Khách đến càng ngày càng đông.
Hâu viện Thân Vương Phủ tuy rộng lớn nhưng cũng khiến ít nhiều người vì chen chúc mà khó chịu.
Trái lại Dung Nhi Vân trên trường kỷ nghiêm trang chỉ có thể thở dài chiêm ngưỡng từng chút nhạt nhẽo.
Đợi thêm một lát, Dung Quý An cùng Triệu Manh Yến - Dung phu nhân một lượt xuất hiện.
Theo sau còn có Dung Nguyên Thuần trong bộ xiêm màu hồng nhạt, quạt che gần nửa gương mặt chỉ lộ ra đôi mắt to tròn linh hoạt.
Còn không kịp để Dung Nhi Vân lên tiếng, Lã Sử Hoành như thân quen tiến lại trước Dung Quý An, cười:
“Dung công bộ! Lâu rồi mới gặp Công bộ! Ngài dạo này có khỏe không?”
Dung Quý An thụ sủng nhược kinh hành lễ:
“Thế Quan Vương chê cười! Hạ quan dạo này vẫn ổn.
Đa tạ Vương gia quan tâm.”
“Công bộ không cần khách khí như vậy! Ta với Dung công bộ là chỗ quen biết lâu năm, tình cảm sớm khăng khít.
Nếu như không gặp chuyện bất ngờ, bây giờ…”
Dung Quý An lui vội về sau, trên gương mặt còn nguyên nét hoảng sợ:
“Đa tạ Vương gia đã ân điển như vậy! Hạ quan vô cùng vinh hạnh! Chỉ tiếc hạ quan ngu dốt chỉ có thể cống hiến toàn bộ lực mỏng như vậy cho Đại Mãn.”
Ai biết nếu không chặn họng Lã Sử Hoành hiện tại thì hắn có thể nói ra lời như nào?
Quen biết lâu năm cũng chỉ là Dung Nhi Vân cùng Lã Sử Hoành có chút giao tình.
Cái gọi là thanh mai trúc mã chẳng qua ghen tị bất chính muốn dùng chuyện này khiến Hoàng Thượng đề cao cảnh giác Dung gia.
Tâm tư Đế Vương, Dung Quý An không hiểu, cũng không muốn đánh cược để hiểu.
Chỉ cần Dung Nhi Vân hạnh phúc, Dung gia yên bình thì Công bộ như ông đã mãn nguyện.
Lã Sử Hoành bị cắt lời.
Không những không tức giận, trái lại có chút vi diệu trong ánh mắt:
“Ta với Dung Nhi Vân là bạn từ nhỏ.
Cho dù nàng ấy bây giờ đã là Kim Thiết Vương phi nhưng đối với ta vẫn là hồng âm tri kỷ khó tìm.
Dung công bộ có cảm thấy như vậy?”
Dung Quý An lo lắng đến mức toát mồ hôi.
Dung Nguyên Thuần muốn đứng lên giải vây nhưng lời còn chưa nói đã bị Dung phu nhân bên cạnh ngăn lại.
“Thế Quan Vương! Người nói như vậy là không đúng rồi!”
Là giọng của nữ nhân.
Nhưng trong thanh âm mang chút trầm lặng khá đặc biệt.
Cũng là một nữ nhân đặc biệt.
Nàng ta không mặc nữ phục bồng bềnh thướt tha, không mang theo quạt che mặt cũng không thả tóc đeo trâm cài, càng không trang điểm xinh đẹp đến động lòng.
Những thứ trên người nàng chỉ có một mảnh lụa vẫn tóc thật cao, một thân thanh phục gọn gàng giống nam nhân, lại thêm cả thanh kiếm bên hông oai phong lẫm liệt.
Kiếp trước Dung Nhi Vân không biết đến nàng ta.
Cũng chưa từng gặp một nữ nhân hào sảng như vậy.
Lã Sử Hoành thấy người xuất hiện.
Không mang chút ngạc nhiên, dường như có quen biết, chậm rãi cười nhạt:
“Hà Thanh tiểu thư thật biết cách xuất hiện! Hôm nay Hà phủ mở cửa cho tiểu thư ra ngoài sao?”
Hà Thanh?
