Bách Ảnh Quân nghe vậy thì không đáp, anh mặc kệ Du Mẫn Hoa vẫn đang gào thét như điên dại phía sau mà nắm tay cùng Hạ Di Giai tiếp tục bước ra khỏi căn phòng.
Sau khi anh và cô rời đi mọi người cũng theo đó mà lần lượt ra ngoài không ai thèm xoay lại liếc nhìn Du Hải Dương và con gái ông ta một cái.
Trong căn phòng lúc này chỉ còn lại ba người, Du Hải Dương tức giận đấm thật mạnh tay xuống sàn miệng không ngừng đay nghiến:
- Chết tiệt thật! Cũng tại hai đứa mà mới ra nông nỗi này đấy.
Tại sao lúc ra tay lại không biết cẩn thận để bị phát hiện hả? Giờ phải làm sao đây?
Du Mẫn Hoa nghe vậy thì đứng bật dậy, cô ta ngồi lên giường rồi lên tiếng:
- Tại tụi con? Việc phi pháp ba làm chẳng lẽ cũng tại tụi con? Lúc làm mấy việc đó sao ba cũng không biết cẩn thận mà lại để bị phát hiện?
- Chị hai nói đúng đó, ba cũng để lộ việc xấu thì đừng có mà đem hết tội lỗi đổ lên đầu hai đứa chúng con!
- Hai đứa các con đúng là làm ta tức chết mà! Giờ không phải lúc để cãi, Du thị thật sự phải phá sản sao? Không! Lát nữa hai đứa cùng với ba đi đến quỳ xuống xin lỗi trước mặt họ.
Du Mẫn Hoa nghe vậy thì bật cười, cô ta lấy trong hộc tủ ra một gói thuốc lá rồi bình thản chăm lên một điếu vừa hút vừa nói:
- Ba à, chẳng lẽ ba vẫn chưa hiểu sao? Ngay từ đầu bọn họ đã muốn trừ khử Du thị chúng ta rồi.
Giờ ba có làm gì đi chăng nữa cũng là bằng thừa thôi!
- Vậy hai đứa nói xem hai đứa có chịu để Du thị phá sản không? Đừng nói đến việc sau này con sẽ nổi tiếng thế nào, ăn mặc sa hoa ra sao.
Nếu công ty thật sự phá sản thì chúng ta chỉ có cạp đất mà sống!
Du Mỹ Lung nghe vậy thì lắc đầu nguầy nguậy, cô ta chạy đến ngồi cạnh chị gái mình rồi lắc lắc tay cô ta nói:
- Chị, em không chịu đâu! Không có tiền, không có đồ hiệu trạng sức, không được đến các nhà hàng ăn ngon làm sao mà em chịu cho được!
Du Mẫn Hoa nghe vậy thì khẽ liếc nhìn em gái, cô ta đưa tay xoa xoa bàn tay Du Mỹ Lung trấn an rồi nói:
- Yên tâm, chị không để Du thị phá sản đâu!
Du Hải Dương nghe thế thì kinh ngạc, ông ta vội chạy lại đứng cạnh Du Mẫn Hoa rồi hớn hở hỏi:
- Tiểu Hoa, con có cách sao?
- Dạ phải, con có cách!
- Cách gì?
Du Mẫn Hoa nghe hỏi thì nhướng mày, cô ta khẽ con môi nhếch lên một nụ cười đầy mưu tính rồi nói:
- Diệt trừ họ!
Trong du thuyền lúc bấy giờ tất cả mọi người đều đã ngủ, vốn dĩ Bách Ảnh Quân muốn lập tức quay về nhưng Hạ Di Giai đã ngăn cản.
Cô nói với anh giờ đã khuya rồi lên thuyền về sẽ nguy hiểm nên bảo anh hãy nhẫn nại đến sáng mai rồi về.
Bách Ảnh Quân nghe lời vợ đương nhiên sẽ chấp nhận, một người cuồng vợ như anh chắc chắn là đối với các yêu cầu của cô không bao giờ từ chối được thế là đồng ý.
