Hàn Phi Nhứ thở dài một tiếng: "Cậu đa nghi quá."
Thẩm Tang Lạc im lặng nhìn cô: "Được, vậy cậu đừng nói nữa, cả đời này đừng nói gì hết, mình đi ngủ đây."
Nói xong, cô đứng lên và muốn đi, Hàn Phi Nhứ vội vàng kéo cô lại: "Chờ một chút..."
Thẩm Tang Lạc đứng yên tại chỗ, hiếm khi dùng góc nhìn bề trên mà nhìn Hàn Phi Nhứ.
Người sau nhăn nhó nửa ngày, cuối cùng cũng buột miệng: "Có chuyện này muốn tới hỏi cậu..."
Thẩm Tang Lạc khẽ cười một tiếng, lại ngồi xuống.
Cô ôm gối ôm vào lòng, thoải mái nhìn cô: "Nói đi, chuyện gì vậy?"
Hàn Phi Nhứ không lên tiếng.
Cô đá rớt dép lê, sau đó xếp chân lại, cuộn tròn trên ghế sô pha.
Hàn Phi Nhứ thường có thói quen ngồi xếp bằng, tư thế như vậy thoải mái và thả lỏng hơn.
Bây giờ tư thế này có chút câu nệ, xem ra chuyện cô muốn nói không hề tốt rồi.
Hàn Phi Nhứ nghiêng người, tầm mắt lệch sang một bên, đang suy nghĩ nên dùng từ gì để hỏi.
Thẩm Tang Lạc bị cô làm cho khẩn trương, cô mở to hai mắt, lông mày nâng cao cao, chờ Hàn Phi Nhứ nói tiếp.
Hàn Phi Nhứ: "Cái này...!Nếu không thì cậu lấy khoai tây chiên giấu trong nhà bếp của cậu ra, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện ha?"
Thẩm Tang Lạc: "..."
"Khoai tây chiên cái gì! Mình không giấu mấy thứ đó! "Thẩm Tang Lạc phủ nhận rất nhanh, lúc nói còn rất kích động vỗ đùi một cái.
Hàn Phi Nhứ nhìn chằm chằm vào tay kia của cô: "Cậu đừng có bủn xỉn như vậy, còn muốn giấu đồ.
Đây là do Giang Linh Nhạn người ta nói cho mình biết, rằng nếu hai chúng ta nếu đói bụng thì đi vào bếp, tìm đồ ăn vặt trong tủ thứ hai phía bên phải.
Chị ấy nói cậu đã giấu một đống đồ ăn vặt sau ống xả của máy khử mùi."
Khoảng thời gian đầu tiên không ăn vặt, Thẩm Tang Lạc không cảm thấy có gì.
Nhưng thời gian càng dài, cô càng muốn ăn, giống như nghiện m@ túy vậy.
Giang Linh Nhạn quản lý nghiêm ngặt, lúc nào cũng có thể lôi ra một đống đạo lý lớn.
Trầm Tang Lạc không có biện pháp, đành lén mua một chút rồi giấu ở phía sau ống dẫn khí, thừa dịp Giang Linh Nhạn không có ở đây ăn vụng một bịch.
Không nghĩ tới, thì ra chị ấy đã sớm biết rồi.
Thẩm Tang Lạc lặng lẽ bước qua, nhón chân lên, ôm mấy bịch từ trong tủ ra.
Hàn Phi Nhứ không khách khí chút nào, trực tiếp lấy rồi xé ra.
Thẩm Tang Lạc nghi hoặc mà nhìn cô: "Cậu có thể ăn những thứ này không? Hơn mười giờ rồi, không phải diễn viên các cậu sau bảy giờ tối ngay cả nước cũng không uống sao?"
"Đó là người ta chứ mình không có quy tắc này, với lại thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao."
Thấy Hàn Phi Nhứ ăn ngon như vậy, Thẩm Tang Lạc cũng cầm hai miếng, nhưng cô đang quan tâm đ ến chuyện khác cơ: "Khoai tây chiên quý giá của mình đều lấy cho cậu, rốt cuộc cậu muốn hỏi mình cái gì?"
