Sau bữa cơm vẫn là Bạch Anh Tuấn thanh toán.
Còn Lâm Huyền Du thì vui vẻ tay trong tay với Dương Hàn Phong rời đi.
Bạch Anh Tuấn nhìn theo bóng lưng hai người bọn họ, một nam một nữ, sánh vai cùng nhau vô cùng xứng đôi.
Khuôn mặt anh ta hơi khó coi.
Lâm Huyền Du vừa lên xe đã Dương Hàn Phong đè ra hôn.
Trong xe ngột ngạt, không gian nhỏ hẹp.
Phía sau là ghế ngồi, còn phía trước là cơ thể rắn chắc của Dương Hàn Phong đang áp sát cô.
Lâm Huyền Du vô cùng bất ngờ, cô muốn đưa tay đẩy anh ra.
Nhưng mà Dương Hàn Phong lại nhanh hơn một bước, cánh tay anh buộc chặt, vây cô trong lồ ng ngực mình.
“Dương…”
Lời còn chưa dứt, Dương Hàn Phong đã cút đầu sát tới.
Cánh môi lành lành của anh khẽ đè lên cánh môi non mềm như đậu hũ của Lâm Huyền Du.
Rất mềm mại, lại rất dễ chịu, xúc cảm mang lại vô cùng tốt.
Dương Hàn Phong mở mắt nhìn cô.
Đôi mắt đen sâu láy h@m muốn nhiều hơn nữa.
Hai mắt sáng như sao của Lâm Huyền Du cũng vừa vặn nhìn anh.
Khuôn mặt đẹp trai phóng to ra trước mặt.
Đôi mắt đen láy nhìn cô, hàng mi dài khẽ run rẩy.
Ánh mắt vô cùng mong chờ.
Lâm Huyền Du bị hôn đến đầu óc choáng váng.
Dương Hàn Phong vô cùng lỗ m ãng mà dùng hàm răng gặm c ắn môi cô.
Môi Lâm Huyền Du đã bị anh chơi đùa đến đau nhức.
Cô nhịn không được khẽ hừ một tiếng, tiếng th ở dốc lọt vào tai Dương Hàn Phong, càng k1ch thích anh gặm nhấm môi cô hơn.
Môi bị cắn hơi đau, Lâm Huyền Du nhịn không được mở miệng hít không khí, cô mở miệng, dẫn đường cho anh càng vào sâu hơn.
Đối phương thật mau tìm tới, công phá hàm răng đi vào.
Cả người cô chấn động, đầu lưỡi người đàn ông mang theo cái lạnh tiến vào, ở miệng cô càn quấy, k1ch thích từng đợt tê dại.
Thân thể hai người chạm nhau, khoảng cách ngày càng gần.
Lâm Huyền Du mạnh tay đẩy người anh ra: “Dừng… dừng lại!”
Cô cúi đầu thở hồng hộc, cả người đỏ lự như trái cà chua.
Sau khi bình tĩnh lại liền quay sang chất vấn Dương Hàn Phong: “Anh sao vậy?”
Lúc trước anh hôn cô, nhưng lại hôn rất nhẹ nhàng.
Còn vừa nãy, Dương Hàn Phong hôn cô cực kỳ bá đạo.
Dương Hàn Phong đặt tay trên tay lái, quay đầu nhìn cô.
Đôi mắt người đàn ông đen láy nhìn cô chằm chằm, môi anh mím lại, thành một đường thẳng: “Anh không vui.”
“Tại sao?”
Dương Hàn Phong thẳng thắn như vậy, Lâm Huyền Du không quen.
Sau đó trong đầu cô lại nảy ra một suy nghĩ.
Cô mím môi rồi cười khúc khích: “Anh ghen à?”
Dương Hàn Phong không phủ nhận mà vô cùng thẳng thắn gật đầu thừa nhận.
Trong phút chốc, không khí trong xe như ngưng đọng lại.
Khuôn mặt anh vẫn còn kề sát mặt Lâm Huyền Du.
Hình như… Lâm Huyền Du động tâm rồi!
Trước một người đàn ông như Dương Hàn Phong, cô lại không có chút sức chống cự nào.
Ánh mặt Dương Hàn Phong nóng rực, vô cùng chân chính mà dán lên người cô, Lâm Huyền Du rất ngại.
Cô vừa muốn đẩy anh ra lại vừa muốn cứ như vậy.
Một lúc sau Lâm Huyền Du vẫn không đáp lại, ánh mắt Dương Hàn Phong có chút thất vọng mà rời đi.
Cả quãng đường, Dương Hàn Phong chăm chú lái xe, một ánh mắt cũng không hề cho cô.
Lâm Huyền Du hai mắt nhìn thẳng ngoài cửa sổ.
Nhưng cô lại không nhịn được mà liếc trộm Dương Hàn Phong.
Cả người anh toát lên vẻ lạnh lùng, hai mắt tập trung nhìn thẳng về trước, môi mím thành một đường thẳng.
Một góc nghiêng vô cùng hoàn hảo.
Tay áo trắng được anh vén lên cao, lộ ra cánh tay rắn chắc đặt trên vô lăng.
Dương Hàn Phong quả thực là người đàn ông thực thục, đẹp trai lại nhiều tiền.
Lâm Huyền Du nhìn đến mê mẩn.
Cô không hề che giấu mà quay đầu nhìn thẳng anh, ánh mắt vô cùng si mê.
Người đàn ông chết tiệt!
Càng nhìn lại càng mê!
“Bộ trên mặt anh dính gì sao?”
Giọng nói nhàn nhạt của anh vang lên làm Lâm Huyền Du sực tỉnh.
Cô đưa tay che miệng ho khan vài tiếng rồi đáp vô cùng tự nhiên: “Ừm!”
Dương Hàn Phong chạm tay vào mặt, rồi nghiêng đầu nhìn cô: “Gì vậy?”
Lâm Huyền Du nhìn anh mỉm cười: “Em giúp anh.”
Sau đó cô đưa thân thể mềm mại của mình đến gần Dương Hàn Phong, trong tích tắc liền đặt lên má anh một nụ hôn nhẹ.
Dương Hàn Phong vô cùng ngạc nhiên, cô đã rời đi.
Trên môi vẫn là nụ cười tủm tỉm.
Sau đó cô quay đầu không thèm nhìn anh lấy một cái.
Dương Hàn Phong nhìn theo, chỉ có thể thở một hơi thật dài.
Cả người anh ngứa ngáy, Lâm Huyền Du giống như sợi lông mỏng manh cọ quay cọ lại trong lòng anh, sau đó liền rời đi vô tình.
Vô cùng ngứa ngáy khó chịu.
Hôm sau Lâm Huyền Du đến trường.
Viền mắt đen thâm như gấu trúc, đêm qua Dương Hàn Phong chọc cô, cả đêm chọc cô cười không ngớt, cô không tài nào ngủ được.
Cô chỉ vừa đặt mông xuống ghế trước mặt đã xuất hiện người.
Minh Hạo Kỳ một bộ dạng vô cùng lịch lãm đứng trước mặt cô.
Mặt mày anh ta tươi sáng, ánh mắt nhìn cô vô cùng ôn nhu.
Lâm Huyền Du nhíu mày, cảm thấy sắp có chuyện không tốt xảy ra.
Quả thật là như vậy!
Minh Hạo Kỳ đưa bó hồng đỏ thắm trong tay ra trước mặt cô, ánh mắt vô cùng si mê, nhìn cô cười: “Du Du, em làm bạn gái anh nhé?”