Là Hà Thanh mà Dung Nhi Vân biết sao?
Hà Thanh không thấy Dung Nhi Vân mặt đã biến sắc, chậm rãi tiến lại trước Lã Sử Hoành:
“Thế Quan Vương! Dù sao tiểu nữ cũng đến tuổi xuất giá, nếu không ra ngoài, không biết sẽ phải gả cho gà chó như thế nào.
Dù sao tận mắt chứng kiến sẽ tốt hơn ngồi yên phó mặc.”
Lại nói:
“Hơn nữa…nếu hôm nay không ra ngoài làm sao biết được Thế Quan Vương ở đây nói về tri âm tri kỷ lại gắt gao như vậy? Nếu người không biết như Hà Thanh nghe thấy còn đang tưởng Thế Quan Vương ép phi…”
“NGƯƠI…”
Lã Sử Hoành nhất thời bị ép tức nói không thành lời.
Dung Nguyên Thuần thấy cảnh hay cũng đổ dầu vào:
“Hà Thanh tiểu thư! Người như vậy lại nói sai rồi! Phụ thân ta là Dung công bộ, gia quyến đề huề, lại là nam nhân sao có thể ép… Lại nói tỷ tỷ ta bây giờ đã là Kim Thiết Vương phi, luận tam tòng tứ đức hay tam cương ngũ thường đều không thỏa đáng…”
Lã Sử Hoành vốn chỉ muốn ép xuống mối quan hệ giữa hai người.
Khơi gợi tính bá khí trong lòng Lã Diên Mục khi nghe lời đồn.
Nhưng lại không ngờ, mọi chuyện trong lời nói của hai nữ nhân này lại biến hắn thành thế yếu.
Cảnh Quyền tức giận thay chủ tử, một kiếm rút ra đặt lên vai Hà Thanh:
“Ăn nói ngông cuồng! Thế Quan vương là người các ngươi có thể tùy tiện như vậy sao?”
Hà Thanh cũng không chịu yên, còn hất cằm ngược lại:
“Sao nào? Ngươi cảm thấy là ta nói sai hay thẹn quá hóa giận?”
“Ngươi câm mồm! Thế Quan Vương là người như thế nào không phải các người muốn tùy ý bôi nhọ là có thể bôi nhọ.
Ngài với Dung đại tiểu thư tình cảm thân thiết, trong lòng mọi người đều rõ, há có thể chỉ vì một câu nói lại biến thành bắt ép?”
Dung Nguyên Thuần càng nghe càng thấy khó chịu.
Nếu như tình cảm thực sự thân thiết có nhất định đến trước mặt phụ thân chúng nàng một ép một buộc?
Nếu thân thiết thực sự, thanh mai trúc mã tình cảm gắn bó sao có thể để một người mang tiếng ác bá mới xuất hiện cưới được tỷ tỷ nàng?
“Cảnh Quyền! Ngươi tự nói mà không biết suy nghĩ sao? Chuyện…”
Nhưng lời còn chưa kịp nói hết, một bàn tay thực ấm đã kéo nàng về phía sau.
Trước mắt hoàn toàn bị che phủ bởi một màu vàng kim óng ả xen lẫn đâu đây thoang thoảng mùi thuốc nồng.
Nam nhân đứng chắn trước mặt Dung Nguyên Thuần còn chưa kịp lên tiếng, tất cả những người xung quanh một lượt cúi người hành lễ.
Đến cả thanh kiếm lạnh lẽo trên cổ Hà Thanh cũng bị gấp rút hạ xuống.
“THAM KIẾN THÁI TỬ ĐIỆN HẠ!”
Lã Mặc Hiện cho dù không được sủng ái, cũng không nhiều quyền thế nhưng vẫn là Thái Tử, vẫn có những cung kính cần thiết.
Lã Mặc Hiện phất tay bình thân lại quay về phía Dung Nguyên Thuần nhướn mày khẽ cười.
Dung Nguyên Thuần bị xung quanh dọa sợ, còn không kịp nhìn người trước mặt là ai, dung mạo thế nào vội vã hành lễ:
“Tiểu nữ bái kiến Thái Tử điện hạ!”