Âm thanh răng rắc răng rắc truyền đến.
Qua hai giây, Hàn Phi Nhứ mới nuốt xuống: "Chả là mình muốn hỏi, cậu có biết lúc trước vì sao mình lại ly hôn với Diệp Minh Tâm hay không."
Thẩm Tang Lạc nhíu mày: "Vấn đề này cậu đã hỏi mình, mình cũng đã nói với cậu rồi, mình không rõ lắm, lý do có thể suy đoán cũng đã nói với cậu.
Dù sao cũng do Diệp Minh Tâm đối với cậu không tốt, hơn nữa ở bên ngoài còn có tin đồn linh tinh nữa cơ mà."
Hàn Phi Nhứ lắc đầu: "Không, mình không muốn hỏi những thứ này.
Mình đã biết rõ cái này rồi, còn giờ mình muốn hỏi chính là mình muốn ly dị chị ấy có phải do mình hay không."
Thẩm Tang Lạc ngẩn người vài giây: "Ý cậu là sao?"
Hàn Phi Nhứ mím môi: "Tục ngữ nói, tại anh tại ả tại cả hai bên.
Lúc trước dẫn đến cục diện cứng ngắc như vậy, chẳng lẽ người làm sai cũng chỉ có Diệp Minh Tâm thôi ư? Chẳng lẽ tất cả những sai lầm đều ở trên người chị ấy? Chẳng lẽ mình không làm gì sai sao?"
Thẩm Tang Lạc chậm rãi trợn to hai mắt.
Một lát sau, cô tức giận mà thẳng lưng lên: "Có phải Diệp Minh Tâm đã nói gì với cậu hay không?! Mình đã nói với cậu rồi, chị ta chính là người xấu; lúc nói yêu thương mà một bụng gian trá, kết hôn vẫn là một bụng gian trá, bây giờ khẳng định vẫn là một bụng gian trá như cũ.
Có phải chị ta đang trốn tránh trách nhiệm với cậu không? Cố ý khiến cậu nghĩ rằng người làm sai chính là cậu? Mưu đồ thâm độc! Không được, cậu quyết không thể bị chị ta tẩy não, Hàn Phi Nhứ, cậu phải chịu đựng! Không thể bị chị ta lừa!"
Hàn Phi Nhứ: "..."
Cô dở khóc dở cười: "Sao cậu lại có thành kiến lớn với Diệp Minh Tâm như vậy, chị ấy có lỗi gì với cậu à?"
"Chị ta làm cậu đau lòng thì chính là có lỗi với mình!" Trầm Tang Lạc nói cực kì hùng hồn: "Mình và cậu đều là khuê mật của nhau, hai mươi năm trước luôn sống tốt, vô tâm vô phế, cho chút ánh mặt trời đã xán lạn; tật xấu lớn không có, tật xấu nhỏ thì một đống, mỗi ngày đều tự tin..."
Mặt Hàn Phi Nhứ không chút thay đổi mà nhìn cô: "Lôi thôi, trực tiếp nhảy đến sau đó đê, cám ơn."
"Sau đó cậu xem cậu biến thành bộ dạng gì kia! Không hề ra khỏi nhà, yên yên tĩnh tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra bóng dáng trước kia."
Hàn Phi Nhứ im lặng: "Vậy cũng không thể trách chị ấy, là do nhà mình xảy ra biến cố lớn như vậy."
Thẩm Tang Lạc cười lạnh một tiếng: "Đừng đùa.
Đúng, mình thừa nhận lúc chú dì qua đời là sự đả kích rất lớn với cậu, nhưng còn chưa lớn như vậy.
Khi đó cậu mười chín tuổi, năng lực tâm lý của cậu cho dù có kém cũng tốt hơn bây giờ, hiện tại ký ức của cậu dừng lại ở tuổi mười sáu, hay tin cha mẹ qua đời đã nửa năm rồi, tính cách của cậu thay đổi lớn như vậy sao?"
