Đỗ Vân Lạc chú ý tới, Đỗ Vân Như cũng là tâm tư tỉ mỉ, không khỏi nhìn Mạc Nhược San vài lần.
Mạc Nhược San dường như phát hiện, tầm mắt đảo mắt nhìn lại, thấy là tỷ muội Đỗ Vân Lạc, nàng hơi ngẩn ra, sau đó cong khóe môi, lộ ra một nụ cười lấy lòng.
Đỗ Vân Anh nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Mạc Nhược San là khách, lại là cháu gái ruột của Mạc thị, Mạc thị đối đãi nàng đặc biệt thân thiết, nói: "Trong phòng bếp chuẩn bị một ít đồ ăn ngươi thích ăn, chỉ là không biết đầu bếp Đỗ phủ làm ra, có hợp khẩu vị của ngươi hay không"?
Mạc Nhược San đỏ mặt nói: "Cô, Thái nhi không kén chọn. "
Đỗ Vân Anh vòng quanh bên cạnh Mạc thị, khoác tay mẫu thân, nói: "Nương, đầu bếp Đỗ phủ chúng ta tay nghề lại không kém, đừng nói mấy cô nương gia chúng ta, ngay cả phụ thân ca ca thường xuyên dùng cơm ở bên ngoài tửu lâu cũng ăn quen, nghĩ đến Thái nhi cũng nên ăn quen."
Đỗ Vân Anh khẩu khí không tốt, Mạc thị chỉ coi như là bởi vì nàng quan tâm Mạc Nhược San, thế cho nên muốn nàng ta có chút ăn ngon, cười nói: "Đứa nhỏ này! "
Đỗ Hoài Bình lại càng không có suy nghĩ sâu xa, nhấp một ngụm trà, thở dài nói: "Vân Anh, ngươi nhìn ngươi một chút, vô luận là ý tốt, đến trong miệng ngươi, liền có một cỗ vị chua, nào giống Thái nhi, ôn nhu nhỏ giọng, giống như Hoàng Loan, ngươi qua hai ngày liền cập kê, nên thu liễm chút tính tình. "
Những lời này nếu đặt ở bình thường, Đỗ Vân Anh nhịn một chút cũng qua đi, nhưng hôm nay các tỷ muội đều ở đây, Đỗ Hoài Bình trước mặt mọi người khen ngợi Thái Nhi hạ thấp nàng, Đỗ Vân Anh cũng có chút nhịn không được.
Nhẹ nhàng cắn môi dưới, trước khi Mạc Nhược San khiêm tốn, Đỗ Vân Anh quay đầu cười khanh khách hỏi Đỗ Vân Lạc: "Thanh âm Thái Nhi không tệ, không biết so với Nha Nhi, ai cao ai thấp? Ngũ muội, ngươi nghĩ sao? "
Đỗ Vân Lạc chớp chớp mắt, nàng liền biết cái gọi là ống bút căn bản không dễ cầm, dị là chị em dữ chưa? đắc tội với người khác như vậy, gặp ngay Đỗ Vân Anh hỏi ra miệng, mà nàng, trong lúc nhất thời thật đúng là không biết đáp thế nào.
Đỗ Vân Như ấn vào lòng bàn tay Đỗ Vân Lạc, bảo nàng chớ tiếp những lời này.
Trên mặt Mạc Nhược San đỏ lên một trận trắng, ôn nhu hỏi: "Nha nhi Anh tỷ nói là ai? "
Đỗ Vân Anh cười khanh khách vài tiếng, Hoàn toàn không để ý đến các khuôn mặt đen, Đỗ Hoài Bình cùng một Mạc thị liên tục nháy mắt với nàng, nàng nâng cằm lên, nói: "Nha nhi nha, Nha nhi ở trong phủ chúng ta rất được sủng ái, thanh âm kia vòng quanh ba ngày, đó chính là cục cưng của tổ phụ ta, ta còn phải chọn hạt hạch đào cho nó ăn. "
Đỗ Vân Anh nói không rõ ràng, rơi vào trong lỗ tai Mạc Nhược San, chỉ coi Nha Nhi là thị thiếp thông phòng bên cạnh Đỗ Công Phủ, thấy Đỗ Vân Anh lấy một tiểu thiếp so với nàng, Mạc Nhược San không khỏi nghẹn lại trong lòng, trong mắt nổi lên hơi nước.
"Thật là hồ nháo! "Đỗ Hoài Bình đem chén trà nửa đặt nửa đập trên bàn.
