Ngày Tám tháng Chạp là một ngày nắng.
Tế tổ là việc gấp, trì hoãn không được.
Trước từ đường, kiến lễ vấn an lẫn nhau, thẳng đến khi Đỗ Công Phủ cùng Hạ lão thái thái đến, mới lập tức an tĩnh lại.
Đỗ Công Phủ chân không tốt, nhưng ông rốt cuộc là đại gia trưởng, do Đỗ Hoài Bình cùng Đỗ Hoài Lễ đỡ, một lần rẽ vào từ đường.
Đỗ Vân Lạc quỳ gối giữa các tỷ muội, nghe Đỗ Công Phủ lãng lãng niệm tế tổ văn, nàng bỗng nhiên nghĩ đến từ đường Định Nguyên Hầu Phủ.
Từ đường Mục gia, so với Đỗ gia lớn hơn rất nhiều, tòa trinh tiết trước từ đường như một ngọn núi lớn, khiến người ta không thở nổi.
Đỗ Vân Lạc nhắm hai mắt lại, đem cảnh tượng đặc biệt quen thuộc kia từ trong đầu bức ra ngoài, kiếp trước bài phường ngã xuống, kiếp này, nàng sẽ không để thánh thượng ban cho nàng một tòa nữa.
Danh trinh tiết, so với tính mạng Mục Liên Tiêu, nàng căn bản không them.
Nghi thức chấm dứt, Chân thị muốn mang Đỗ Vân Đich đến Núi Bà Đà, Hạ lão thái thái gọi Đỗ Vân Lạc đến trước người, mang nàng về Liên Phúc Uyển.
Từng chén cháo bưng lên, Hạ lão thái thái không thích ăn những thứ này, chỉ dùng mấy muỗng liền coi như đã ăn qua.
Đỗ Vân Lạc ngược lại, nàng thiên vị ngọt ngào, cho dù là chén cháo nấu cả đêm đều nhừ, chỉ vì hơi ngọt, nàng liền ăn rất ngon miệng.
Điểm này, nàng và Đỗ Công Phủ giống nhau, hai ông cháu còn không ngừng bình luận về bát đậu phộng hạt sen này, Hạ lão thái thái sớm đã quen với cách làm của hai người này, bĩu môi: "Lão bất đứng đắn cùng tiểu bất đứng đắn."
Đỗ Công Phủ nghe thấy, liếc xéo Hạ lão thái thái một cái, cũng không tranh luận với bà, chỉ nói với Đỗ Vân Lạc: "Nàng đỏ mắt, đừng để ý tới nàng."
Hạ lão thái thái tức giận không chịu nổi, Đỗ Vân Lạc mím môi nở nụ cười.
Cháo trên núi Bà Đà vội vàng đưa về phủ trước buổi trưa, các phòng đều dùng, buổi sáng bận rộn này mới tính là qua.
Hương vị Tết càng thêm nồng đậm.
Những bông hoa mận trong vườn nở rộ. Hồng mai bạch mai, kẹp ở một khối, thanh lãnh hàn hương.
Đỗ Vân Lạc mang theo nhân thủ đi cắt mấy cành, đưa đến trong Liên Phúc Uyển cắm bình, Hạ lão thái thái vui đến thoải mái không thôi.
Lão thái thái cao hứng, Lan Chi cùng mấy nha hoàn bà tử cùng nhau góp vui khen ngợi, nhất thời rất là náo nhiệt.
Từ ma ma vén rèm tiến vào. Đỗ Vân Lạc ngước mắt nhìn lại. Thấy trên tay bà cầm một tấm thiệp.
Đỗ Vân Lạc không khỏi tò mò, trong tháng Chạp các nhà đều bận rộn, thật muốn đi thân yến khách thì cũng đều đợi đến trong tháng giêng, như thế nào lúc này lại đưa thiệp mời tới.