Vẻ mặt Hàn Phi Nhứ suy sụp, cô đúng là chưa từng nghĩ tới điểm này.
Cô cúi đầu nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi lại ngẩng đầu lên: "Thẩm Tang Lạc, mình biết Diệp Minh Tâm có chỗ không đúng, cũng biết chị ấy mắc rất nhiều sai lầm, nhưng hôm nay mình muốn tới hỏi cậu rằng mình làm sai ở đâu.
Xin cậu, nhìn vào vấn đề này một cách lý tính được chứ? Cậu muốn tốt cho mình, mình hiểu, nhưng chẳng lẽ cậu còn hy vọng mình và Diệp Minh Tâm ly hôn sao?"
Thẩm Tang Lạc bị cô nói mà nghẹn một cục, giọng nói dõng dạc nhất thời nhỏ xuống: "Đương nhiên không hy vọng rồi..."
Tuy rằng cô không thích Diệp Minh Tâm, nhưng cô có thể nhìn thấy Diệp Minh Tâm thật lòng hối lỗi rồi hướng cô chuẩn bị chuyển sang hậu trường để về với gia đình, cô cũng rất kính nể.
Hơn nữa, Hàn Phi Nhứ lại thích chị ta một lần nữa, nếu cơ bản không có sai lầm thì hai người thật lòng yêu nhau, cô tự nhiên sẽ không tự làm mất mặt, xúi bạn thân mình ly hôn.
"Vậy cậu giúp mình ngẫm lại, trước kia mình có phạm sai lầm gì không?"
Trầm Tang Lạc trầm mặc, cô cố gắng nhớ lại cả nửa ngày, cuối cùng thì nản chí: "Mình không nhớ nổi, khi đó cậu cũng không nói chuyện phiếm với mình, mình nào biết cậu sai ở đâu, hơn nữa cậu nhất định đã sai sao? Nói không chừng cậu không hề sai!"
Hàn Phi Nhứ lại rất chắc chắn: "Không có khả năng, mình không phải thánh nhân, làm sao có thể trong một mối quan hệ chưa bao giờ phạm sai lầm.
Cậu cẩn thận ngẫm lại xem, tuy khoảng thời gian đó mình chưa từng nói gì với cậu nhưng cậu là một trong những người hiểu mình nhất trên thế giới này, cậu khẳng định có thể nhớ chút gì đó."
Thẩm Tang Lạc liếc mắt nhìn qua: "Một trong số đó? Mình nhớ trước kia mình luôn là người duy nhất, lúc nào thành một trong rồi?"
Hàn Phi Nhứ cười cười lấy lòng: "Diệp Minh Tâm cũng rất hiểu mình mà, nhưng chị ấy không thành thật với mình như cậu.
Nếu mình đi hỏi chị ấy mình từng làm sai chỗ nào, chị ấy nhất định sẽ đặc biệt dịu dàng nói với mình, sao em lại phạm sai lầm chứ, mặc kệ thế nào em vẫn luôn tốt nhất.
"
Thẩm Tang Lạc bĩu môi ghét bỏ: "Lời ngon tiếng ngọt ai chẳng nói được...!Bỏ đi, mình sẽ suy nghĩ lại xem sao."
Nếu bỏ qua tình bạn thì Thẩm Tang Lạc thật sự có thể tìm ra mấy cái, chỉ là vẫn suy đoán như cũ: "Việc đầu tiên, cậu không nói lời tạm biệt.
Mặc dù lúc ấy không có xảy ra sự cố gì nhưng Diệp Minh Tâm có tin đồn, cho nên cậu trong cơn tức giận đã đi mất, nhưng bây giờ đã biết tin đồn của chị ấy là giả, không phải thật, mà cậu thì sao, đi mất năm năm.
Nửa năm trước, Diệp Minh Tâm tìm khắp nơi vẫn không thấy cậu, giống như cậu bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Nói đến đây, mình cũng nên xem xét bản thân mình một chút.
