Lý do tất cả các ứng cử viên đều tập trung trên núi là để họ có thể lấy tài liệu ngay tại chỗ, trong này quay một bộ phim về chủ đề rừng rậm, kịch bản cũng đã được viết xong, lời thoại cũng rất ít, nhóm diễn viên có thể ngẫu hứng phát huy nhưng nhất định phải nhớ kỹ, chủ đề của bộ phim là rừng rậm, ngàn vạn lần không thể cái phụ lấn át cái chính.
Việc ban giám khảo phải làm là xem thành phẩm, nhận xét về phần biểu diễn của mọi người.
Trong hai tập trước, Đoàn Vị Ương đã thể hiện sự chuyên nghiệp của mình một cách hoàn hảo.
Đối với tất cả các diễn viên mà cô ấy nhận xét, cũng không thể nghe được một lời tốt đẹp, bởi vì cô ấy chỉ nói những lời phê bình, cho dù cô ấy cảm thấy không tệ lắm nhưng cũng sẽ không nói ra mà sẽ chỉ được cộng một cách thích hợp khi ghi điểm.
Hiện tại nhóm ứng cử viên không muốn gọi Đoạn Vị Ương là Đoạn lão sư nữa mà đều gọi cô ấy là Đại ma vương tóc xoăn.
...
Đáng tiếc, lần này đại ma vương cực kỳ rảnh rỗi, cô ấy cũng đến sớm hơn một ngày, khi những người khác đang biểu diễn, cô ấy chỉ đứng ở bên cạnh mỉm cười, khiến cho mọi người nhìn thấy đều phải dựng tóc gáy, Hàn Phi Nhứ luôn cảm thấy cô ấy giống như những nhân vật phản diện cuối của mỗi bộ tiểu thuyết.
Ba rưỡi sáng Diệp Minh Tâm mới tới đây, tranh thủ chợp mắt một lát rồi mới tỉnh dậy.
Buổi sáng có sương mù đi ra bên ngoài nhìn những giọt sương sớm đọng trên phiến lá, no đủ trong suốt, cô liền lấy tay khẽ chạm vào rồi mỉm cười, cảm thấy tâm trạng vốn đã rất tốt của mình đã được cải thiện.
Hàn Phi Nhứ là loại người có thể ngủ nhiều hơn chứ nhất định không chịu dậy sớm.
Bây giờ mới hơn sáu giờ, Hàn Phi Nhứ nhất định phải thức dậy đúng bảy rưỡi nên cô định xem mình đã chuẩn bị những gì trước đó..
Đi vòng quanh ngôi nhà gỗ, trước khi bước ra sân, một tiếng cười như chuông bạc truyền đến, Diệp Minh Tâm đứng ở một góc nhìn thấy Hàn Phi Nhứ, người vốn dĩ đang phải nằm trên giường ngủ lại đang cùng Trì Thu nói nói cười cười.
...
Thấy cô đến, Hàn Phi Nhứ ra hiệu với cô: "Này, chị tỉnh rồi, nào lại đây nếm thử một chút, đây là do ông chủ làm, thực sự rất ngon."
Diệp Minh Tâm bước tới, nhìn Trì Thu, người phía sau mới mỉm cười nhìn cô: "Dậy sớm vậy, buổi sáng giám khảo không cần tham dự, chị có thể ngủ thêm một lát."
Ngủ thêm một lát? Nếu như còn ngủ thêm một lát nữa, nói không chừng vợ sẽ bị người ta bắt mất!
Có một bàn ăn bằng gỗ ngoài hiên, thỉnh thoảng nơi này khách có thể tổ chức tiệc nướng BBQ, Diệp Minh Tâm nhìn sang ghế đối diện thấy Trì Thu đang ngồi bên cạnh Hàn Phi Nhứ.
"Trì Thu, lúc tôi đi ra thấy trợ lý đang tìm cô, nói không tìm thấy trang phục."
Trì Thu sửng sốt: "Cái nào?"
Diệp Minh Tâm dừng một giây, sau đó bắt đầu nói mò: "Tôi không nghe rõ, hình như có hai màu."
Trì Thu đứng dậy: "Hẳn là món đồ mà tôi vừa đặt từ Ruilan, tôi sẽ đi xem thử, hai người ăn trước đi."
Diệp Minh Tâm mỉm cười: "Được."
Ngay sau khi Trì Thu rời đi, cô liền ngồi xuống vị trí của Trì Thu.
