Chu Thiên đã hoàn toàn rối loạn, nước mắt như hạt châu rơi xuống, ngoại trừ "không biết", nàng một câu biện giải cũng nói không nên lời, chỉ có thể nhìn đông nhìn tây giống như xin giúp đỡ.
Đỗ Vân Lạc nhíu mày nhìn nàng, thấp giọng hỏi Nam Nghiên huyện chủ nói: "Tính tình nàng như vậy sao?"
Nam Nghiên huyện chủ hơi gật đầu.
Vân Hoa công chúa bị Chu Thiên khóc phiền, đang muốn mở miệng cho người đem Chu Thiên kéo ra ngoài, Đỗ Vân Lạc ngăn ở phía trước.
"Ta hỏi ngươi, sau khi ngươi đi tìm khuyên tai, vì sao lại đi bờ sông?" Đỗ Vân Lạc trầm giọng hỏi nàng.
Thân thể Chu Thiên nhoáng lên một cái, há miệng, ấp úng trong chốc lát, rốt cuộc trước khi Vân Hoa công chúa tức giận, lắp bắp nói hai câu: "Nô tỳ, nô tỳ lật cỏ, trên tay mùi hôi thối, liền đi rửa tay."
"Gặp Lục Thuần?" Đỗ Vân Lạc lại hỏi.
Chu Thiên lúc này phản ứng thoáng nhanh một chút, mạnh mẽ gật đầu một trận, cuối cùng bổ sung một câu: " Rửa tay ngay bên cạnh nàng ấy."
Đỗ Vân Lạc nhìn về phía Lục Thuần.
Lục Thuần cúi đầu, nói: "Ngay bên cạnh nô tỳ, cho nên nô tỳ ngửi thấy mùi rượu."
Vừa dứt lời, không chỉ Đỗ Vân Lạc cười ra tiếng, Mục Liên Tuệ cùng Nam Nghiên huyện chủ đều nở nụ cười.
Lục Thuần cùng Chu Thiên vẻ mặt khó hiểu, Vân Hoa công chúa lại cầm lên một khối bánh đậu xanh ném ra ngoài, lúc này là hướng mặt Lục Thuần ném tới.
Lục Thuần giật mình nhảy dựng, ngạc nhiên nhìn Vân Hoa công chúa.
Mục Liên Tuệ chỉ vào Chu Thiên nói: "Miệng ngốc như vậy, khó trách bị người ta chọn ra làm vật tế thần."
Chu Thiên rơi lệ, miệng cô ngốc bị Mục Liên Tuệ nói như vậy, lại càng không dám mở miệng.
Một phen ầm ĩ này, tốn không ít công sức, Vân Hoa công chúa không có tính nhẫn nại kia, gọi người tiến vào, nói: "Một người không thông minh như vậy cũng chỉ có thể quét viện tử, về phần Lục Thuần, a... Giao cho cô cô quản giáo, xem xử trí đi."
Thân thể Lục Thuần nghiêng người, đặt mông lgồi trên đất, khi nghe được ba chữ "dê thế tội", nàng đã biết sẽ hỏng, nhưng còn cắn răng chống một hơi, tựa như Mục Liên Tuệ nói, chuyện không có chứng cớ, nàng có thể không nhận.
Nào biết Vân Hoa công chúa trực tiếp như vậy, không hỏi cũng không điều tra, trực tiếp nhận định tội của nàng.
Đúng rồi, chứng cớ gì không chứng minh, công chúa muốn bỏ nàng, làm sao cần những thứ đó.
Để cho cô cô quản giáo nhìn xử trí?
Vân Hoa công chúa đưa đến chỗ cô cô quản giáo, còn có thể có kết cục gì tốt?
Lục Thuần đột nhiên nhớ tới A Bích cùng Lam Xảo.
Nghe nói, Lam Xảo sau khi từ Quốc Ninh tự trở về liền treo cổ, nói là sợ tội tự sát, mà A Bích bị đưa đến Cục Ám Y, mấy ngày trước điên cuồng. Nơi này nếu không có mèo vờn chuột, Lục Thuần nói cái gì cũng không tin.
Hai người này chính là vết xe đổ của nàng!
Nàng to gan ra tay với Nam Nghiên huyện chủ, chính là bởi vì phương pháp này sẽ không lưu lại manh mối gì, cho dù có người phát hiện vấn đề cỏ ngựa, còn có một Chu Thiên miệng ngu ngốc làm vật tế thần.
Với tính tình Vân Hoa công chúa, mới không đợi Chu Tiêm tỉnh táo chậm rãi nói chuyện, nhất định là khoái đao chém loạn ma kéo người đi, nhưng hết lần này tới lần khác...
Hết lần này tới lần khác bị Đỗ Vân Lạc cắt ngang.
Vừa rồi, rõ ràng Vân Hoa công chúa đã muốn kéo người.
Lục Thuần càng nghĩ càng không cam lòng, nàng dùng sức muốn hất hai bà tử ra, ngoài miệng hô to: "Công chúa, không phải nô tỳ, nô tỳ vô tội! Công chúa, nô tỳ không có lý do gì để làm loại chuyện này, nô tỳ cùng Thụy thế tử phi không thù không oán..."
"Sau đó thì sao?" Vân Hoa công chúa cười nhạo cắt đứt lời của Lục Thuần, "Ngươi vì sao phải làm như vậy, ngươi có phải chán ghét Nam Nghiên hay không, những chuyện này liên quan gì đến ta? Ta chỉ cần biết rằng ngươi đã làm điều đó, những chuyện khác ta không quan tâm."
Bà tử kéo người thấy Vân Hoa công chúa sắp tức giận, nào dám trì hoãn nữa, mà Lục Thuần bị những lời này của nàng đến ngây ngẩn cả người, không giãy dụa nữa, trực tiếp bị kéo ra ngoài.