Mình đứng ở góc độ của mình đương nhiên sẽ không lo lắng cho cậu, bởi vì mình biết cậu không sao, rất an toàn, nhưng Diệp Minh Tâm không biết, chị ấy lo lắng như sắp điên lên rồi, cứ tìm cậu khắp nơi.
Lúc đó mình cảm thấy chị ấy đặc biệt chuyện bé xé to, bây giờ nghĩ lại, nếu đổi lại vị trí thì mình có thể sẽ điên hơn chị ấy."
Bị cô nói như vậy, Hàn Phi Nhứ cũng cảm thấy mình đuối lý, nhưng đây không phải là đáp án cô muốn nghe: "Còn gì nữa không?"
"Việc thứ hai, tính tình của cậu cậu cũng biết, rất cực đoan, nóng tính đến mức tám con ngựa cũng không kéo lại được.
Vẻ nổi cáu của cậu, hiện tại mình không muốn nhìn thấy lần thứ hai, quả thực cảm giác như cậu sẽ lập tức ăn thịt người.
Mình không phải nói quá, mình thật sự cảm thấy như vậy.
Đúng rồi, cậu không phải nói cậu có huyết thống nước ngoài sao, một phần huyết thống của cậu sẽ không phải là huyết thống của tộc Donner chứ?"
Tộc Donner là tộc trong cuộc di cư ăn thịt người nổi tiếng nhất trong lịch sử Hoa Kỳ.
...
Thẩm Tang Lạc hỏi rất chân thành, Hàn Phi Nhứ thì chỉ muốn tát cô một cái.
Thấy cô muốn đánh mình, Thẩm Tang Lạc linh hoạt trốn thoát: "Là cậu bảo mình nói mà.
Cậu nghĩ xem, hai chúng ta làm bạn thân hơn mười năm, đã từng đỏ mặt một lần, sau đó cậu dọa mình tới mức không chịu nổi.
Cậu và Diệp Minh Tâm cãi nhau biết bao nhiêu lần, cái miệng của cậu có thể khiến người chết sống lại, quay qua quay lại đều làm Diệp Minh Tâm tức giận quá chừng.
Đó là lỗi của cậu mà, phải không?"
Hàn Phi Nhứ cực kỳ miễn cưỡng ừ một tiếng: "Sau đó thì sao? Còn gì nữa không?"
"Mình đang nghĩ đây, ờ ha, còn một việc nữa." Nói xong câu này, Thẩm Tang Lạc lại rối răm một lát, sau đó mới tiếp tục nói: "Mình không biết cái này có được tính không nhưng mà sau khi cậu về nước, hai chúng ta có một cuộc trò chuyện về tên của Y Y, cậu có biết cậu đã nói gì với mình không?"
Hàn Phi Nhứ tò mò nhìn cô: "Nói cái gì?"
Thẩm Tang Lạc cảm thấy buồn cười, còn cười hai tiếng: "Cậu nói với mình, cậu đặt tên cho Y Y là Niệm Y chính là vì muốn chọc tức Diệp Minh Tâm, để chị ấy nghe thấy tên Y Y thì tâm tình sẽ phức tạp."
Hàn Phi Nhứ không hiểu cái này có gì khiến Diệp Minh Tâm tức giận.
Thẩm Tang Lạc nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cô, giải thích: "Ngốc, Lâm Y không phải cũng là Y Y sao, Diệp Minh Tâm vẫn luôn ghen tị với quan hệ giữa cậu và Lâm Y."
Hàn Phi Nhứ trừng mắt, rốt cục cũng hiểu ra, cô gật đầu bừng tỉnh: "Thì ra là như vậy."
"Nhưng những lời này mình nói đùa thôi."
Sau khi nghe xong hai chuyện đầu tiên, Hàn Phi Nhứ biết đó là chuyện mình có thể làm ra, nhưng chuyện thứ ba này, chân tướng khẳng định không phải như Trầm Tang Lạc đã biết.
Cô không có khả năng làm Diệp Minh Tâm tức giận, sẽ không đặt tên cho con gái mình liên quan đến người ngoài.
