Bệnh viện ngoại thành
Chiếc xe đang lao vun vút trên đường thì phanh gấp trước cửa bệnh viện, trên xe một thân ảnh đàn ông trong chớp nhoáng chạy ù vào bệnh viện.
Trên dãy hành lang Bách Ảnh Quân gấp gáp lao nhanh về phía phòng bệnh nơi Vũ Kiều đang đứng.
Vừa nhìn thấy Bách Ảnh Quân, Vũ Kiều đã mừng rỡ chạy về phía anh, bà đưa hai tay nắm chặt lấy tay anh, gương mặt hoảng hốt:
- May quá con đến rồi!
Nhìn thấy sắc mặt Vũ Kiều khiến Bách Ảnh Quân phút chốc trở nên lo lắng, anh đưa tay xoa lấy bàn tay đang run của mẹ mình, gương mặt biểu lộ sự gấp gáp:
- Giai nhi, cô ấy sao rồi mẹ?
Vũ Kiều giương đôi mắt chan chứa nỗi buồn nhìn thẳng vào Bách Ảnh Quân khẽ thở dài:
- Con bé tỉnh rồi! Nhưng...
- Nhưng sao ạ?
- Nhưng...!con bé vô cùng hoảng loạn, con bé không chịu cho ai đến gần cứ co mình ngồi trong góc phòng.
Chỉ cần có ai khác đi vào, nó sẽ lập tức ném đồ nhất là với nam bác sĩ.
Chưa kịp vui mừng vì nghe tin vợ mình đã tỉnh thì câu nói tiếp theo của Vũ Kiều như con dao đâm trực tiếp vào tim anh khiến Bách Ảnh Quân gần như gục ngã.
Hơn ai hết Bách Ảnh Quân là người biết rõ nhất lý do Hạ Di Giai trở nên hoảng sợ.
Là anh tận mắt chứng kiến những việc cô đã phải trải qua rồi cũng là anh tận mắt thấy cảnh cô sắp bị làm nhục.
Ký ức và nỗi đau to lớn như vậy làm sao trong một giờ một phút bắt một cô gái nhỏ như cô nói quên là quên được? Nếu đổi lại là anh, anh nhất định cũng sẽ hoảng loạn như vậy thậm chí là hơn cả thế.
Hiểu được tình hình lúc bấy giờ, Bách Ảnh Quân khẽ đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Vũ Kiều để trấn an, anh hiểu cảm giác lo lắng của bà ngay lúc này nên chỉ nhẹ nhàng an ủi:
- Con đã hiểu được tình hình rồi! Mẹ cứ về nghỉ trước đi, còn lại để con giải quyết.
Nhìn thấy con, con nghĩ cô ấy sẽ bình tĩnh hơn, sẽ không bài xích nữa.
Nghe anh nói vậy Vũ Kiều thấy cũng có lý thế nên bà dặn dò con trai vài câu xong cũng rời khỏi bệnh viện.
Trước cửa phòng bệnh, Bách Ảnh Quân lấy hết can đảm nhìn vào tấm kính nhỏ nằm trên cánh cửa gỗ lớn.
Anh tỉ mỉ quan sát tình hình rồi mới quyết định tìm cách.
Nhìn vào tấm kính trên cửa, điều đầu tiên đập vào mắt anh...!là cô vợ nhỏ của anh đang ngồi co ro trong một góc.
Tất cả đồ đạc bên trong đều trở nên lộn xộn, các dây ống dẫn dịch trên tay cũng bị cô giật ra hết.
Hạ Di Giai trong bộ trang phục bệnh nhân rộng lớn màu xanh phút chốc trở nên vô cùng nhỏ bé.
Cô yếu ớt đến mức khiến người khác đau lòng.
Sau khi xác định được tình hình Bách Ảnh Quân quyết định đẩy cửa bước vào trong.
Tiếng "két" dài vang lên khiến cơ thể của người đang co ro trong góc giường kia giật nảy.
Cô run rẩy ngẩng đầu, trên tay đang cầm một hộp thuốc định ném về phía tiếng động phát ra.