Từ ma ma phúc thân vấn an, đem thiếp mời dâng lên: "Lão thái thái, tiểu thư Định Nguyên Hầu phủ đưa tới."
Rầm rầm——
Đỗ Vân Lạc run lên trên tay. Kéo không nắm chắc, cành hoa mai vốn định cắt đi một nhánh hoa mai nhỏ bị nàng cắt hơn phân nửa.
Hạ lão thái thái nhìn về phía Đỗ Vân Lạc, thấy bộ dáng kinh ngạc ngoài ý muốn của nàng, lại chậm rãi thu hồi tầm mắt: "Ta không thấy rõ, ngươi đọc cho ta nghe."
Cái này "ngươi" là nói Từ ma ma.
Đỗ Vân Lạc dựng thẳng lỗ tai lên nghe, càng nghe càng cảm thấy chuyện này kỳ quái.
Thiếp mời không chỉ gửi cho Đỗ Vân Lạc, mà còn mời Đỗ Vân Anh, Đỗ Vân Nặc. Ba huynh đệ Đỗ Vân Địch cũng được mời, mà người mời không phải là Ngô lão thái quân, Chu thị hoặc là Luyện thị. Mà là Mục Liên Tuệ.
Mục Liên Tuệ mời bọn họ đến Vọng Mai viên ngoài thành thưởng mai vào ngày 18 tháng Chạp.
Hạ lão thái thái nhíu mày, suy nghĩ một phen, nói: "Vọng Mai viên? Ta nhớ đây là trang viên của Hoàng Thái Phi đúng không?"
Đỗ Vân Lạc ở trong lòng gật đầu.
Hoàng Thái Phi là ái phi của tiên đế, phong hào một chữ "Mai", trang viên này là do tiên đế khi còn tại vị, Hoàng Thái Phi lúc đó còn là Mai phi.
Trong ấn tượng, trang viên này lúc mới thành lập, Hoàng Thái Phi đi một lần, sau đó mấy chục năm vẫn trống rỗng, do các cung nữ thái giám quản lý.
Thẳng đến mấy năm trước, sau khi Thành vương gia tiếp nhận trang viên này, người trong kinh nghe nói, Thế tử Thành Vương Lý Dự, Thụy vương thế tử Lý Loan, cùng một ít con cháu tông thân trong kinh thường xuyên đi qua, ngay cả Thái tử Lý Khác một hai tháng cũng phải đi một lần.
Mục Liên Tuệ làm sao có thể thiết yến trong Vọng Mai Viên?
Cho dù nàng được sủng ái trước mặt Hoàng Thái Phi, Hoàng Thái Phi cũng chịu đem trang viên cho nàng mượn sao? Hay là nói, Hoàng Thái Hậu cũng biết chuyện, để nàng đi?
Nếu cũng mời mấy người Đỗ Vân Địch, huynh đệ Mục gia đại khái là muốn lộ diện, dù sao một cô nương gia Mục Liên Tuệ cũng không tiện chào đón khách nam.
Nhưng ngày đó, Vọng Mai Viên ngoại trừ Đỗ gia cùng người Mục gia, còn có thể có khách khứa khác sao?
Đỗ Vân Lạc nhíu mày trầm tư, Hạ lão thái thái cũng đầu óc rất nhanh, trầm giọng phân phó Từ ma ma nói: "Đi hỏi thăm, Hương Quân đưa thiếp mời cho mấy nhà."
Từ ma ma lên tiếng.
Hạ lão thái thái nhắm mắt dựa vào gối dưỡng thần, Thủy Nguyệt lấy gậy xoa bóp nhẹ nhàng gõ cho bà.
Tâm tư Đỗ Vân Lạc cũng không ở trên hoa mai nữa, nàng vốn không thích Mục Liên Tuệ, lại nghĩ đến tính cách tất so sánh của nàng, càng ngày càng cảm thấy thưởng mai yến này là hồng môn yến.
