “Không sao, các cháu mau về nhà đi!”Sau khi nói xong thì đi nhanh lên núi, hai chị em nhìn bóng dáng đi nhanh lên núi, trong lòng đều hụt hẫng, cho dù hôm nay thu hoạch được ba sọt hạt dẻ hạt thông to cũng không thể khiến hai chị em vui vẻ.
Về đến nhà Từ Ninh đi nấu cơm, Từ An rửa sạch mấy sọt nhặt trở về.
Sau khi ăn xong Từ Ninh ngồi trên giường đất làm áo, mấy ngày nay cô đã làm năm chiếc áo khoác, còn làm xong quần bông áo bông của Từ Mạc.
Lại lấy bốn bộ quần bông áo bông trong không gian ra, định khi cha mẹ nguyên chủ tới mỗi người một bộ, hai bộ khác tìm cơ hội đưa cho ân nhân cứu mạng.
Giày cô thật sự không biết làm, trong không gian có nhiều giày, giày vải và giày bông đều có, nhưng hiện giờ không tiện lấy ra ngoài, Từ Ninh định đợi khi vào thành phố lấy mấy đôi.
Mấy ngày hôm trước cô cầm bông và vải bảo thím Đại Xuyên làm hai đôi giày bông giúp cô và Từ An, cho bà ấy một tệ làm cảm ơn.
Từ An đang thu dọn ít nấm hái được trên núi hôm nay, thời tiết lạnh, nấm trên núi đã rất ít, nhưng mà khoảng thời gian trước bọn họ hái rất nhiều đều phơi khô đặt trong ngăn tủ.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, hai chị em liếc nhau.
Từ lúc bọn họ dọn tới đây không có người nào tới cửa, đây là hi vọng của Từ Ninh, chỉ có đồng bọn của Từ An là Kiến Dân ban ngày tới chơi mấy lần.
Từ Ninh nghĩ hiện giờ tới hẳn là người bên khu thanh niên trí thức, nơi này cách trong thôn một khoảng, còn gần núi Đại Thanh, buổi tối trong thôn không có ai tới đây.
.