Đem cái tên mình biết từ Diệp Minh Tâm ngụ ý cho Thẩm Tang Lạc, người sau hiểu được: "Diệp Minh Tâm tức giận, hẳn là phần thưởng bổ sung."
Cũng đâu phải chơi trò chơi, phần thưởng bổ sung cái gì.
Hàn Phi Nhứ tiếp tục hỏi: "Còn nữa không?"
Có thể nghĩ ra hai cái này đã rất không dễ dàng, Thẩm Tang Lạc lắc đầu: "Nghĩ không ra rồi."
Sau đó, cô lại nghi hoặc nhìn Hàn Phi Nhứ: "Vì sao cậu nhất định phải biết những thứ này?"
Hàn Phi Nhứ rụt vào trong sô pha.
Hôm nay cô mặc áo len, tay áo rất dài, cô rút tay vào có thể thừa ra một khúc, cô cầm tay áo cho thẳng, sau đó lại nắm lấy khúc dư kia trong tay: "Bởi vì mình muốn làm chút chuyện cho hôn nhân của mình, đâu thể để một mình Diệp Minh Tâm cố gắng.
Hôn nhân là chuyện của hai người, chỉ có một người nỗ lực, người còn lại chỉ hưởng thụ thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề."
Giọng nói của Hàn Phi Nhứ rất thấp, nhưng bất cứ ai cũng có thể nghe thấy sự chân thành trong lời nói của cô.
Ánh mắt Thẩm Tang Lạc trở nên nhu hòa, rốt cuộc vẫn là linh hồn người lớn, cô đã biết cố gắng vì cuộc sống và hạnh phúc của mình.
Cô vỗ lên đầu gối Hàn Phi Nhứ, ấm áp nói: "Chỉ cần là chính mình là được rồi.
Hãy quan tâm săn sóc Diệp Minh Tâm nhiều hơn, mọi việc đều đứng ở góc độ của chị ấy mà suy nghĩ một chút, hai người sẽ không mâu thuẫn nhiều như vậy đâu."
Hàn Phi Nhứ lại lắc đầu: "Cậu không hiểu, nếu đó là những gì cậu nói, mình đã sớm biết rồi.
Nhưng vấn đề là, mình luôn luôn cảm thấy còn có một điều giữa chúng mình vẫn chưa được giải quyết."
Thẩm Tang Lạc buồn bực: "Chuyện gì vậy?"
Hàn Phi Nhứ vẫn nói không ổn: "Mình cảm thấy giữa mình và chị ấy giống như đang cách nhau một tầng gì đó, mình không biết đó là cái gì."
Thẩm Tang Lạc lâm vào trầm mặc: "Chuyện này cậu hỏi mình thì có ích gì, mình không phải chị ấy nên sao biết được.
Cậu đi hỏi chị ấy xem, không phải chị ấy đã bảo đảm sau này sẽ không gạt cậu nữa sao, để chị ấy nói cho cậu biết."
"Cái đó khác." Hàn Phi Nhứ nhíu mày: "Cho nên mình đang tự hỏi có phải do mình đã làm gì sai hay không, nên mới có thể khiến chị ấy luôn như vậy."
Thẩm Tang Lạc hết kiên nhẫn nói: "Nói thẳng đi, cậu cứ ấp a ấp úng thế, có tin mình không cho cậu ăn không."
"Chị ấy hiếm khi nói với mình rằng Chị yêu em." Hàn Phi Nhứ nghiêm túc nói.
Chỉ thế thôi sao? Thẩm Tang Lạc cảm thấy mình đã bị lừa: "Cái này mà tính cái gì.
Có vài người không giỏi biểu đạt bằng lời, ngay cả cha mẹ còn chưa từng nói bao giờ, chẳng lẽ bọn họ đang có vấn đề? Người Trung Quốc chúng ta đều kín đáo, ngượng ngùng các kiểu mà."
Hàn Phi Nhứ thẳng lưng, nghiêm túc nói: "Không, chị ấy không phải ngượng ngùng mà là rất ít nói.