Lã Diễn Xương phân phó thuộc hạ vừa hay bây giờ mới vào tới.
Một tay dìu Thái tử lên trường kỷ cao, một tay quản hết chuyện:
“Không cần hành lễ nữa.
Hôm nay là ngày vui của Lang Thân Vương.
Chúng ta đều là khách, không thể chiếm hết quan tâm của chủ nhà.”
Lã Mặc Hiện trên trường kỷ cao, khó khăn phóng tầm mắt xuống đám loạn vừa thấy:
“Là ta đã quấy rầy mọi người nói chuyện! Chi bằng cứ tiếp tục, thân Thái Tử yếu ớt như ta đây không làm phiền.”
Lã Sử Hoành đứng lên từ lâu, một tay để trước đan điền, một tay vòng sau lưng ưỡn ngực thanh cao:
“Không cần nữa! Bây giờ Thái tử đã đến đây, làm sao có thể tiếp tục nói những chuyện tầm phào khiến người chê cười?”
Thái Úy Trương Lộ Hải không biết xuất hiện từ bao giờ cũng rất nhanh lên tiếng:
“Thái Tử là chí tôn tương lai.
Đương nhiên nói những chuyện thiên pháp, thiên tử, tôn tử nghị luận đương triều.
Làm sao có thể nghe lọt tai vài ba chuyện hậu trạch Cúng Mụ tầm phào?”
Quan khách nơi đây nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.
Nói về phía Thái Tử không nhiều, nói về phía Thế Quan Vương không ít.
Hiển nhiên vừa nghe thấy Thế Quan Vương cùng Thái Úy lên tiếng lập tực gật đầu tán thành, còn không quên châm biếm.
“Thái Tử là Quốc Vương tương lai lại xuất hiện tại nơi này ngỏ ý nghe chuyện tầm phào? Hầy…”
“Thái Tử không ở Đông Cung bàn chính sự với Hoàng Thượng, phân ứng với người, lại tới đây đón Cúng mụ? Thật không biết sau này…”
“Chẳng nhẽ Thái Tử bị bệnh lâu ngày liền phó mặc thần dân Đại Mãn? Người như vậy sao có thể làm Thái Tử?”
…
Lã Mặc Hiện nghe câu vậy cũng quen dần, sắc mặt điềm nhiên không thay đổi, chỉ chậm rãi uống trà.
Đời này của hắn, sớm không phải chỉ nghe những lời như vậy.
Sủng ái không có được, chức Thái Tử này chẳng qua một con đường trải đầy hoa máu dẫn tới Địa Ngục.
Sớm muộn cũng có một ngày chết không được nhắm mắt.
Bọn họ muốn nói gì thì nói, muốn quản chuyện gì cứ quản.
Dung Nhi Vân thu lại thần sắc nhất thời bày ra trước đó, lên tiếng bình:
“Trà của phủ Lang Thân Vương quý hiếm.
Trà đen lại kết hợp cùng sương sớm trên là sen, tinh quý đất trời không thể một lời nói hết ưu nhã.”
Bên dưới nghe vậy liền thay nhau thưởng thức.
Vốn mong chờ càng nhiều, hy vọng càng lớn, đến khi uống chén trà đầu tiên lại hận không thể lập tức phun ra.
Mặt mũi bá quan khắp nơi tối sầm lại, gia quyến chen chúc chỉ biết che mặt tỏ vẻ khó chịu lại nhanh chóng mỉm cười không lên tiếng.
Dung Nhi Vân:
“Sao vậy? Trà này không hợp khẩu vị các người?”
Lang Thân Vương cũng ngạc nhiên:
“Trà này sao có thể không hợp? Trà Đen thượng hạng, tuy không được kết hợp cùng sương sớm nhưng lại nấu cùng nước suối trong.
Không thể không hợp!”
Đám người bên dưới lại được lượt cười gượng gạo hơn khi trước:
“Tất nhiên là hợp!”
“Trà thực ngon! Kết hợp của phủ Lang Vương không gì sánh nổi!”
…
Lã Tô Minh trái lại vừa xuất hiện liền ra ý châm chọc:
“Đệ phụ! Đệ phụ có điều không biết.