Hai chủ tử đều không nói lời nào, không có tiếng hé rang nào, trong phòng ngoại trừ tiếng chuông Tây Dương tích tắc cùng gậy xoa bóp đấm ra, không còn động tĩnh gì khác.
Đợi không sai biệt lắm một canh giờ, Từ ma ma mới trở về, thần sắc phức tạp vấn an: "Lão thái thái, Ngũ tiểu thư."
Hạ lão thái thái nghe thấy, không mở mắt, chỉ là đầu ngón tay điểm một chút trên giường La Hán, ý bảo Từ ma ma nói tiếp.
Từ ma ma buông tay, cung kính nói: "Thiếp mời này còn đưa đến Thụy Vương phủ, Thành Vương phủ, Cảnh Quốc Công phủ, Thành Ý Bá phủ, Ân Vinh Bá phủ, Tưởng phủ..."
Thấy đầu ngón tay Hạ lão thái thái dừng lại, Từ ma ma vội vàng giải thích: "Chính là phủ nhà mẹ đẻ của Nhị phu nhân ở Định Nguyên Hầu Phủ sắp qua cửa."
Hạ lão thái thái gập đầu, Từ ma ma lại nói: "Hồng Lư Tự Khanh Đoàn đại nhân phủ, Điền đại nhân phủ."
Đỗ Vân Lạc nghe được cả đầu đều nổ tung, Mục Liên Tuệ đang suy nghĩ cái gì? Nàng sao ngay cả Huệ quận chúa Duệ Vương phủ cũng không mời, để Huệ quận chúa cùng An Nhiễm huyện chủ mặt đối mặt chém giết một phen, vừa lúc hát một vở kịch lớn?
Đỗ Vân Lạc khó hiểu nhất chính là, Vọng Mai Viên kia vốn là Thành Vương phủ đang xử lý, thiệp mời này của nàng còn đưa tới Thành Vương phủ?
Ai mới là chủ nhân?
Đỗ Vân Lạc nhìn không hiểu, nàng hoàn toàn không biết Mục Liên Tuệ đang suy nghĩ cái gì.
Hạ lão thái thái cũng không hiểu ra sao, trầm tư thật lâu, nói: "Hương Quân yến khách, thiếp mời đều đưa tới đây, chúng ta từ chối, không khỏi tổn hại thể diện thông gia. Chỉ là Thành Ý Bá phủ cũng nhận thiếp mời, Vân Anh hôn kỳ gần, nếu tùy tiện qua đi chưa chắc thỏa đáng."
Đỗ Vân Lạc trong lòng khẽ động, nàng cùng Mục Liên Tiêu đính hôn hơn nửa năm, hôn kỳ của hai người còn xa, không giống Đỗ Vân Anh là người vừa mới đặt Tiểu Định lại sắp lên kiệu hoa nên quy củ nhiều.
Nếu Đỗ Vân Anh đi không ổn, vậy An Nhiễm huyện chủ cùng công tử Ân Vinh Bá phủ đi dự tiệc, chẳng lẽ là thỏa đáng?
Hơn nữa, dựa vào quá trình kiếp trước, Hoàng Thái Hậu hẳn là có tâm tư để Mục Liên Tuệ gả cho Lý Loan, cho dù nàng ra vào cung đình cũng sẽ gặp Lý Loan, tùy tiện hạ thiếp mời cũng không tốt.
Lui một vạn bước, đem những thứ này vứt bỏ, chỉ coi như là muốn thông gia thân nhân náo nhiệt náo nhiệt, phu nhân của Điền đại nhân đều là người nhà mẹ đẻ Ngô lão thái quân, cũng có thể đi được, nhưng Hồng Lư Tự Khanh Đoạn đại nhân phủ, lại là chuyện gì xảy ra?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Trở Lại, Không Để Chàng Rời Xa
Chương 123: Không hiểu
Chương 123: Không hiểu