Hàn Phi Nhứ gắp một bánh không lá* từ tủ hấp đặt nó lên đ ĩa, Hàn Phi Nhứ im lặng: "Trợ lý của cô ấy căn bản không hề tìm có đúng không?"
*Bánh không lá: là món ăn vặt truyền thống đặc trưng của Tứ Xuyên.
Diệp Minh Tâm tự giác nhận lấy cái đ ĩa: "Đúng vậy, chị chỉ muốn cô ấy đứng dậy, chỗ ngồi bên cạnh em rõ ràng là của chị."
Hàn Phi Nhứ: "..." Mẹ vợ nói đúng, người nhà họ Diệp đúng là lòng dạ hẹp hòi.
Hết người này đến người khác tỉnh dậy, cùng nhau ăn sáng cũng rất thú vị, nhất là trên bàn còn có người pha trò sống như Trương Hạo, Hàn Phi Nhứ đặc biệt thích nhìn anh ta và Nhiếp Khai Nguyên cãi nhau, có cảm giác giống như trực tiếp nghe kịch nói.
Hai người họ thường xuyên đấu khẩu, gặp mặt cũng không tránh khỏi nói ra nói vào một hai câu, thường thì không sao nhưng hôm nay trên bàn ăn còn có Đoạn Vị Ương, vừa nghe thấy hai người họ đấu khẩu cô ấy lại không nhịn được.
Trên tay vẫn còn đang gắp miếng đậu phụ cười không ngừng, mọi người đều nhìn về phía bên này, mọi người rất nghi ngờ cô sẽ chết vì cười.
Anh ta không dám nói thêm những điều buồn cười nữa nên chuyển sự chú ý sang Hàn Phi Nhứ và Ân Gia Hà trêu ghẹo nói: "Tôi luôn nghĩ rằng cp màn ảnh của chúng ta sẽ là Hàn Y Nhân và Thích Thanh.
Không ngờ hai người lại là người đầu tiên bị xào Cp, cảm giác thế nào?"
Đều bị xào, còn có thể có cảm giác gì?
Trương Hạo có thể rõ ràng cảm giác được vừa nói xong câu này, nhiệt độ chung quanh liền giảm xuống mấy độ, liền nhận ra có lẽ đã nhắc tới chuyện không nên nhắc tới, anh ta vừa định mở miệng muốn bổ sung thêm, kết quả Ân Già Hà lại cười một tiếng: "Cảm giác chính là tôi cũng thích hợp xào Cp đấy.
Mọi người cũng biết lão bản của tôi là ai, sau này cũng đừng kéo tôi xuống nước nữa, nói cách khác, tôi rất thích ý gậy ông đập lưng ông.
Ngẫm lại xem, nếu không phải là giả, mà là sự thật thì rất không tốt rồi."
Mặc dù cô ta nói những điều này với một nụ cười nhưng hầu hết phía sau lưng mọi người đều cảm thấy lạnh.
Dư Thính Tuyết là lão bản, người yêu và người đại diện của Ân Gia Hà.
Lúc trước, cô ấy cũng đã từng trừng trị một người muốn hắc Ân Gia Hà, trong vòng một ngày, tất cả các hoạt động của người đó ngừng lại, tất cả các hợp đồng đã ký kết đều bị vô hiệu, thậm chí một số người còn đuổi theo người đó đòi tiền bồi thường thiệt hại.
Chỉ trong một ngày, tiểu sinh đương hồng kia cứ như vậy lặng yên không một tiếng động mà biến mất.
Đây chỉ là tin đồn, nếu là thật, Dư Thính Tuyết vẫn có thể tàn sát người.
Ngay cả Đoạn Vị Ương cũng cảm giác được bầu không khí không đúng, bắt đầu yên lặng ăn cơm, Hàn Phi Nhứ nhìn Ân Gia Hà bằng ánh mắt phức tạp, nhận thấy ánh mắt của đối phương, Âm Gia Hà thì cười rạng rỡ.
Đúng như dự đoán của Trì Thu, hôm nay người bị loại quả nhiên là cô ấy, hơn nữa nam ứng cử viên nhảy dù cũng bị loại, mới vừa nhảy dù xuống chưa được bao lâu đã bị loại ra ngoài thì cũng đã đủ thảm rồi.
Ngọn núi này hơi dốc một chút sau khi xuống núi còn phải đi tàu cao tốc gần hai tiếng đồng hồ mới có thể tới được sân bay.
Khi lái xe đến khu vực nghỉ chân đầu tiên, Diệp Minh Tâm ra khỏi xe rồi lên xe của Hàn Phi Nhứ.