Gương mặt sợ hãi, tái nhợt của Hạ Di Giai lúc này khiến trái tim Bách Ảnh Quân quặn thắt.
Anh tiến đến trước mặt cô rồi quỳ một chân xuống, nhẹ nhàng đưa tay lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má cô khẽ vỗ về:
- Giai nhi ngoan! Anh đến rồi đây! Em đừng sợ nữa nhé! Có anh ở đây rồi sẽ không ai bắt nạt em nữa.
Dứt lời đôi vai đang run rẩy kia chợt nhào vào ôm lấy anh, cô tựa đầu vào lòng anh, hai tay siết chặt mép áo nước mắt không ngừng chảy, đôi mắt cô sợ hãi:
- Ông xã, cuối cùng anh cũng đến rồi! Bọn chúng...!bọn chúng muốn ***** *** em nhưng bị em chống cự.
Bọn chúng còn đánh ngất em xong rồi em không nhớ gì nữa.
Nói đến đây chợt Hạ Di Giai bắt đầu trở nên hoảng loạn, cô mất dần bình tĩnh ban đầu, những cảm xúc cũng bắt đầu mất khống chế.
Hạ Di Giai không ngừng dùng tay ôm chặt lấy đầu mình, nước mắt cô cứ thế tuôn chảy:
- Em...!có phải em bẩn rồi? Em bẩn rồi phải không anh? Em không còn xứng đáng để ở bên anh nữa!
Thái độ mất khống chế và những giọt nước mắt của Hạ Di Giai lúc này cũng đã làm Bách Ảnh Quân rối trí.
Anh cảm thấy bất lực, thấy bản thân mình thật vô dụng cũng không biết phải dùng cách gì để trấn an tinh thần cô.
Cố lấy lại bình tĩnh, Bách Ảnh Quân đưa tay ôm Hạ Di Giai vào lòng, anh siết chặt cô trong vòng tay miệng không ngừng thủ thỉ:
- Giai nhi không sao! Em không bẩn! Bọn chúng chưa làm gì em hết nên em không bẩn! Giai nhi của anh là cô gái thuần khiết nhất trên đời.
Vừa thủ thỉ bên tai cô, Bách Ảnh Quân vừa nhẹ nhàng vuốt lưng trấn an tinh thần Hạ Di Giai một lần nữa.
Anh khẽ đưa tay chạm vào tóc cô, xoa đầu cô rồi mỉm cười nói:
- Đối với anh Giai nhi giống với ánh mặt trời, em lúc nào cũng tỏa sáng.
Là nguồn hi vọng tiếp thêm sức mạnh cho anh cho nên...!hứa với anh em phải thật mạnh mẽ.
Thấy em thế này khiến lòng anh đau lắm!
Hạ Di Giai khẽ ngước mắt nhìn anh, giọng thút thít:
- Em...!em thật sự không bẩn sao? Vẫn còn tư cách ở bên anh sao hở?
- Đúng vậy, Giai nhi đương nhiên luôn có tư cách ở bên anh rồi! Em mà không có tư cách ở bên anh thì còn ai nữa? Chẳng lẽ em muốn rời bỏ anh sao?
Nghe câu hỏi của Bách Ảnh Quân, Hạ Di Giai lắc đầu liên tục.
Cô gạt đi nước mắt còn đọng lại trên má mình rồi nhìn vào anh nói:
- Không đâu! Em đương nhiên muốn ở bên anh! Nhất định cả đời đều sẽ ở bên anh tuyệt không để bất kì thứ gì chia cắt.
Nói rồi hai người lặng lẽ nhìn nhau, trong căn phòng bệnh đã từng rất hỗn loạn kia có hai thân ảnh ôm nhau thắm thiết.
Họ trao cho nhau bất cứ thứ gì, đem niềm tin giữa hai người lần nữa sinh sôi nảy nở.
Và cũng chính tại nơi này, một lần nữa tình yêu và sự tin tưởng lẫn nhau giúp họ đánh bại những toan tính xấu xa, không bị những âm mưu bẩn thỉu chia cắt..