Ô Đào rất thích, nghĩ nghĩ, nếu cứ như vậy thì có thể tiết kiệm được bao nhiêu là bút chì!Cô bé nhìn chung quanh một chút, bởi vì trời rất lạnh nên cũng không có trẻ con, cũng không ai nhìn thấy, cô bé gỡ lõi than ra, vụng trộm giấu quyển sách kia vào bên trong lõi than.
Như vậy mặc dù sách sẽ bẩn một chút, nhưng ít ra sẽ không bị người ta nhìn thấy.
Cô bé thắng lợi trở về, lúc trở về, mặc dù giỏ trúc trên lưng đã dần dần đầy, nhưng mà trong nội tâm của cô bé cũng rất thích.
Trước khi quay về nhà, cô bé lấy cầu pha lê xinh đẹp kia ra, rồi lại lấy cuốn sách giấu ở bên trong lõi than, cẩn thận lau đi tro than phía trên, lật ra nhìn một chút.
Bên trong phong bì sách lít nha lít nhít toàn chữ, không biết là viết cái gì, có nhiều chỗ còn có chữ ký màu đỏ.
Ô Đào cẩn thận sờ lên những chữ viết màu đỏ kia, cô bé cảm thấy những chữ viết này nhìn rất đẹp, nhất định là do một người có học thức người viết.
Chỉ là không biết người này bởi vì cái gì mà ném quyển sách này đi, có lẽ trên xe lửa kiểm tra không cho mang sách, hoặc có lẽ sợ nhận phải tai hoạ gì đó?Ô Đào nhìn nhìn, rồi liền giấu sách ở trong một cái rương thấp nhất, như vậy mẹ sẽ không phát hiện.
Sau đó cô bé mới tùy tiện ăn chút gì đó, lưng cõng giỏ trúc đi đến bờ sông chợ phế phẩm, nghĩ đến việc mang lõi than đi bán, lại nhặt mấy khối sắt kia lên nhìn một chút.
Đi đến chợ phế phẩm, lõi than bán được hai hào tiền, sắt vụn người ta chỉ trả năm xu, nhưng mà chuyện này đối với Ô Đào mà nói đã rất là vui mừng.
Tới trưa, đã bán được hai mao năm xu, buổi chiều cô bé muốn đến trước nhặt lõi than, sau đó thừa dịp trời vẫn sáng, về nhà học tập.
Chờ đến tối, dù sao cũng không thể học tập, bèn trở ra nhặt lõi than.
Muộn như vậy chắc chắn sẽ rất lạnh, nhưng ít ra có thể tiết kiệm được nến.
Buổi sáng Ô Đào lưng cõng giỏ trúc chạy hướng tây, lần này cô bé tâm huyết dâng trào, nghĩ sẽ ra phía đông xem thử một chút.
Muốn đi qua phía đông phải qua sông, cô bé lượn quanh một con đường qua cầu, sau khi qua cầu liền cảm thấy hơi mới mẻ, đây là nơi cô bé rất ít khi đi qua.
Cô bé đột nhiên nhớ lại Diệp Uẩn Niên, nhà cậu ấy ở phố Thập Cẩm Hoa Viên, vậy mình chỉ cần dọc theo đại phật tự rồi đi lên phía trước là đến rồi.
Cô bé hơi do dự, không biết tại sao, lại vô thức muốn tránh né.
Đào lõi than bên trong tro bếp, dù sao cũng không phải là một chuyện danh giá.
Nhưng mà cô bé rất nhanh đã cảm thấy mình thật sự là suy nghĩ nhiều, việc cô bé nhặt lõi than, người khác đều biết rõ, hơn nữa chưa hẳn là sẽ có thể đụng phải Diệp Uẩn Niên, ai mà rảnh rỗi đứng ở nơi đó để cho mình đụng phải chứ.
Cô bé cứ suy nghĩ miên man, nhưng kiểu gì cũng cố ý tránh né phố Thập Cẩm Hoa Viên, đi về phía nam.
Phía nam chính là chùa Long Phúc, chùa Long Phúc là một chỗ náo nhiệt, cho dù lúc này, những nơi khác đều hò hét ầm ĩ thì chùa Long Phúc vẫn không ngăn nổi náo nhiệt.
Nhưng mà những thứ này đương nhiên là không có liên quan gì đến Ô Đào, cô bé đi đường vòng tới đằng sau chùa Long Phúc, nơi đó đại môn nặng nề, còn có cánh cửa cao cao, xuyên thấu qua đại môn rộng mở, có thể nhìn thấy bên trong có những thứ giống như tượng đất.
Ô Đào hơi sợ hãi, những tượng đất kia cũng không dễ nhìn, cô bé cảm thấy nhìn xong buổi tối sẽ gặp ác mộng.
Ngoài cửa lớn, có mấy đứa trẻ con đang quay tam giác, ăn mặc sạch sẽ, nhìn đã biết không phải là trẻ con nhặt lõi than, sẽ không tranh đoạt với cô bé.
Trong lòng Ô Đào rất vui vẻ, cô bé rất mau đã tìm được vết tích tro bếp, xem ra còn không có ai đào, cô bé mừng rỡ, vội buông xuống giỏ trúc, lấy ra cái cào để đào.
Bên chùa Long Phúc cũng có đủ loại cửa hàng, trước kia cửa hàng đều là tư doanh, hiện tại mặc dù công tư hợp doanh, nhưng vẫn là nhà mình kinh doanh, lúc đốt than đá sẽ tương đối cẩn thận.
Than đá đốt cũng tương đối nhiều, muốn nhặt lõi than cũng không dễ dàng.
Nhưng mà đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như những cửa hàng lớn kia, những cửa hiệu cơm kia, mỗi ngày đốt không nhiều nên sẽ không cẩn thận như vậy.
Ô Đào chậm rãi nhặt, nhặt xong một đống nhỏ liền đi tìm nơi khác, bất tri bất giác đến một chỗ, lúc đang cúi đầu nhặt tro bếp, cô bé liền ngửi thấy một mùi thơm, cô bé tò mò ngẩng đầu, đây là một cửa hiệu rán xúc xích.
Mùi dầu chiên hòa với mùi hương đậm đặc của nước tỏi, làm cơn thèm ăn dần tăng lên, Ô Đào đẩy tro bếp, thậm chí còn hoa mắt nhìn lầm rằng tro bếp chính là xúc xích.
Cô bé nuốt nước miếng một cái, tiếp tục dùng tay vân vê tro bếp.
Ai ngờ đang vân vê, liền nghe thấy một giọng nói: "Ô Đào?”Ô Đào kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy Diệp Uẩn Niên.
Cậu mặc áo khoác bông vải quân dụng, mang theo một cái mũ nhung che tai, nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ đứng ở trước mặt cô bé.
.