Lần này Vi Tầm không đi theo nên Trọng Viên Viên đang lái xe, sau khi ngồi vào, cô thấy Hàn Phi Nhứ đang trầm tư.
Hiếm khi thấy Hàn Phi Nhứ trở nên nghiêm túc như vậy, Diệp Minh Tâm mỉm cười: "Nghĩ gì vậy?"
Hàn Phi Nhứ ngước mắt lên: "Có phải Ân Gia Hà không thích Dư Thính Tuyết không?"
Diệp Minh giật mình: "Sao đột nhiên hỏi cái này?"
"Em không biết chỉ cảm thấy cô ấy luôn luôn không vui.
Buổi sáng cô ấy còn cười với em." Hàn Phi Nhứ dừng lại một chút: "Nụ cười của cô ấy có chút kinh khủng, nói thế nào nhỉ, bóng tối trước khi rạng đông? Không đúng, không đúng, là sự yên lặng trước cơn bão."
Diệp Minh Tâm cụp mắt xuống, nhẩm tính thời gian, sau đó ngẩng đầu lên vuốt v e vành tai của nàng: "Đừng lo lắng cho họ.
Chuyện của hai người họ nếu như càng can thiệp vào lại càng không được, không chỉ không có lợi đối với hai người họ mà đối với em và chị cũng không có."
Hàn Phi Nhứ nhẹ nhàng chớp mắt: "Nhưng rốt cuộc chị vẫn chưa nói cho em biết Ân Gia Hà có thích Dư Thính Tuyết hay không."
"Chị cũng không biết." Diệp Minh Tâm thành thật trả lời: "Nhưng chị cũng biết một chút."
"Cái gì?"
" Quan hệ tình cảm không thể để tiền bạc xen vào, hoặc là vàng bạc nguyên chất, hoặc là tình cảm thuần khiết, nếu không, con đường phía trước chỉ là sự bế tắc.."
Hàn Phi Nhứ cái hiểu cái không: "Cho nên hai người họ chính là đang ở trong một ngõ cụt."
Diệp Minh Tâm nở nụ cười: "Đúng vậy, chuyện này ai cũng biết, còn hiện tại cái gì cũng không biết, xem ra chỉ có em."
Nói cách khác, thậm chí cả hai bên đều biết điều này?
Hàn Phi Nhứ nói với Diệp Minh Tâm chuyện này nàng có rất ít kiến thức, cũng không thích như vậy: "Em không hiểu bởi vì do trí nhớ của em chỉ có được mười sáu năm, hiện tại nếu như em khôi phục lại trí nhớ cũng sẽ hiểu được đạo lý này."
Khóe môi hơi cong lên của Diệp Minh Tâm cứng lại, Hàn Phi Nhứ nhận thấy cô yên lặng nhìn một lúc, sau đó liền hỏi: "Chị...!thật sự sợ em lấy lại trí nhớ sao?"
Diệp Minh Tâm cúi đầu, cười cười rồi dựa đầu vào vai nàng: "Trước đây đúng là có chút sợ hãi, nhưng bây giờ không sợ nữa."
Những sợi tóc mềm mại xõa xuống ngực, tóc dính vào da thịt, đau ngứa nhưng nàng không nhúc nhích, hơi nghiêng đầu áp má vào trán của cô: "Tại sao?"
Diệp Minh Tâm nhắm mắt lại, giọng nói quá mức nhẹ như sắp tiêu tan trong không khí: "Bởi vì em là của chị, cho dù em có nhớ lại hay không chị nhất định sẽ đuổi theo em, đem em quay trở về."
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, mở mắt ra, Diệp Minh Tâm nhìn lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Hàn Phi Nhứ, cô trêu ghẹo nói: "Chị là một người vô cùng kiên nhẫn, em lại là một người rất dễ mềm lòng.
Hãy cho chị một chút thời gian, không lâu đâu, mười tám năm nữa, chị nhất định có thể đuổi được em."
Hàn Phi Nhứ bị cô chọc cười, sau đó môi nàng rơi vào trên ánh mắt của Diệp Minh Tâm, ánh mắt Hàn Phi Nhứ lóe lên ánh sáng, lần hai chủ động cúi đầu xuống, sau khi hai người ma sát một lúc, tiếng môi răng quấn quít lấy nhau không ngừng truyền đến.
Mà ở phía trước, Trọng Viên Viên không chút biểu cảm tập trung lái xe.
Haha, công việc này không làm được đâu.
Tôi sẽ từ chức! (╯ ‵ □ ′) ╯︵┻━┻.