Tại nhà hoang
Hạ Di Giai bị tiếng ồn xung quanh làm cho tỉnh, ngay khi vừa mở mắt ra cô không khỏi bàng hoàng khi phát hiện ra mình bị bắt cóc.
Thấy cô đã tỉnh, tên cầm đầu lên tiếng:
- Cô tỉnh rồi đấy à, Bách thiếu phu nhân thân mến!
Vì bị vải đen che kín mắt nên khi giọng nói của người đàn ông vang lên bất giác khiến Hạ Di Giai giật mình.
Cô vùng vẫy, chống cự cố gắng tìm cách cởi trói nhưng bất thành.
Hai tay hai chân Hạ Di Giai bây giờ bị dây thừng trói chặt, mắt cô bị bịt bởi vải đen còn miệng bị dán băng dính.
Thấy cô ngoe nguẩy dưới sàn khiến tên thủ lĩnh đứng đầu cười lớn:
- Bách thiếu phu nhân, để không phải bị đau tôi khuyên cô đừng nên chống cự.
Đợi một lát người muốn mạng cô tới chúng tôi sẽ tiễn cô ra đi thật thanh thản, nhẹ nhàng.
Hạ Di Giai nghe đến đây thì bắt đầu sợ hãi, cô tự cố trấn an rồi ê a mấy câu như muốn nói gì đó.
Hiểu được ý cô, tên cầm đầu đi đến gần rồi tháo miếng băng trên miệng cô xuống.
Hắn ghé sát gương mặt gian manh của mình vào mặt Hạ Di Giai giọng nói vang lên đầy hứng thú:
- Bách thiếu phu nhân, cô thật xinh đẹp.
Chả trách Bách tổng thương nhớ ngày đêm, lúc nào cũng bảo vệ trong tay, si mê không rời.
Vừa nói bàn tay của hắn vừa vuốt khắp người cô khiến Hạ Di Giai kinh tởm, hơi thở hôi thối của hắn phát ra làm Hạ Di Giai cảm thấy buồn nôn.
- Nhìn xem làn da mịn màng này đúng là cực phẩm.
Đáng tiếc cô lại gây thù chuốc oán với người ta, còn chơi chưa đã tay thì đã bị giết.
Tên đàn em của hắn đứng kế bên thấy vậy lên tiếng:
- Đại ca, dù gì trước sau gì cô ta cũng chết.
Hàng ngon thế này mà bỏ lỡ đúng là phí của trời.
Hay là đại xa cứ thử đi thỏa hiệp với người kia, để chúng ta chơi đã xong rồi hẳn giết.
Tên cầm đầu nghe nghe thế thì bắt đầu suy nghĩ, thấy tên đàn em của mình nói cũng đúng nên hắn gật đầu:
- Ừm! Nói vậy cũng đúng.
Bỏ lỡ đồ ngon thế này tao cũng tiếc, để tao thương lượng thử xem sao.
Nói rồi hắn tỏ vẻ gian manh nhìn sang Hạ Di Giai liế/m môi cười lớn:
- Người phụ nữ của Bách Ảnh Quân hẳn tư vị không tồi.
Cô nói có đúng không Bách thiếu phu nhân thân mến.
Cuộc nói chuyện nãy giờ khiến Hạ Di Giai tái mặt, nghe hắn nhắc đến mình khiến Hạ Di Giai rùng mình nhưng cô quyết không chịu nhường bước.
- Các người rốt cuộc là ai? Là ai sai khiến các người hả?
- Bọn họ là do tao sai khiến đó!
Một giọng nói bất ngờ vang lên khiến Hạ Di Giai chú ý, cô cố gắng lắng nghe giọng tên chủ mưu nhưng vô dụng.
Kẻ đứng sau này vô cùng nham hiểm, hắn sử dụng máy chuyển âm nên không cách nào nghe được.
Người đứng sau bước gần đến chỗ Hạ Di Giai, tiếng giày của hắn lộp cộp vang lên khiến cô tinh ý nhận ra người này là nữ.
Nhưng nếu là nữ thì cô đâu gây thù chuốc oán với ai, rốt cuộc người phụ nữ này là ai và lý do bắt cóc cô là gì.
- Cô là ai? Sao lại bắt tôi?
Người phụ nữ bí ẩn kia đi đến trước mặt Hạ Di Giai, không nói không rằng tát vào mặt cô một cái chát.
Lực tát mạnh bạo ngay lập tức khiến mặt Hạ Di Giai ngã sang một bên, khóe miệng vì rách da nên bắt đầu rướm máu.
Cơn đau truyền đến từ một bên má khiến nước mắt si/nh lý bất giác chảy ra.
Chưa thỏa mãn, cô ta tiếp tục tát Hạ Di Giai thêm vài cái, cuối cùng tiến đến kế bên nắm chặt cầm cô nghiến từng chữ:
- Hạ Di Giai, tao hận mày! Chính mày cướp mất người đàn ông yêu quý của đời tao, mày phá nát hạnh phúc của tao mà vẫn muốn sống nhởn nhơ, vui vẻ à.
Đừng có mơ! Hôm nay tao nhất định phải giết mày nhưng trước khi giết mày, tao muốn mày phải thật đau đớn, hành hạ mày từ từ mới thú vị.
Dứt lời cô ta cầm lấy con dao liên tục cứa vào người khiến Hạ Di Giai la lên đau đớn.
10 phút sau, sau khi đã hành hạ đủ rồi người phụ nữ kia quay sang nói với tên cầm đầu ban nãy:
- Giết nó đi! Nhớ làm cho sạch sẽ!
Tên thủ lĩnh kia nghe xong thì mở miệng:
- Trước khi giết ch/ết cô ta, tôi muốn thưởng thức chút vị ngon không biết có được hay không hả?
Nghe thấy lời đề xuất hay ho, người phụ nữ kia khẽ cong môi nói:
- Muốn làm gì thì tùy ý các người miễn sao đừng để cô ta sống.
Tên thủ lĩnh cầm đầu nghe vậy thì cười khoái chí, hắn gật đầu rồi nói:
- Cô cứ yên tâm, nhất định sạch sẽ.
Sau khi người phụ nữ rời đi, tên thủ lĩnh kia bắt đầu giở trò đồi bại.
Hắn bước đến gần đưa mắt nhìn chăm chú vào thân thể Hạ Di Giai.
Cơ thể Hạ Di Giai lúc này sớm đã bị hành hạ đến thừa sống thiếu chết.
Cô bị chúng trói vào một cái ghế, cả người trên dưới đều là vết dao, máu chảy ra từ người cô thắm ướt hết cả cái áo màu hồng phấn.
Tâm trí Hạ Di Giai lúc này đã nửa tỉnh nửa mê vì mất máu, cô cố gắng giữ cho mình thật tỉnh táo nhưng không biết được đến lúc nào.
Trước mắt cô giờ đây là một tương lai mù mịt không còn chút hi vọng nào.