Hơn nữa mỗi lần nói xong, hoặc là lập tức hôn mình, hôn một lần chính là mấy phút, hôn mình đến mức đầu óc choáng váng mới buông ra; hoặc là lập tức nói lời tình cảm cực kì cực kì nhiều, chờ chị ấy nói xong, xương cốt của mình đều ngọt lịm, bản thân mình muốn nói cái gì cũng quên hết chơn."
...
Mặt của Thẩm Tang Lạc không chút thay đổi: "Cậu đang khoe tú ân ái với mình à?"
"Ai ân ái với cậu.
Ý của mình là, điều này thật giống như chị ấy cố ý ngắt lời mình vậy, chính là muốn chặn miệng mình."
Thẩm Tang Lạc suy nghĩ một chút, vẫn không hiểu: "Lại làm sao? Nói không chừng chị ấy chặn miệng cậu lại là vì không muốn để cho cậu nói lời sát phong cảnh ấy."
Cho tới bây giờ, tính cách của Hàn Phi Nhứ vẫn luôn không nắm được trọng điểm như vậy, khả năng sát phong cảnh là 80% = =
Thẩm Tang Lạc chỉ thuận miệng nói, nhưng Hàn Phi Nhứ lại đặc biệt kích động vỗ tay một cái: "Không sai! Mình cũng nghĩ như vậy.
Chị ấy không cho mình nói chuyện là vì không muốn nghe mình nói những gì chị ấy không thích, nhưng mình có muốn nói gì khác đâu, mình chỉ muốn nói với chị ấy rằng mình thích chị ấy nhiều như thế nào thôi."
Thẩm Tang Lạc gật đầu: "Vậy thì nói cho chị ấy biết, cậu trực tiếp nói với chị ấy không phải là xong rồi à.
Đúng rồi, cậu chưa từng nói với chị ấy..."
Hàn Phi Nhứ nhìn cô mà hỏi, Thẩm Tang Lạc im lặng: "Chính là ba chữ kia đó."
Hàn Phi Nhứ c ắn môi dưới: "Còn chưa, vẫn muốn nói nhưng không tìm được bầu không khí và cơ hội thích hợp, thật vất vả mới có thời điểm thích hợp, kết quả là chị ấy lại chặn mình."
Nói xong, Hàn Phi Nhứ nâng ánh mắt lên, "Vậy còn cậu thì sao, cậu nói với Giang Linh Nhạn chưa?"
Thẩm Tang Lạc lập tức khoa trương cười một tiếng: "Làm ơn, sao mình có thể nói như vậy được.
Mình không giống cậu, cậu là thật lòng thích Diệp Minh Tâm."
Hàn Phi Nhứ tiếp lời của cô: "Vậy cậu không phải thật lòng sao?"
Thẩm Tang Lạc ấp úng: "Ách, cũng không thể nói như vậy..."
Hàn Phi Nhứ dù bận vẫn ung dung nhìn cô: "Vậy cậu chính là thật lòng?"
"Từ thật lòng này không thích hợp dùng trên người mình, mọi việc đều có hai mặt.
Mình đây, mình..." Thẩm Tang Lạc suy ngẫm cả nửa ngày vẫn không nghĩ ra mình có thể nói gì.
Cô dứt khoát vỗ sô pha: "Nói cậu đi, cậu xả lên người mình làm gì.
Đến đến đến, nói kết luận, cho nên Diệp Minh Tâm không muốn nghe cậu nói tình cảm với chị ấy, sau đó thì sao?"
Hàn Phi Nhứ rũ mắt xuống, nhéo nhéo ngón tay mình: "Cậu nói xem, chị ấy có cảm thấy mình không thích chị ấy hay không."
Trước kia Diệp Minh Tâm đã thể hiện những ý tứ này, khi đó cô giải thích và phản bác, Diệp Minh Tâm chỉ cười một cái rồi thôi.
Cô cho rằng Diệp Minh Tâm đã thay đổi, nhưng xem ra trong lòng cô hình như đang có một cái gai, nếu không lấy ra, cô sẽ vĩnh viễn không tin vào cảm giác của Hàn Phi Nhứ đối với cô.