Trà đen kết hợp cùng nước suối sẽ cho ra hương thơm đặc trưng: cay, chát, lại man mác nồng nàn.
Nhưng nếu kết hợp cùng sương sớm đọng trên lá sen…hai vị chát gặp nhau thực sự rất khó thưởng thức.”
Dung Nhi Vân gật đầu, mắt lại lướt qua một đám những người vừa mở miệng châm chọc Lã Mặc Hiện:
“Đúng vậy! Thứ trà chát đắng như thế cũng chỉ xứng với những kẻ mở miệng là sủa bậy, xuất hiện thành nồi cám lợn đáng chê cười.”
Lã Mặc Hiện nghe xong câu này bật cười đến mức ho thành tiếng.
Lã Tô Minh cùng Lang Thân Vương còn đen mặt hơn nữa.
Không ngờ nữ nhân như vậy lại dám dùng bọn họ chế giễu đám người Thế Quan Vương.
Giờ lành đã tới, lễ Cúng Mụ cử hành.
Chủ yếu người tới dự vì muốn lôi kéo đám người Lang Thân Vương.
Cũng tiện phân biệt đâu mới chính xác vị Thiên Tử tương lai thích đáng.
Chọn một con đường tiền đồ vô lượng trước mặt, chẳng qua là đích đến cuối cùng.
Kiếp trước Lã Sử Hoành xuất hiện tại nơi này cũng vì lôi kéo Lang Thân Vương.
Cho nên quà sinh thần nội tôn Lang Thân Vương hắn tốn không ít ngân lượng mua về một đôi sừng linh nhung được chế tác từ khối huyền ngọc tinh khiết.
Dung Nhi Vân thấy qua một lần liền say mê không ngớt ca ngợi, muốn thấy lần nữa.
Nhưng đến khi gặp lại, nàng đã thành Hoàng Hậu, mà nó lại chứa trong đó quá khứ cả đời nàng muốn gột sạch.
“Quả là một kỳ tác!”
Đương nhiên, không chỉ Lang Thân Vương thốt lên thấy vậy.
Văn võ bá quan xung quanh nhìn thấy cũng vì dáng vẻ này mà mê đắm.
Mỗi góc nhìn, mỗi sự phản chiếu khác nhau lại cho ra một dáng vẻ thanh khiết khác lạ.
Lã Sử Hoành mở đầu tặng quà, liên tiếp những món quà phía sau đều không cần nhìn đến.
Cho tới khi ánh mắt mọi phía dừng lại nơi Thái Tử.
Lã Mặc Hiện lại vờ như không biết, tiếp tục uống trà:
“Hôm qua bổn Thái Tử có tới Chùa Cổ Linh cầu phúc.
Vừa hay trên đường về có một tiểu tăng mới xuất gia tặng ta cuốn Sinh Kinh cùng lá bùa Bình An.
Hôm nay ta tặng cho tiểu biểu điệt, hy vọng tiểu biểu điệt noi gương Phó Công Hầu, Lang Thân Vương, làm người có ích cho Đại Mãn.”
Hắn khẽ cười, hai mí mắt trầm xuống lạnh lùng.
Lã Diễn Xương đứng bên cạnh sai bảo nô bộc đem quà đi tặng, vừa hay cũng hào sảng:
“Thái Tử đại ca ta có phần đại lễ lớn, Bát ca cũng long trọng, ta thân là Thập Thất hoàng tử cũng không thể thiếu.”
Tiếp theo đó, Lã Diễn Xương sai người mang ra một cây bút lông.
Nhìn qua dáng vẻ, nếu nói bình thường đều không thể bình thường hơn nữa.
Lã Tô Minh nắm chặt bàn tay thành quyền lớn, tức giận không cười mà nhận.
Lang Thân Vương còn thẫn thờ cau mày, Lã Diễn Xương lại hào hứng:
“Thái Tử ca tặng Sinh Kinh.
Ta tặng bút lông.
Như vậy vừa hay, sau này tiểu biểu điệt có sách theo học, có bút luyện chữ.
Tương lai sáng lạng chờ đón phía trước.”
Đám nịnh thần bên dưới còn muốn đòi lại chút công đạo.
Nhưng nghe đến vậy cũng không dám lỗ m ãng.
