Mộ Cẩn Y: ...
Mộ Cẩn Y thật sự là bị hành động này của Lãnh Cao Tuấn này làm cho kinh hãi, có cần làm lớn như vậy không?
Bọn họ còn chưa kết hôn, anh lại hận không thể cho cả thế giới đều biết cô muốn gả cho anh là sao!
"Ngốc à? Sao mấy người không chào đi?"
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Lãnh Cao Tuấn hơi nheo lại.
Mọi người lập tức đồng thanh hô to.
"Chào bà chủ!"
Âm thanh kia vang khắp toàn bộ Nhã Gian, còn có cả tiếng vọng lại, thật lâu chưa tán đi.
Mộ Cẩn Y:...
Lúc này Lãnh Cao Tuấn mới hài lòng, anh phất phất tay.
"Nhớ kỹ lời tôi vừa nói, đi xuống đi.”
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người Lãnh Cao Tuấn và Mộ Cẩn Y, Mộ Cẩn Y mới nhìn về phía Lãnh Cao Tuấn với vẻ mặt phức tạp.
"Anh..."
Bản thân Mộ Cẩn Y không giỏi ăn nói, giờ phút này cô muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết nên nói thế nào cho phải.
Lãnh Cao Tuấn lại kéo cô ngồi xuống, sau đó đẩy thực đơn đến trước mặt cô: "Nhìn thực đơn kìa.
”
Mộ Cẩn Y lắc đầu: "Anh tự gọi mấy món là được rồi.
”
Lãnh Cao Tuấn nhìn cô một cái, bất đắc dĩ.
"Em là phụ nữ mà, đừng tùy ý như vậy chứ! Em nên muốn người khác phải nhân nhượng mình chứ không phải em đi nhân nhượng người khác, hiểu không?”
Mộ Cẩn Y sửng sốt một chút, ngây ngốc hỏi.
"Vì sao?”
"Bởi vì sau này em sẽ trở thành vợ tôi."
Lãnh Cao Tuấn trả lời như đây là lẽ đương nhiên.
“Đây là lý do?”
Không hiểu sao cô lại cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ dùng nhỉ?
Sau khi ra khỏi Nhã Gian thì đã hơn chín giờ, Lãnh Cao Tuấn nhìn về phía cô: "Có muốn đi dạo phố không?”
"Không được, ngày mai..."
"Được, ngày mai lại đi."
Mộ Cẩn Y: ...
Rõ ràng cô muốn nói là, ngày mai còn phải đi làm, phải về sớm một chút.
Cuối cùng, cô cũng không phản bác, xem như là chấp nhận lời anh nói.
Dù sao thì cô sống lại là muốn báo ân, cứ nghe theo anh cũng được.
Lãnh Cao Tuấn đưa Mộ Cẩn Y đến dưới nhà.
Mộ Cẩn Y vừa xuống xe thì đã có một người chạy thẳng về về phía cô.
"Cẩn Y.”
Lãnh Cao Tuấn ngồi trên xe, nghe được có người đàn ông gọi Mộ Cẩn Y là Cẩn Y, anh lập tức mất bình tĩnh.
Anh đẩy cửa xe bước xuống, đứng bên cạnh Mộ Cẩn Y.
Trang Đông Quân nhìn thấy Lãnh Cao Tuấn đứng bên cạnh Mộ Cẩn Y thì gương mặt lập tức hiện lên vử không dám tin, nói.
"Cẩn Y, em thật sự ở bên anh ta sao? Em thật sự muốn gả cho anh ta sao?”
Mộ Cẩn Y nghe được cách xưng hô của anh ta đối với mình thì nhíu mày lại.
"Anh Trang, xin gọi tôi là Mộ tổng hoặc cô Mộ, chúng ta không thân thiết như vậy đâu.”
Có trời mới biết cô phải dùng bao nhiêu ý chí mới có thể khiến cho mình không mất khống chế.