Động tác này khiến Đỗ Vân Lan vén rèm tiến vào giật mình, nhất thời tiến thối không phải, giật mình tại chỗ.
Mạc thị nhân cơ hội hòa giải một vòng tròn, để cho bọn nha hoàn bày bàn, gọi mọi người ngồi xuống dùng cơm.
Đỗ Vân Lan đứng bên cạnh Đỗ Vân Lang, thấp giọng hỏi: "Vừa rồi làm sao vậy? "
Đỗ Vân Lang ho nhẹ một tiếng, tựa cười không cười nhìn Đỗ Vân Anh một cái: "Vân Anh so sánh Thái Nhi muội với Nha Nhi. "
Quá nháo rồi!
Đỗ Vân Lan không nhịn được cười, nháy mắt với Đỗ Vân Anh một trận.
Đỗ Vân Anh hừ một tiếng, thừa dịp Mạc thị cùng Đỗ Hoài Bình không chú ý, nói: "Ta cũng không nói sai cái gì. "
Mạc Nhược San thấy vậy, làm sao còn nhịn được, nàng ta nhìn một vòng, ánh mắt rơi vào trên người Đỗ Vân Nặc, Đỗ Vân Nặc là thứ nữ, đại khái sẽ dễ nói chuyện hơn những người khác một chút, quyết định chủ ý của mình, Mạc Nhược San thấp giọng hỏi nàng: "Nặc muội muội, Nha Nhi đến tột cùng là..."
Đỗ Vân Nặc nhướng mày, nàng trầm mặc, cũng không phải nàng dễ nắm bắt. Cô đối với Mạc Nhược San không thích không chán, nhưng cô hiểu rõ quan hệ trong nhà, tự nhiên không muốn cùng Đỗ Vân Anh tiến thoái lưỡng nan.
"Nha Nhi nha, Nha Nhi là một con chim két do tổ phụ chúng ta nuôi, thanh âm thật sự dễ nghe, tổ phụ đi đâu cũng mang theo nó, thích ăn hạt hạch đào nhất, Tam tỷ vừa nhấc lên chính là một chén, tất cả đều là cho Nha Nhi. Đúng rồi, thời gian trước, Ngũ muội còn cho nó một cái chuông, nó chơi rất vui. "
Đỗ Vân Nặc nói càng cẩn thận, sắc mặt Mạc Nhược San lại càng khó coi.
Nàng vốn tưởng rằng Nha Nhi là thiếp thất thông phòng, kết quả lại chỉ là một con chim.
Cũng là nàng hồ đồ, nếu là người bên cạnh Đỗ Công Phủ, Đỗ Vân Anh làm sao có thể không có quy củ từng ngụm gọi tên "Nha Nhi".
Nhục nhã như vậy, làm cho Mạc Nhược San cơ hồ rơi lệ, nàng ngước mắt nhìn Đỗ Vân Lang, đã thấy Đỗ Vân Lang chỉ lo nói chuyện với Đỗ Vân Lan, căn bản không để ý đến nàng, nàng cúi đầu, cắn chặt răng nhịn xuống nước mắt.
Cả phòng ngồi xuống bàn.
Mạc thị đối với Mạc Nhược San rất cẩn thận chiếu cố, Đỗ Vân Anh lại giống như là ăn không nói một lời, căn bản không để ý tới Mạc Nhược San nữa.
Chờ bày trái cây trên bàn Mạc thị sợ Đỗ Vân Anh lại nhìn chằm chằm Mạc Nhược San không buông, liền mở miệng hỏi Đỗ Vân Lang nói: "Hôm nay thời gian còn sớm, không bằng nói với chúng ta mấy ngày nay trong thành có chuyện gì thú vị đi. "
Đỗ Vân Lang còn chưa mở miệng, Đỗ Vân Anh trước tiên xen vào: "Nhị ca miệng ngốc, mẫu thân bảo hắn nói, chuyện thú vị cũng không còn thú vị, còn không bằng để Tam ca nói. "
Đỗ Vân Lang cũng không tức giận.
Đỗ Vân Lan chọn chút chuyện để kể, chọc cho người ta cười mở lòng, hắn nói nhiều nên khô họng, đưa tay lấy quả hạnh trên bàn, lại khiến Đỗ Vân Anh hi hi ha ha ngăn lại.
"Tam ca, hạnh nhân mà Thái nhi muội muội đang tách mới là ngon, ngươi ngàn vạn lần chậm rãi một chút. "
Mạc Nhược San đang đang tách hạnh nhân ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt có chút xấu hổ của Đỗ Vân Lan, nàng ta cuống quít lại cúi đầu.
