Thời gian vừa hay hội tụ lại với Phú Nga trên đường không cần tốn sức tìm kiếm.
Phú Nghi trông chừng đám chuột được Lã Diên Mục nuôi cũng đến lúc thả ra.
Hắn tựa người vào một quán trà trên đường, hung hắng giọng:
“Ta mệt rồi! Cô không muốn cho ta nghỉ ngơi sao?”
Ở Đoạn Vương Phủ phải đối đầu với Dung Châu Ngạn nhiệt tình.
Ra bên ngoài bị Dung Nhi Vân coi là chó cho chắn đường.
Bản thân vốn muốn ẩn dật sống qua tháng ngày người không biết quỷ không hay lại nhông nhông bày mặt khắp nơi không được nghỉ.
Dung Nhi Vân gật đầu, thấy Phú Nga cũng vừa khát:
“Vậy vào quán trọ này! Nghỉ ngơi một lúc sẽ quay về Đoạn Vương Phủ.”
Bên trong quán trọ mới đúng một căn quán bình thường.
Không dột nát, không bẩn mốc, không gió lùa lạnh tới thấu xương và hiển nhiên nơi đây mang dáng vẻ sầm uất của hơi thở con người đông đúc.
Phú Nghi gọi một ấm trà, thêm một bát mỳ thật nhiều thịt hun khói, kế đến một bình rượu mơ ngâm đủ 3 năm hạ thổ.
“Các ngươi không ăn gì sao? Phải lót dạ trước mới có thể tiếp tục quay về.”
Không phải Dung Nhi Vân không đói.
Chỉ là vừa nãy ngửi nồng mùi thảo dược của Huân Minh Tàng, bây giờ sống mũi nơi đâu cũng khó chịu.
Nhìn thấy thức ăn liền nghẹn tới mức muốn moi móc toàn bộ dạ dày ném ra ngoài.
“Mấy người đã biết gì chưa? Nghe nói bên Thương hội Mạnh Tô đã hợp tác với người của Dung Tộc rồi.”
“Sao lại có chuyện tốt lành như vậy? Thương hội Mạnh Tô vừa xuất hiện đã nắm một nửa thương hội trong thánh Vạn Úy.
Nay lại hợp tác với Dung tộc, không phải muốn bức đám người thương nhân nhỏ như chúng ta phá sản sao?”
Đám người ngồi uống trà bàn bên nhiệt tình nói chuyện.
Mỗi câu, mỗi từ, mỗi gương mặt đều hiện lên thái độ chán nản đến phẫn uất.
Người thì uống trà thay rượu giải tỏa nỗi lòng, người thì lấy nước mắt rửa mặt lắc đầu không thôi.
Bỗng dưng, đám người còn đang phẫn uất bị một giọng nói cắt ngang:
“Cây cao còn có cây cao hơn.
Một Thương Hội đã khiến những thương gia như các người lao đao? Chẳng lẽ các người không biết cái gì gọi là cá lớn nuốt cá bé trong thương trường? Mang tiếng là thương nhân nhưng lại không nghĩ biện pháp xử lý mà ngồi đây than ngắn thở dài? Không thấy mất mặt hay sao?”
Dung Nhi Vân chú ý đến người nói.
Là hai nam nhân nàng đã gặp qua trong hội thơ.
Một người ốm yếu không khác gì Huân Minh Tàng nhưng mặt mũi khởi sắc hơn nhiều.
Một người bên cạnh gấm vóc dán đầy người không có dáng vẻ gì giống như nô hầu nhưng lại kiêm việc hạ nhân.
Đám người thương nhân bị lời nói kia khiến cho bản thân kinh động.
Lại thấy hai người nói không sai nhưng lòng tự trọng liên hợp không cho phép gật đầu:
“Tên bệnh kia! Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám hoa chân múa tay ở đây?”
“Ngươi nghĩ làm thương nhân dễ dàng sao? Thương hội Mạnh Tô cung cấp thực phẩm cho Hoàng cung lại có thêm Dung tộc đứng ra giúp vận chuyển.
Ai cũng biết đường sông không phải Dung tộc một mình độc quyền.
Nhưng xét thuyền bè vận chuyển, ngoại trừ Dung tộc độc quyền thì ai dám đứng tranh?”
“Ngươi ẻo lả yếu đuối như vậy, chắc chắn không biết nỗi khổ của thương nhân.
Đừng có đứng đây ăn nói hàm hồ.
Những kẻ giàu có liên kết với nhau, kẻ yếu như chúng ta dù có hợp sức lại cũng làm gì được chứ?”
Đám người thương nhân kia một câu giải thích lại thêm một lần xua đuổi.
Thương nhân nói không sai, cũng như người xuất hiện ốm yếu kia cũng đúng.
Chỉ là cách nhìn thực chất khác biệt nên nói thế nào cũng không hòa hợp.
Dung Nhi Vân tiến lại trước mặt đám người thương nhân, dịu dàng ôn nhu hệt thánh nữ:
“Ta có gặp hai vị huynh đài này trong hội thơ.
Hình như là Bích Hàn Không huynh và Thập Thất huynh đúng chứ?”
Thập Thất gật đầu lia lịa.
Tuy hắn bằng tuổi Lã Diên Mục nhưng gương mặt hay thần thái đều chỉ dừng lại giống một đứa trẻ 14, 15 tuổi vô lo vô nghĩ đơn thuần dễ uốn nắn:
“Đúng vậy! Hôm đó hình như cô nói tên mình là Nhi Vân phải không? Cô nương thực xinh đẹp!”
