TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Đến Năm Mất Mùa Trong Không Gian Ta Có Vật Tư
Chương 17: 17: Loạn Lạc


“Tiểu cô, mang củi đến đây đi.” Chương thị gọi một tiếng.“Vâng!” Liễu Tiêu Vân vội vàng đồng ý đi lấy củi.Chương thị vừa nhóm lửa nấu cơm, vừa nhìn tiểu cô nhà mình xào nồi thịt thỏ kho tàu.

Động tác của tiểu cô rất nhanh nhẹn, khác hoàn toàn với con người trước kia.Bữa tối đã sẵn sàng, những ngọn đèn dầu được thắp lên, cả nhà quây quần bên bàn ăn dùng bữa tối.“Chà, ngon thật đấy, món thịt thỏ kho tàu này ngon thật!” Liễu Tiêu Minh nói rồi gắp một miếng thịt thỏ vào bát thê tử.


Huynh ấy để ý, thê tử ăn rất ít thịt, chỉ ăn mỗi cơm trắng.“Tiểu cô, muội cũng ăn đi!” Chương thị gắp một miếng thịt thỏ vào trong bát Liễu Tiêu Vân.“Tẩu tử, muội đang ăn rồi!” Liễu Tiêu Vân nói, cũng còn gắp một miếng thịt thỏ vào bát tẩu tử.Hai đứa trẻ không quan tâm được nhiều như vậy, ăn một miếng cơm rồi một miếng thịt thỏ, ăn thật ngon!Liễu Tiêu Minh và từng miếng cơm thật lớn, trong lòng hiểu rất rõ là nhờ muội muội của mình mới khiến gia đình có được cuộc sống sung túc hơn.Cả nhà đang ăn cơm thì đột nhiên nghe thấy tiếng chiêng trong thôn vang lên.Liễu Tiêu Minh thả bát xuống: "Có chuyện gì vậy? Sao vừa chập tối đã gõ chiêng rồi? Mọi người cứ ăn trước đi, ta ra ngoài xem!"Trong thôn nếu không có việc thì sẽ không gõ chiêng, nếu có việc cần phải triệu tập thôn dân thì mới gõ.

Địa điểm triệu tập dân làng thường từ đường Liễu thị trong thôn.

Bây giờ đang làm giờ ăn, thôn dân đều đang ở nhà ăn cơm tối.

Nghe thấy tiếng chiêng, hầu hết nam nhân đều lần lượt mở cửa ra khỏi nhà, đi từng tốp ba, năm người về phía từ đường Liễu thị."Có chuyện gì vậy, xảy ra chuyện gì à? Đang giờ cơm tối mà trễ như vậy sao còn triệu tập mọi người chứ?""Ai biết được, cứ đi xem thử chẳng phải là biết sao!""Này, nghe Hạ thợ săn nói có không ít dân tị nạn đang tụ tập trước cổng huyện thành!""Huyện thành cách Liễu gia thôn rất xa, ảnh hưởng gì đến Liễu gia thôn chứ!""Khó nói lắm, năm nào mất mùa đều khó khăn.""Nghe nói giá gạo lại tăng!""Đã vậy còn gặp phải thời tiết khô hạn quái quỷ này nữa, có để cho dân chúng sống không đấy!""Nếu hạn hán tiếp tục, vụ thu hoạch cũng sẽ không được gì, thế thì dân chúng thật sự không còn đường sống rồi!"...Trong Liễu gia thôn, ngoại trừ Thẩm gia và nhà Hạ thợ săn là người chuyển đến từ nơi khác, còn lại những nhà khác đều là dân bản địa ở Liễu gia thôn.


Nhưng khi triệu tập thôn dân, Thẩm gia và Hạ gia cũng sẽ đến từ đường Liễu thị.Đến từ đường, tộc trưởng và lý chính đều đang đứng trong sân.

Tộc trưởng đã hơn bảy mươi tuổi, ông ấy chống gậy đứng đó, đã già rồi, lưng không thể đứng thẳng được nữa.Lý chính tên là Liễu Bỉnh Đức, hắn ta khoảng bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, tính tình công bằng chính trực.

Thấy thôn dân lần lượt vào sân, Liễu Bỉnh Đức đếm số người, sau đó, hắn ta nói với tộc trưởng: "Thúc à, mỗi nhà đều có người đến rồi, thúc có thể nói cho mọi người biết rồi!"Tộc trưởng gật đầu, sắc mặt trông rất nặng nề: "Cũng không cần dây dưa nữa, nói đi!"Thôn dân không biết đã xảy ra chuyện gì, không biết vì sao sắc mặt tộc trưởng và lý chính lại trở nên nghiêm trọng như vậy.


Thôn dân nhỏ giọng thảo luận.Liễu Bỉnh Đức ho khan hai tiếng, hắng giọng nói: "Các vị thôn dân, mọi người bình tĩnh đừng sốt ruột, hãy nghe ta nói…"Hắn ta lại nhìn tộc trưởng, nói tiếp: "Hôm nay ta nhận được tin tức, một thôn ở trấn bên cạnh có dân tị nạn đến.

Đám dân tị nạn này tụ tập lại, cướp đoạt lương thực của thôn, cũng không biết tiếp theo dám dân tị nạn đó sẽ đến cướp lương thực của thôn nào nữa.”Thôn dân vừa nghe tin dân tị nạn vào thôn cướp lương thực thì vô cùng hoảng sợ, có người lớn tiếng nói: “Dân tị nạn cướp lương thực, quan phủ không thể không quan tâm được!”Liễu Bỉnh Đức cao giọng nói: "Mọi người đừng nóng vội, nghe ta nói này, không phải quan phủ mặc kệ, mà là dân tị nạn quá nhiều, hơn nữa đám sơn tặc lại nhân cơ hội làm loạn cho nên quan phủ mới không thể với tay đến hết được."“Cái gì, ngay cả quan phủ cũng không có cách thì không phải sẽ loạn lạc sao!” Các thôn dân đều hoảng loạn, bọn họ cũng không có cách nào, vậy thì phải làm sao bây giờ!.


Đọc truyện chữ Full