Tối hôm đó
Reng reng reng
- Alo
- Thưa sếp, chuyện lúc sáng...
- Đã có được bằng chứng chưa?
- Dạ rồi, tôi đã có được bằng chứng về vụ việc bắt cóc của phu nhân có liên quan trực tiếp đến Du tiểu thư.
- Tốt lắm, lưu tất cả các bằng chứng của Du Mẫn Hoa lại đợi đến lúc thích hợp mới đem ra làm chứng.
- Tôi hiểu rồi, thưa sếp!
Dứt lời Bách Ảnh Quân thuận tay đặt nhẹ chiếc điện thoại sang bên cạnh, anh đưa tay day nhẹ thái dương, ánh mắt sắc lạnh thầm nói:
- Du Mẫn Hoa, đây là do cô chọn lấy.
Bách Ảnh Quân nói xong thì đôi mắt dần nhắm lại, anh mệt mỏi tựa đầu vào chiếc ghế đang ngồi định chợp mắt một lúc.
Lúc sáng vì để dỗ dành cô vợ nhỏ kia mà anh đã phải bỏ ra không biết bao nhiêu công sức.
Lời nói của Sở Phàm lúc đó đã đánh thẳng vào tâm lý của Hạ Di Giai làm cô nhớ lại những chuyện không vui vẻ.
Tuy là sau khi được anh ôm cô đã dần bình tĩnh nhưng tâm trạng từ lúc đó cũng trở nên vô cùng xấu.
Trưa nay Hạ Di Giai còn chẳng chịu ăn, cô cứ ru rú trong phòng nửa bước chân cũng không rời khỏi.
Cả ngày cô ngồi im trên giường chẳng chịu nói chuyện hại Bách Ảnh Quân phải năn nỉ hết lời cô mới chịu ăn chút cơm.
Cũng may tối nay có mẹ và em gái của Bách Ảnh Quân đến, nhờ Vũ Kiều và Bách Mỹ Tranh mà Hạ Di Giai cuối cùng cũng vui cười trở lại.
Đang yên tâm nhắm mắt định nghỉ ngơi thì bỗng một tiếng động lớn vang lên làm Bách Ảnh Quân giật mình mở mắt.
Anh ngồi bật dậy vội vã chạy xuống lầu vì sợ Hạ Di Giai gặp chuyện.
Không ngoài dự đoán của anh, bên ngoài Hạ Di Giai với bộ dạng hoảng hốt chạy vào nhà, tay cô đỡ lấy lưng của Thẩm Đình Chi, chân trần vì chưa kịp mang giày nên bị trầy xước.
Thấy cảnh này, Bách Ảnh Quân vội lao xuống lầu, Vũ Kiều và Bách Mỹ Tranh thấy vậy cũng chạy đến.
Ba người chia nhau ra xử lý, Vũ Kiều đỡ lấy Thẩm Đình Chi còn Bách Ảnh Quân thì vội ôm lấy vợ mình, Bách Mỹ Tranh thì gấp rút đi chuẩn bị nước và hòm thuốc.
Sau khi đỡ Hạ Di Giai và Thẩm Đình Chi ngồi xuống thì lúc này Bách Ảnh Quân mới lo lắng lên tiếng hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao cô lại ở đây? Sao em lại dìu cô ta chạy vào nhà thế?
Câu hỏi dồn dập của Bách Ảnh Quân phút chốc làm Thẩm Đình Chi sợ hãi, cô hoảng loạn ôm lấy đầu, gương mặt tái xanh với hai hàng nước mắt.
Thấy tình hình không ổn, Vũ Kiều vội vuốt lưng trấn an Thẩm Đình Chi, bà xoay sang nhìn Bách Ảnh Quân rồi nói:
- Tiểu Quân, cô gái này là ai?
Nghe mẹ hỏi, Bách Ảnh Quân bất giác thở dài:
- Cô ấy là người do Du Mẫn Hoa sắp xếp, Du Mẫn Hoa vì muốn hại con nên đã cho người hại đời cô ấy rồi bắt cô ấy phải đến đòi con chịu trách nhiệm.
Cũng may con và Giai nhi đã kịp thời phát hiện ra nên tụi con đang âm thầm xử lý.
Nghe đến đây khiến Vũ Kiều và Bách Mỹ Trang vô cùng hoang mang, hai người khẽ liếc nhìn nhau rồi Bách Mỹ Tranh lên tiếng:
- Vậy anh cả và chị dâu định giải quyết thế nào?
- Cô ấy đã nhờ anh và chị dâu em nuôi giúp đứa bé, anh và Giai nhi cũng đã đồng ý rồi.
Anh bảo cô ấy về nhà đợi sinh đứa bé ra rồi mới tính tiếp cho ấy nhưng không hiểu sao đột nhiên cô ấy lại xuất hiện ở đây.
Nghe vậy Bách Mỹ Tranh thầm im lặng suy nghĩ, cô suy nghĩ một hồi rồi lại lên tiếng nói với Bách Ảnh Quân:
- Anh cả, em thấy cô ấy có vẻ hoảng sợ lắm, hẳn là vừa phải trải qua chuyện gì đó rất kinh khủng, chắc là không thể trả lời anh ngay được đâu.
Hay là anh hỏi thử chị dâu đi, xem xem sao cô ta lại đi cùng với chị ấy.
- Hai người ở cùng cô ấy nãy giờ chẳng lẽ không biết vì sao Giai nhi lại đi cùng cô ấy?
- Lúc nãy em và mẹ đang vui vẻ ngồi ăn trái cây với chị dâu thì đột nhiên có người nhấn chuông cửa.
Chị dâu đi ra đó mở cửa rồi đột ngột tiếng động lớn vang lên, khi em và mẹ chạy ra thì cũng là lúc anh từ trên lầu chạy xuống đấy.
Nói đến đây cả ba người lặng lẽ nhìn nhau rồi anh xoay sang Hạ Di Giai đang ngồi thẫn thờ khẽ đưa tay lây nhẹ cô dịu dàng hỏi:
- Giai nhi, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì thế?
Hạ Di Giai đang thẫn thờ bị lây thì giật mình một cái, cô như đã tỉnh táo vội xoay sang ôm chầm lấy Bách Ảnh Quân với gương mặt lo sợ:
- Ông xã, em sợ lắm!
Bách Ảnh Quân thấy thế thì đưa tay vuốt nhẹ đầu cô khẽ trấn an:
- Giai nhi ngoan, đừng sợ! Có chuyện gì em kể cho anh nghe có được không?
Nói rồi anh đưa ly nước đến trước miệng Hạ Di Giai để cô uống còn bản thân thì khẽ cau mày.
Khó khăn lắm từ sáng đến giờ anh mới dỗ được Hạ Di Giai để cô cười trở lại, vậy mà vừa mới rời mắt một hồi đã lại xảy ra chuyện chẳng lành đúng là làm anh tức chết.
Hạ Di Giai sau khi uống nước xong thì hít thở thật sâu cố lấy lại bình tĩnh, cô đưa tay lên khẽ vuốt nhẹ ngực mình rồi nhìn Bách Ảnh Quân nói:
- Có người tấn công Thẩm Đình Chi!.