Thẩm Tang Lạc nhíu mày: "Cậu nghĩ khoa trương quá, sao chị ấy có thể cho là vậy.
Người không thích chị ấy sẽ nguyện ý kết hôn với chị ấy, sinh một đứa con gái cho chị ấy, sau đó cùng chị ấy chung chăn gối suốt sáu năm sao."
Những lời cô nói lại khơi dậy vài ký ức của Thẩm Tang Lạc, trước kia khi Hàn Phi Nhứ đột nhiên mất tích, Diệp Minh Tâm có đến tìm cô.
Lúc đó nhìn cô có chút tuyệt vọng, không phải là tìm không thấy người nên tuyệt vọng, mà là kiểu khiến người ta có cảm giác như Hàn Phi Nhứ sẽ không bao giờ trở lại bên cạnh cô nữa.
Về mặt tình cảm, Diệp Minh Tâm quả thật có chút tự ti, nhưng đây là vì sao?
Thẩm Tang Lạc lắc đầu, không nghĩ tới vấn đề này nữa: "Mình cảm thấy nếu cảm giác của cậu là đúng, vậy chị ấy cũng đâu phải nghĩ rằng cậu không thích chị ấy, hẳn là cho rằng cậu không thích chị ấy như vậy.
Cậu hãy nói với chị ấy nhiều lần, không có việc gì thì biểu đạt cảm thụ của mình một chút, cứ chậm rãi tiến hành tẩy não cho chị ấy, tư tưởng của chị ấy không phải sẽ được thay đổi sao."
Cũng chỉ có thể như thế.
Hàn Phi Nhứ không nói gì nữa, Thẩm Tang Lạc đặt đồ ăn vặt lên bàn trà kế bên chân, định đứng dậy: "Ngủ thôi, ngày mai cậu phải quay phim còn mình phải đi làm, tất cả mọi người đều bận rộn."
Thẩm Tang Lạc vừa để chân xuống, Hàn Phi Nhứ đã gọi cô một tiếng.
Thẩm Tang Lạc quay đầu lại thì thấy Hàn Phi Nhứ lẳng lặng nhìn cô: "Cậu nói với mình nhiều như thế, vậy mình cũng sẽ nói để cậu tỉnh táo.
Tình yêu không phải là hàng hóa có giá trị, nó là một vật tiêu hao."
"Bảo trì hàng ngày còn có thể phai mờ chứ nói chi là không để mắt đến.
Đạo diễn Giang cũng là một người phụ nữ có nhu cầu tình cảm, nếu như cậu cứ lăn lộn một ngày lại một ngày như vậy, nói không chừng ngày nào đó sẽ tiêu hao hết tình cảm của cô ấy dành cho cậu."
Biểu cảm của Thẩm Tang Lạc thay đổi, Hàn Phi Nhứ cười hì hì đứng lên: "Ngủ thôi, buổi tối không được nói chuyện, nếu không mình sẽ đá cậu ra khỏi giường."
...
Hai người bên kia đang ngủ, hai người bên này còn đang cụng ly.
Chỉ uống cocktail thôi, cho dù mang theo một thùng, Diệp Minh Tâm đều có thể mặt không đổi sắc uống hết toàn bộ.
Tất nhiên, còn cần phải đi vệ sinh hai lần giữa chừng = =
Giang Linh Diên thối mặt, lại báo giá một lần nữa: "Ly thứ tám, cửa hàng này có quy định, ly thứ tám phải đầy, tiền thưởng tăng gấp đôi, mà trong trường hợp chủ tiệm tự mình phục vụ, tiền thưởng đổi thành bình phương."
Diệp Minh Tâm ăn không nói có mà gật đầu: "Không sao, hôm nay chị của em mời khách."
Thấy cô không chống lại, Giang Linh Diên hừ một tiếng, chạy sang bên tiếp đón khách khác.
Giang Linh Nhạn nhìn em gái mình thuần thục chào hỏi khách, không khỏi cảm khái: "Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng này của con bé, mình luôn đặc biệt có cảm giác thành tựu.