Dù sao Thái Tử cũng là Thái Tử.
Hoàng Tử cũng là Hoàng Tử.
Cho dù không được sủng ái cũng không đến lượt đám hạ quan tùy tiện lên tiếng, chỉ có thể âm thầm chọc gậy sau lưng.
Thái Tử lấy đại một tấm bùa, xin đại một quyển Sinh Kinh bán đầy chợ để gọi thành đại lễ.
Hoàng Tử chọn bừa một cây bút lông đáp thẳng thể diện Lang Thân Vương xuống đáy.
Lang Thân Vương, Phó Công Hầu có thể nhịn.
Nhưng…
Lã Tô Minh hất tay tên quản sự.
Người bên cạnh liền hiểu ý.
Là một tay chân trong Lục Bộ, đang muốn lấy lòng Phó Công Hầu:
“Khách quý đã tặng quà.
Nhưng hình như…có phải… Đoạn Vương Phủ đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì? Không biết có phải Kim Thiết Vương phi quên?”
Lang Thân Vương giả bộ nghiêm mặt:
“Chu lễ bộ! Ngài là lễ bộ mà có thể ăn nói tùy tiện như vậy sao? Cho dù Kim Thiết Vương phi có thực sự…nhưng đã xuất hiện trong ngày vui hôm nay nhất định là phần phúc lớn của Thân Vương phủ này.
Kim Thiết Vương phi nói có đúng không?”
Một Kim Thiết Vương phi tùy hứng, lại không có sự xuất hiện của Lã Diên Mục thì có thể tặng ra thứ lễ vật gì?
Cho dù có mang theo Huân Minh Tàng thì cũng chỉ là nữ nhân nhỏ bé.
Thứ quà mang ra được cùng lắm vài ba chiếc khăn thêu hay kim cương ngọc quý - phủ Thân Vương chất đại ra cũng được mấy núi.
Lã Tô Minh khẽ cười.
Lang Thân Vương còn cười lớn.
Lã Sử Hoành nhàn nhạt lên tiếng:
“Nếu như Kim Thiết Vương phi đến rồi mới biết…cũng không thể trách.
Dù sao ta với Kim Thiết Vương phi cũng là quen biết lâu năm, thân tình quý hơn châu báu, ta thay Kim Thiết Vương phi tặng biểu điệt một phần đại lễ.
Cũng coi như tặng Thập lục đệ quà tân hôn.”
“Dung Nhi Vân! Muội thấy thế nào?”
Hà Thanh nghe tới không lọt tai, đặt mạnh ly trà trong tay xuống:
“Thế Quan Vương thật là thấu tình đạt lý, chính nhân quân tử hiểu lòng người! Vừa hay tiểu nữ cũng chưa kịp chuẩn bị đại quà.
Thế Quan Vương đại nhân liệu cũng nên ra mặt giúp đỡ?”
Cảnh Quyền hừ lạnh một hơi còn muốn đánh nhau.
Lã Sử Hoành:
“Hà Thanh tiểu thư nhất quyết như vậy?”
“Được Thế Quan Vương hậu ái, có gì không thể nhất quyết?”
Dung Nhi Vân đặt tay trước đan điền, ngạo nghễ tiến lại trước mặt Lang Thân Vương:
“Không cần phiền Thế Quan Vương giúp đỡ! Chuyện của Đoạn Vương Phủ vẫn nên để người trong Đoạn Vương Phủ tự xử lý.
Còn nói về quà tân hôn…chi bằng Vương gia tự giữ lấy phòng thân.”
“lang Thân Vương! Phó Công Hầu! Điệt phụ thấp kém, chỉ sợ chê cười.
Hôm nay nhân lễ Cúng Mụ của tiểu nội tôn Lang Thân Vương, dâng tặng chút lễ mọn, mong hai vị không chê cười.”
Huân Minh Tàng lấy ra từ trong ống tay áo một hộp gỗ chỉ to bằng một bàn tay, dài hơn 2 gang tay nam nhân một chút.
Hộp gỗ bạch đàn thấp kém dễ mục lại được chạm khắc từng chi tiết cỡ lớn theo đường vân gỗ.
