Mở màn bữa tiệc là một tiết mục ca hát của Du Mẫn Hoa nhằm góp vui sau đó là đến phần phát biểu của chủ tịch tập đoàn Du thị.
Phần cuối của chương trình là tiết mục đàn của Du Mỹ Lung sau đó là khoảng thời gian để mọi người trên du thuyền tận hưởng.
Bỏ qua tất cả các tiết mục, từ đầu đến giờ ba cô công chúa vẫn cứ miệt mài ngồi ăn, thoải mái tận hưởng những chiếc bánh thơm ngon và những ly kem ngọt mát.
Cuộc trò chuyện của cả ba vẫn cứ diễn ra vô cùng vui vẻ cho đến khi:
- Xin chào! Cô là Hạ Di Giai đúng chứ?
Một giọng nói bất ngờ vang lên khiến cả ba phải ngưng lại, Hạ Di Giai nghe thấy có người gọi tên mình thì ngẩng đầu lên xem thử.
Trước mặt cô lúc này là Du Mẫn Hoa, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dạ hội dài màu đỏ.
Bên trên chiếc váy đính đầy kim tuyến, phần tà được xẻ cao lên đến sát mép đùi, phần eo xẻ hình tam giác trông vô cùng quyến rũ.
Du Mẫn Hoa bới cao mái tóc màu nâu ánh tím, móng tay sơn màu đỏ đậm, gương mặt trang điểm dày, cả người đeo đầy những phụ kiện lớn còn xịt nức mùi nước hoa nồng nặc.
Nhìn thấy Hạ Di Giai, Du Mẫn Hoa khẽ nhướng mày lộ ra ánh mắt khinh bỉ, môi cô ta nhếch lên thành một đường cong rồi liếc nhìn Hạ Di Giai đầy thách thức:
- Cô là vợ của A Quân đúng chứ?
- Đúng vậy, tôi là vợ của Ảnh Quân! Du tiểu thư cũng biết ông xã của tôi sao?
- Chẳng lẽ A Quân chưa từng kể cô nghe tôi là bạn gái cũ của anh ấy?
- Ah? Thì ra Du tiểu thư là bạn gái cũ của ông xã tôi sao? Thật là trùng hợp, rất vui được làm quen với cô!
Nhìn gương mặt Hạ Di Giai đang khẽ mỉm cười khiến Du Mẫn Hoa như muốn phát điên, cô ta nghiến răng nhìn thẳng vào mặt Hạ Di Giai rồi lại nhanh chóng lấy lại gương mặt bình tĩnh nhẹ giọng nói:
- Thì ra cô đúng là vợ của A Quân, thảo nào anh ấy cứ nói với tôi anh ấy không muốn về nhà với vợ.
Nói rồi cô ta khẽ mỉm cười, gương mặt lộ rõ vẻ chế giễu.
Dừng một lúc, như chưa thỏa mãn Du Mẫn Hoa lại lên giọng chọc tức Hạ Di Giai:
- Cô nói xem cô như thế này chả trách A Quân lại cảm thấy chán, đến cả tôi là phụ nữ còn chẳng thấy ưng cô chỗ nào! Hạ tiểu thư đừng buồn tôi nói thẳng, không biết mắt nhìn của ba mẹ anh ấy thế nào lại có thể cưới về cho A Quân một cô vợ xấu xí như thế.
Nghe đến đây cơn thịnh nộ trong người Bách Mỹ Tranh và Bách Tĩnh Ngưng đã không còn có thể kiềm chế.
Cả hai cô bé đều đồng loạt đứng bật lên sau đó chỉ tay vào mặt Du Mẫn Hoa tức giận:
- Cô...
Câu nói còn chưa kịp thoát ra đã bị bàn tay của Hạ Di Giai giơ ra chặn lại, cô đứng dậy nắm lấy tay của hai cô em chồng rồi khẽ nhìn Bách Mỹ Tranh và Bách Tĩnh Ngưng ra hiệu cho cả hai ngồi xuống.
Sau khi cả hai cô em gái đều yên vị lúc này Hạ Di Giai mới xoay đầu nhìn thẳng vào mặt Du Mẫn Hoa nhẹ nhàng nói:
- Đã phiền Du tiểu thư phải nhọc lòng rồi! Ý tốt của cô tôi xin nhận nhưng tôi cũng muốn nói với Du tiểu thư vài lời.