Mắt thấy thời điểm không còn sớm, Mạc thị đuổi Đỗ Vân Lang cùng Đỗ Vân Lan trở về tiền viện, lại phân phó hạ nhân cẩn thận đem các tiểu thư trong phòng đưa trở về.
Đỗ Vân Lạc không vội vàng đi, trở lại phòng Đỗ Vân Anh, nhỏ giọng nói: "Tam tỷ, tỷ chính là nhìn không được nàng thích Nhị ca, Tỷ cũng không thể đẩy nàng đến chỗ Tam ca nha!"
Đỗ Vân Anh ngẩn người, một lúc lâu sau nói: "Đến chỗ Tam ca? Làm thế nào có thể được! Ngũ muội ngươi là hồ đồ rồi! Cũng không nhìn nàng ta là ai, nam nhi Đỗ gia ta luân phiên được nàng chọn ba chọn bốn sao? Nhị ca, Tam ca, cũng không tới phiên nàng nghĩ đùa bỡn. "
Đỗ Vân Lạc chỉ coi lời nói của nàng ta nhằm vào Mạc Nhược San là vì quan hệ của Đỗ Vân Lang, không nghĩ tới Đỗ Vân Anh đối với Mạc Nhược San chán ghét càng thêm lợi hại.
Lẽ ra chuyện này, Đỗ Vân Lạc không muốn gây phiền toái liên lụy, nhưng nghĩ lại lại sợ Mạc Nhược San sinh ra chút thị phi, vô duyên vô nghĩa khiến Đỗ gia ảnh hưởng thanh danh, liền khuyên nhủ: "Tâm tư của nàng, mỗi người chúng ta đều nhìn ra được, Nhị bá nương liền không nhìn ra? Cho dù Nhị bá nương chưa bao giờ nghĩ tới, tỷ đề cập đến một hai câu, chờ Nhị bá nương hiểu, chuyện này không phải là đơn giản sao? "
Đỗ Vân Anh căm giận ngồi xuống bên giường, tức giận nói: "Mẫu thân coi nàng như một bảo bối, cho dù là biết, thì có thể như thế nào? Dù sao trong lòng mẫu thân cũng không thích tiểu nha đầu Hạ An Hinh kia. Nếu có thể đổi Hạ An Hinh thành Thái nhi, bà là người đầu tiên tán thành. "
"Tỷ là hâm mộ chính quyền đến ngáo à? "Đỗ Vân Lạc thở dài, đừng thấy Đỗ Vân Anh ngày thường khôn khéo, lúc này lại hồ đồ, "Hạ An Hinh là ai? Là người nhà mẹ đẻ của tổ mẫu, nàng cùng Nhị ca ngay cả tiểu định
cũng qua, lúc này còn có thể đổi người? Nhị bá nương muốn mặt mũi, nếu Thái nhi tỷ tỷ cùng Nhị ca không rõ ràng, ném chính là mặt mũi Mạc gia, Nhị bá nương ở trước mặt tổ mẫu ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được. "
Ánh mắt Đỗ Vân Anh sáng lên, tinh tế cân nhắc lời nói của Đỗ Vân Lạc, mạnh mẽ gật đầu một trận: "Ngươi nói đúng. Mẫu thân nếu biết Thái nhi coi trọng Nhị ca đã định hôn ước, cùng với lễ cập kê vừa qua, sẽ đưa nàng về Mạc gia, không cho nàng tới cửa nữa. "
Mạc Nhược San không biết xấu hổ, biết rõ Đỗ Vân Lang đã đính hôn, vẫn còn tồn tại tâm tư khác thường, cho nên Đỗ Vân Anh chướng mắt nàng nhất.
Nếu Mạc Nhược San không có khả năng thay thế Hạ An Hinh, Mạc thị sẽ không để nàng làm ra lung tung, nếu Mạc Nhược San còn nhỏ, Mạc thị còn có quản nàng chi nữa?
"Ngũ muội, hôm nay nhờ muội, đem những nghi ngờ này trong lòng ta đều thuận theo."
Đỗ Vân Anh trong lòng u ám tản ra, trên mặt liền có nụ cười, "Ngươi chờ một chút, ta cùng ngươi lấy ống bút đi. "
Đỗ Vân Lạc cũng không phải là vì ống bút tới, khoát khoát tay: "Đại tỷ còn đang chờ ta, ta trở về trước."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Trở Lại, Không Để Chàng Rời Xa
Chương 34: Hồ Đồ
Chương 34: Hồ Đồ