Nhìn chung cao quý nhưng bản chất vẫn khiến người khác lắc đầu.
Lang Thân Vương bị làm cho tức giận 2 lần, vốn đã mất hết mặt mũi.
Bây giờ lại thêm Dung Nhi Vân cố ý.
Lão nhịn không được mà lên tiếng:
“Kim Thiết Vương phi! Ta kính cẩn ngươi nên gọi 4 tiếng Kim Thiết Vương phi.
Nhưng ngươi lại làm đến mức này? Không muốn để lại cho Thân Vương phủ ta chút mặt mũi? Không để lại cho Đoạn Vương Phủ một đường lui?”
Đường lui?
Dung Nhi Vân khẽ cười.
Nàng thực sự đã sống 2 đời.
Nếu như còn bị uy hiếp vì câu nói này thực sự quá mức uổng phí.
Nàng muốn tặng quà gì, Lã Diên Mục có thể không biết sao? Đến Lã Diên Mục còn không lên tiếng, tùy nàng xuất hiện ở đây thì cái đường lui này sớm không đến lượt Lang Thân Vương xuất khẩu.
“Lang Thân Vương! Người không định mở quà sao? Dù sao cũng là quà của Đoạn Vương Phủ, tốt xấu gì cũng nên ngó thử qua…”
Lã Tô Minh thả lỏng bàn tay, đem hết tức giận chất lại khi nãy ném vào mặt nàng:
“Dung Nhi Vân! Ngươi đừng ức hiếp người quá đáng!”
“Chỉ là một món quà thấp kém.
Ta mở ra cho ngươi xem, xem ngươi có thể thấp kém hơn Thái… Thấp kém hơn ai ở đây được nữa?”
Lã Tô Minh dứt khoát mở tung nắp hộp gỗ.
Tất cả mọi người một lượt nín thở chờ đợi, ánh mắt nhất cử dồn lại làm một.
Đợi tới khi thứ bên trong hộp xuất hiện, Lã Tô Minh tối sầm mặt lại, Lang Thân Vương cắt cũng không ra nổi giọt máu.
Đám thần quan xung quanh 4 mắt nhìn nhau không dám mở lời.
Lã Sử Hoành xoa xoa hai tay vào nhau, cảm thán đặt lên môi:
“Quả đúng là khí chất của Thập Lục đệ! Đoản đao đẹp lắm! Đoản đao rất hay! Đoản đao này thực sự rất tốt!”
Dung Nhi Vân tiến lên phía trước, Huân Minh Tàng mang theo lễ vật theo sau.
Dưới con mắt không thể cử động của tất cả mọi người.
Dung Nhi Vân rút đoản đao, cầm chắc chuôi ngọc, bàn tay siết thật chặt cắm xuống.
PHẬP!
Một đao dứt khoát không lương tình.
Trên đầu lợn giữa hậu đài sảnh chính cắm ngay ngắn thanh đoản đao.
Mỡ bóng quét trên đầu lợn chảy xuống theo đường đâm thành một vũng bầy nhầy ngay dưới đất.
Lại dưới con mắt tin không được của mọi người, nàng rút đoản đao.
Ánh mắt nhìn về lỗ đục lớn trên đầu lợn khẽ cong khóe môi cười:
“Như vậy mới hoàn thành phần lễ vật này.”
Dung Nhi Vân tra đoản đao vào vỏ, cẩn thận đóng nắp hộp, đặt trên tay Lang Thân Vương:
“Ta nghe nói trong ngày Cúng Mụ này, phải dùng dao thật sắc cắt từng miếng thịt lớn trên thân lợn kia.
Một lòng cầu chủ tiệc theo đường võ chính sớm ngày thành tài.
Nhưng ta thấy việc róc thịt này xét về nghĩa không được may mắn lắm, cho nên mới tự ý thay đổi quy cách.”
“Lang Thân Vương cùng Phó Công Hầu sẽ không giận Điệt phụ chứ?”
Lang Thân Vương sắc mặt đã xấu, nay còn xấu hơn nữa, trực tiếp quay người cáo bệnh rời khỏi.
Lã Tô Minh siết quyền trong ống áo, lạnh lùng cười còn khổ hơn khóc:
“Sao có thể?”.