Cùng mình huấn luyện một đứa Godzilla thành một phục vụ giống chó Labrador, thật kỳ tích mà."
Diệp Minh Tâm rất không nể mặt mà phá đám: "Đừng có mà coi trọng nó.
Em gái cậu nhiều nhất chỉ tính là Husky, còn không phải là loại thuần chủng.
Trên đầu Husky khác có tam hỏa, trên đầu nó chỉ có nhị hỏa, toàn thân từ trên xuống dưới lộ ra một chữ: nhị."
Giang Linh Nhạn: "..."
"Còn em trai cậu thì sao? Bao nhiêu tuổi đầu, mỗi ngày chỉ biết xem anime.
Khi Naruto kết thúc thì phát tin tưởng niệm suốt sáu ngày liên tục trong vòng bạn bè, mình vừa nhìn hình đại diện Luffy mà đã phát sầu.
Mặc dù mỗi người đều có kì trung nhị nhưng nó có hơi dài quá không.
Thiếu niên người ta thích nhiệt huyết tràn đầy coi như xong, nó cũng đi theo tham gia náo nhiệt.
Giờ gọi điện thoại hỏi nó lý tưởng của em là gì, nó sẽ nói cho cậu biết rằng nó sẽ đi cứu thế giới, cậu có tin hay không."
Diệp Minh Tâm không có gì để nói.
Sở dĩ mục đích chính mà Diệp Minh Đức làm năng lượng tự nhiên không phải là vì kiếm tiền, cũng không phải là vì nhìn thấy triển vọng phát triển của nó, mà là do hắn cảm thấy nó có thể cứu được môi trường thế giới đang tràn ngập nguy cơ =.=
Đại công tử của Tập đoàn Khang Hiên mỗi ngày đều đảm nhận nhiệm vụ cứu thế giới, mục tiêu cao nhất trong cuộc đời là giành giải Nobel hòa bình.
Lời này nói ra cũng không ai dám tin.
"So với em gái cậu, em trai mình tốt xấu gì cũng có chỉ số thông minh, chưa mang chuyện gì đến cho gia đình, cũng sẽ không hở tí là ta đây có chị gái hay giúp nó giải quyết vấn đề."
"Thôi đi, cậu còn không biết xấu hổ, chỉ số thông minh cái gì, là lòng chảo Tarim thì có."
"Em gái cậu cũng không tốt hơn đâu.
Nếu em trai mình là lòng chảo Tarim, thì em gái cậu chính là rãnh Mariana."
"Em trai cậu là máy dò tâm Trái Đất á."
Diệp Minh Tâm há miệng muốn đấu với cô, nhưng suy nghĩ nửa ngày cô cũng không nghĩ ra nơi có độ cao so với mặt biển hơn độ thấp của tâm Trái Đất.
Sau một thời gian ngắn trầm mặc, cô nói: "Bỏ đi, nói đi nói lại cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, không ra sao cả."
Giang Linh Nhạn cũng trầm mặc: "Có lẽ các chuyên gia nói đúng, đứa con thứ hai thực sự có vấn đề về phát triển trí tuệ và tâm lý."
Giang Linh Diên thật sự nghe không nổi nữa, cô giơ bình rượu rồi đi tới: "Hai chị sinh đầu sẽ không có vấn đề gì sao? Chị! Tâm lý bi3n thái cộng với cuồng kiểm soát! Lòng dạ hẹp hòi tự cho là đúng, đừng tưởng lớn hơn em mấy tuổi thì hai chị có thể đổi trắng thay đen, muốn làm gì thì làm, so với hai chị, em chính là tiên nữ nhá!"
Diệp Minh Tâm mỉm cười, không nói gì, Giang Linh Nhạn thì nhíu mày: "Thật không.
Xin hỏi tiên nữ đại nhân, vì sao đến bây giờ ngài vẫn còn độc thân vậy?"
Giang Linh Diên: "..."
Chị là chị của em ư, sao có thể đâm thẳng vào lòng em gái chị như vậy hả!.