Nghe câu nói của Hạ Di Giai thì Du Mẫn Hoa vô cùng đắc ý, cô ta cứ tưởng đã trấn áp được cô nên tỏ vẻ kiêu căng hỏi:
- Oh! Lời gì vậy? Tôi rất mong chờ!
Nhìn biểu cảm của Du Mẫn Hoa khiến Hạ Di Giai không khỏi thấy buồn cười, cô im lặng nhìn Du Mẫn Hoa rồi khẽ lắc đầu ẩn ý nói:
- Tôi nói Du tiểu thư nghe, tôi và ông xã tôi đã ở bên nhau từ nhỏ, thói quen, sở thích của anh ấy thế nào không ai có thể hiểu hơn tôi! Cho nên cô có gì mà đắc ý? Cho dù trong khoảng thời gian trước anh ấy từng qua lại với cô thì thế nào? Không phải bây giờ vẫn quay về bên tôi đó sao? Du tiểu thư, cô quả thật xinh đẹp nhưng đừng vì vậy mà nghĩ rằng bản thân muốn gì cũng được.
Đồ nào của mình thì chính là của mình, đồ nào không phải của mình thì đừng có mà đi cướp.
Có ngày không còn gì đó!
Du Mẫn Hoa nghe vậy thì tức đến trợn mắt, cô ta nghiến răng nghiếng lợi chỉ tay vào mặt Hạ Di Giai, giọng điệu như muốn ăn tươi nuốt sống cô nói:
- Hạ Di Giai, cô nói vậy là có ý gì? Cô dám uy hiếp tôi?
Đương đầu với sự tức giận của Du Mẫn Hoa thì lại một lần nữa Hạ Di Giai cũng chỉ mỉm cười.
Cô đưa tay nắm lấy bàn tay đang chỉ vào mặt mình kia nhẹ giọng:
- Du tiểu thư quá lời, tôi nào dám uy hiếp cô! Trước hết cô đừng nóng, giận rồi sẽ không còn đẹp nữa đâu! Vậy thì đàn ông sẽ không thích nữa.
- Cô nói gì hả? Cô dám xúc phạm tôi sao?
Nghe đến đây Hạ Di Giai chợt nắm chặt lấy cổ tay của Du Mẫn Hoa khiến cô ta phải đau đến nhăn mặt.
Cô đưa mặt sát lại gần mặt của Du Mẫn Hoa rồi nói:
- Tôi nào dám nói gì xúc phạm đến cô đâu! Chỉ là tôi muốn dạy cho Du tiểu thư một vài phép tắc.
Tôi nhắc cho cô nhớ, hiện tại bây giờ tôi mới là danh chính ngôn thuận Bách thiếu phu nhân cho nên cô đừng có mà càn quấy.
Cho dù cô xinh đẹp, quyến rũ hơn nữa thì sao? Cho dù cô chiếm được tình yêu của chồng tôi thì thế nào? Trên giấy tờ pháp lý Bách Ảnh Quân vẫn là chồng của Hạ Di Giai tôi!
- Cô dám?
- Sao tôi lại không dám? Du tiểu thư, cô đừng có thấy tôi hiền rồi được nước lấn tới! Cô mà dám động đến tôi hay người nhà tôi thì hậu quả là khó lường lắm đấy.
Hạ Di Giai tôi cái gì cũng dám làm, nếu cô không tin thì cứ thử.
Cô mà dám hại bất kỳ ai thì nhất định sẽ phải hối hận!
Nói rồi Hạ Di Giai buông tay Du Mẫn Hoa mà ung dung ngồi xuống để lại Du Mẫn Hoa nhục nhã ê chề rời đi trong cơn tức.
Bách Tĩnh Ngưng và Bách Mỹ Tranh ngồi kế bên thấy một màn này thì ngỡ ngàng đến trố mắt.
Hai cô bé khẽ liếc nhìn nhau rồi đồng loạt giơ ra ngón cái trước mặt cô thán phục nói:
- Chị dâu, chị là lợi hại nhất! Chị tuyệt nhất!.