Vân Hoa công chúa mệt mỏi, ở trên giường xoay người, quay lưng về phía mọi người.
Nam Nghiên huyện chủ thấy vậy, liền đứng dậy cáo lui.
Mọi người đồng loạt lui ra.
Mục Liên Tuệ đánh giá Đỗ Vân Lạc hai mắt, nở nụ cười: "Vẫn là Vân Lạc cẩn thận, bằng không Chu Thiên sẽ gặp nạn."
Chu Thiên lau nước mắt, khuôn mặt chật vật không chịu nổi, líu nói: "Nô tỳ cảm tạ Đỗ cô nương."
Đỗ Vân Lạc đuổi Chu Thiên đi xuống, âm thầm hít sâu một hơi, cười nói với Mục Liên Tuệ: "Kỳ thật trong lòng Hương Quân cũng hiểu được, chỉ là ta nhịn không được lời, muốn hỏi cái gì liền hỏi."
"Thẳng thắn một chút có cái gì không tốt." Mục Liên Tuệ cong mắt, nói, "Công chúa uống rượu, buổi chiều đại khái sẽ không đi cưỡi ngựa, còn ngươi thì sao? Có muốn ta dạy ngươi cưỡi ngựa không?"
Đỗ Vân Lạc lắc đầu: "Ta muốn đi xem Hoàng Ti Ti."
Mục Liên Tuệ không miễn cưỡng nhiều, xoay người rời đi.
Nam Nghiên huyện chủ dặn dò Thanh Yên hai câu, Thanh Yên lấy hết dũng khí, hỏi: "Thế Tử phi, sau này Chu Thiên không thể vào bên trong hầu hạ sao?"
Nam Nghiên gập đầu: "Như vậy đối với nàng ta ngược lại tốt hơn một chút."
Ở bên cạnh chủ tử hầu hạ không chỉ cần thông minh, miệng cũng phải lấy lòng, mà Chu Thiên là người không biết nói chuyện, thay vì sau này ở bên người Vân Hoa công chúa gây ra họa sự, không bằng ở trong viện quét đất tưới nước lại an ổn hơn.
Chuyện hôm nay, Chu Thiên rõ ràng là bị hãm hại, nhưng nàng chính là gấp đến độ nói không rõ sự tình đã trải qua, nếu có thể nói rõ ràng, chuyện đơn giản như vậy đã sớm có kết luận.
Tựa như Đỗ Vân Lạc nói, mũi Lục Thuần quá nhạy bén.
Các nàng đều ngửi qua một thanh cỏ ngựa còn sót lại, mùi rượu cực nhạt, mùi rượu trên tay Chu Thiên có thể nồng đậm đến mức nào?
Sau khi làm việc, Chu Thiên biết phải rửa đi mùi rượu, nước sông quanh co, Chu Thiên có thể chọn một chỗ không có người, mà không chọn ở bên cạnh Lục Thuần.
Chu Thiên không chút kiêng dè đi tới bên cạnh Lục Thuần, có thể thấy được nàng căn bản không có ý thức kia, nàng muốn rửa sạch chỉ là mùi chuồng ngựa, mà không phải mùi rượu.
Huống hồ, tính tình Chu Thiên này ngay cả một câu cũng nói không rõ, sao lại có lá gan đi tính kế Nam Nghiên huyện chủ?
Ngược lại Lục Thuần, Vân Hoa công chúa không nghe nàng biện bạch nhưng tâm tư Lục Thuần ai cũng hiểu.
Nàng cảm thấy Nam Nghiên phản bội Vân Hoa công chúa, thế cho nên Công Chúa càng ngày càng khó hầu hạ, liên lụy nàng làm cung nữ phải lo lắng đề phòng, qua lại, nàng liền hận Nam Nghiên.
Lục Thuần sợ là không có kết cục gì tốt.
Nàng không chỉ mưu hại Thụy Thế Tử phi, quan trọng hơn là nàng phạm vào kiêng kị của Vân Hoa công chúa.
Những thứ không thích, công chúa sẽ tự tay hủy diệt, búp bê sứ không thành bộ liền tự tay đập vỡ.
Vân Hoa công chúa làm những thứ này đều là tự mình làm, nàng cho dù nhằm vào Nam Nghiên, cũng sẽ tự mình ra trận, một tiểu cung nữ dám tự mình ra tay, chính là ở trên đầu Thái Tuế động thổ.
Đây là chuyện không thể chấp nhận nhất của Vân Hoa công chúa.
Đỗ Vân Lạc cùng Nam Nghiên huyện chủ cùng nhau đi về phía Hoàng Ti Ti, cũng không phải thật sự muốn ở cùng Hoàng Ti Ti, bất quá là tránh né Mục Liên Tuệ mà thôi, miễn cho thật sự cùng Mục Liên Tuệ đi cưỡi ngựa, mã chưởng của Tuyết Y còn chưa đóng đinh đâu.
Nghĩ đến đây, Đỗ Vân Lạc dừng chân một chút, nói: "Nội thị vừa rồi đến nhận người kia tên là gì?"
"Mã Đức Hải," Nam Nghiên huyện chủ nói, "Ngươi hỏi hắn làm cái gì?"
"Hắn nói người có ba cấp bách, nhưng gấp gáp có thể tốn bao nhiêu công phu? Hắn không phát hiện Lục Thuần động thủ còn nói được, nhưng có người động Tuyết Y thời điểm, hắn không có khả năng một chút cũng không phát hiện." Đỗ Vân Lạc giải thích.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Trở Lại, Không Để Chàng Rời Xa
Chương 194: Thay tội
Chương 194: Thay tội