“Khen một nữ tử đã có hôn sự xinh đẹp thì không đúng lắm đâu!”
“Vậy…vậy sao? Ta…nhưng cô nương cũng thật xinh đẹp mà.
Còn xinh đẹp hơn cả mẹ ruột của ta.”
Đám thương nhân tức giận, trực tiếp cắt ngang:
“Mấy người đến đây gặp người quen sao? Đưa nhau ra chỗ khác cho bọn ta nói chuyện!”
Thập Thất thấy bản thân bị khi dễ, tức giận đứng chắn trước mặt Dung Nhi Vân:
“Ngươi nói chuyện thì liên quan gì đến bọn ta? Bọn ta muốn đứng tại đây đấy, có vấn đề gì sao? Các ngươi không thể tự mình quản lý chuyện thương hội, nay lại định đổ hết tức giận lên đầu bọn ta sao?”
“Thập Thất! Không được nói năng tùy tiện! Nên giữ tâm tình!”
“Đại ca! Bọn họ còn định khi dễ huynh đấy.
Không nghe lời huynh khuyên cũng thôi đi…bây giờ…”
Thấy cảnh tượng nhiều phần không ổn, Dung Nhi Vân đứng giữa chỉ có thể lùi một bước tiến hai bước nhún nhường đám thương nhân trước:
“Xin lỗi các vị! Bạn của ta nóng tính nhưng thực chất là người tốt.
Vừa hay các vị có chuyện phiền lòng, có tiện cho chúng ta cùng đưa ra phương hướng giải quyết?”
Bích Hàn Không thấy nàng nói đúng, lại vì hắn là người kiếm chuyện đầu tiên:
“Bọn ta là thơ nhân.
Nói rằng thi nhân thoát tục nhưng thực tế vẫn cần cái ăn.
Nếu có thể giúp cho các vị cũng là điều may mắn.”
Vừa hay không khí tức giận cũng dịu xuống.
Đám người thương nhân tuy nói dung tục nhưng cũng là những kẻ trong đầu có sỏi, hiển nhiên việc tốt trên trời rơi xuống có thể không cần ngay lập tức nhưng biết đâu sau này cơ hội chuyển mình cũng chỉ dựa vào một khắc?
Thập Thất không hiểu mấy chuyện xấu xa, hắn chống tay lên mặt bàn mân mê tách trà lim dim nhìn dòng người hối hả.
Chuyện bức lòng, Dung Nhi Vân lẫn Bích Hàn Không đều nghe thấy cả, không cần nói lại.
Một người có vẻ điềm đạm nhất trong số những thương nhân hạ giọng:
“Các vị cũng thấy rồi đấy! Chúng tôi cạnh tranh không được, vận chuyển không bằng, lấy cái gì ra đấu lại?”
Kiếp trước của nàng cũng như vậy.
Thương hội Mạnh Tô đàn áp tất cả, đến khi hắn bị Lã Sử Hoành chém đầu công khai, thương hội này mới chấm dứt thời kỳ hoàng thịnh mà sụp đổ.
Nhưng thời gian kéo dài tới tận 3 năm, không biết chừng sau thời kỳ đó, đám thương nhân này đã bốc hơi tài sản.
“Nếu cạnh tranh không được thì chuyển sang kinh doanh mặt hàng khác?”
Bích Hàn Không nói không sai, kinh doanh không được thì chuyển ngành.
Nhưng bọn họ làm sao có thể chuyển ngành như lời nói muốn úp liền úp, muốn lật liền lật?
Dung Nhi Vân trầm ngâm:
“Mạnh Tô hướng đến những Quan phủ, vì sao mọi người không hướng tới những cấp bậc thấp hơn? Ví dụ như người dân? Người dân không phải đông hơn sao?”
“Chúng ta đi buôn.
Thường dân chỉ mua một số lẻ, bán đến khi nào mới có thể hết hàng?”
Đây chính là vấn đề Dung Nhi Vân nghĩ tới.
Bọn họ thường bán một khối lớn, chưa từng chia nhỏ, lại lo nghĩ vấn đề người dân không thể mua một lần thật nhiều như quan phủ.
“Vậy nếu như ta rót vốn, yêu cầu duy nhất chính là xé nhỏ bán cho thường dân thì các người nghĩ sao?”
Đám thương nhân lau mồ hôi trên trán, ngập ngừng vẫn liên tục rầu rĩ.
“Nếu bán cả tải sẽ hạ giá.
Nếu chia nhỏ hay chỉ mua một phần sẽ lấy giá cao hơn 5 đồng.
Như vậy vừa hay cung ứng được lương thực cho người dân, vừa hay không sợ cạnh tranh với Mạnh Tô.”
Đám thương nhân như vừa được khai sáng, chỉ thiếu điều lao xuống quỳ lạy:
“Tiểu thư này đúng thật là tài tình!”
“Chuyện này, sao ngay từ ban đầu ta nghĩ không ra?”
Vốn Dung Nhi Vân nàng còn đang nghĩ làm sao có thể kiềm chân Lã Tô Mạnh trước khi hắn quá mức huênh hoang.
Bây giờ cơ hội đã đến tận cửa, không lý do gì không nắm lấy..