Trong căn phòng của đôi vợ chồng trẻ, Hạ Di Giai đang cuộn mình nằm gọn trong lòng Bách Ảnh Quân ngủ say hệt như một con mèo nhỏ.
Thấy bộ dạng đáng yêu của vợ Bách Ảnh Quân không nhịn được mà đưa tay chọt chọt vào má cô khiến Hạ Di Giai chu môi khó chịu.
Được đà lấn tới, Bách Ảnh Quân cúi đầu xuống hôn lấy đôi môi đang chu ra kia nhỏ giọng thủ thỉ:
- Bảo bối, hôm nay em mệt rồi nên tha cho em! Lần sau đừng hòng đấy.
Nói rồi anh ôm Hạ Di Giai vào lòng, một tay khẽ vuốt lưng cô một tay đặt ở đầu cô hạnh phúc chìm vào giấc ngủ.
Bên này là phòng của Bách lão gia và Vũ Kiều, cảnh tượng lúc này là một đôi vợ chồng trung niên nhưng vẫn rất ngọt ngào tình cảm.
Bách lão gia bình thường nhìn lãnh đạm, khó tính nhưng thực ra lại rất yêu chiều vợ mình, bất kể là Vũ Kiều muốn thứ gì, buồn điều gì, cần tâm sự lúc nào ông đều biết hết.
Chẳng hạn như lúc này, trong phòng Bách lão gia đang xoa bóp cho Bách phu nhân, ông đặt hai tay lên vai bà nhẹ nhàng xo.a nắn, Vũ Kiều cũng im lặng nhắm mắt tận hưởng sự cưng chiều của chồng.
Vũ Kiều từ lúc bước vào phòng chẳng nói tiếng nào cứ muốn Bách lão gia xoa bóp cho nên khiến ông thấy hơi lạ.
Bình thường lúc ông và bà ở với nhau dù là đang làm gì bà cũng sẽ vui vẻ tíu tít kể chuyện.
Lúc nãy đến giờ Vũ Kiều cứ yên lặng như vậy làm Bách lão gia thấy lo.
- Em có chuyện gì sao?
Câu hỏi của Bách lão gia vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ trong đầu Vũ Kiều, vốn bà cũng chẳng phải có chuyện gì chỉ là đang lo cho đám nhỏ.
Du Hải Dương có nói gì cũng đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm nên vô cùng gian xảo, công thêm Du Mẫn Hoa cũng độc ác không thua kém gì cha mình khiến Vũ Kiều cứ cảm thấy bất an.
Được Bách lão gia hỏi thế là Vũ Kiều cũng trút hết nổi lòng, bà xoay lại ngồi đối diện với chồng rồi thở dài nói:
- Em thấy lo anh à!
- Em lo vì chuyện lúc nãy mà tụi nhỏ sẽ gặp nguy hiểm có phải không?
- Phải! Nếu đổi lại là anh ít nhất em còn đỡ lo lắng, đằng này Tiểu Quân còn trẻ em sợ nó không ứng phó nổi!
Bách lão gia nghe vậy thì khẽ mỉm cười vuốt vai vợ mình trấn an, ông nhìn bà với ánh mắt dịu dàng rồi ân cần bảo:
- Em phải tin tưởng con chứ! Tiểu Quân đã lăn lộn trên thương trường 7 năm rồi, từ lúc nó tiếp quản chưa có việc gì khó mà nó không giải quyết được cả.
Em an tâm đi!
Nghe thấy chồng mình nói cũng có lý nên Vũ Kiều cũng bớt lo lắng, bà khẽ gật đầu rồi ngồi tựa vào vai ông yên bình.
Vừa trút được nỗi lo thì bên ngoài bỗng vang lên một tiếng động lớn khiến cả Bách lão gia và Vũ Kiều đều hoảng hốt giật mình.
Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cũng nhanh chóng chạy ra ngoài xem xét..