Người đàn ông này, người đàn ông đã nhốt cô trong nhà gỗ rồi thiêu sống.
Giờ phút nhìn thấy anh ta, cô hận không thể bầm thây anh ta thành vạn mảnh!
Trang Đông Quân nghe Mộ Cẩn Y nói xong, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên rất khó coi.
"Cẩn Y, rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì vậy? Em đã nói sẽ thử tiếp nhận anh, em còn nói..."
"Tôi còn nói, anh đừng tới quấy rầy tôi mãi như vậy nữa, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí cũng anh đâu."
Mộ Cẩn Y ngắt lời anh ta.
"Nhưng Cẩn Y, chắc chắn anh là đặc biệt đối với em, em chưa bao giờ cho phép người khác tới gần mình, nhưng em lại để cho anh đi bên cạnh em..."
"Được rồi, anh cảm thấy có thể đi bên cạnh tôi chính là đặc biệt?"
"Không phải sao?"
"Không."
Mộ Cẩn Y nói xong, đột nhiên xoay người, nhanh chóng ôm cổ Lãnh Cao Tuấn, sau đó hôn lên môi anh.
Cô vụng về hôn lên môi anh, sau đó nhìn về phía Trang Đông Quân, hỏi.
"Thấy rõ chưa?”
"Cái gì?"
Trang Đông Quân theo bản năng hỏi lại, cả người anh ta lúc này đã cứng đờ rồi.
"Cái này mới gọi là đặc biệt."
Mộ Cẩn Y nói ra từng chữ một.
Trang Đông Quân: ...
Lãnh Cao Tuấn: ...
Mộ Cẩn Y không để ý tới hai người đàn ông đang ngơ ngác nữa, lập tức xoay người rời đi.
Trang Đông Quân nhìn chằm chằm Lãnh Cao Tuấn, đôi mắt gần như có thể phun ra lửa.
Anh ta phải mất mấy tháng mới có thể miễn cưỡng đi bên cạnh Mộ Cẩn Y, không bị vệ sĩ đuổi đi, đến ngay cả tay cô cũng chưa đụng tới được.
Anh ta biết người phụ nữ này trời sinh lạnh lùng vô tình, cho nên anh ta cũng không sốt ruột.
Trang Đông Quân cảm thấy mình có rất nhiều thời gian để xử lý cô.
Anh ta hao hết tâm tư, muốn dệt một tấm lưới dịu dàng để bắt được cô, để cô từ nay về sau luôn nghe theo lời anh ta nói.
Cô mới hai mươi hai tuổi thôi.
Anh ta còn tưởng rằng mình còn rất nhiều thời gian, không nghĩ tới lại đột nhiên xuất hiện một Lãnh Cao Tuấn.
Chuyện ngoài ý muốn này khiến anh ta trở tay không kịp.
Người phụ nữ lạnh lùng vô tình này lại có thể chủ động hôn một người đàn ông.
Là ai đã nói bởi vì ám ảnh tâm lí do thời thơ ấu để lại nên cô kháng cự bất cứ ai chạm vào người mình?
Đã nói là sẽ không có ai có thể dễ dàng tới gần cô mà?
Vậy mà giờ đây cô lại chủ động hôn người khác.
Chuyện này nên giải thích như thế nào đây?
Lãnh Cao Tuấn bị Mộ Cẩn Y đột nhiên hôn một cái, cả người ngây ngốc một lúc lâu.
Nụ hôn kia, còn chưa kịp hồi tưởng đã vội kết thúc.
Đây chính là nụ hôn đầu của anh mà!
Thế mà lại để cô gái này cướp đi, càng chết hơn chính là, nội tâm của anh lại đang mừng thầm nữa.
Ầy, thật là!
Ngày mai gặp nhất định phải đòi lại mới được.
Sau khi hạ quyết tâm, tâm trạng Lãnh Cao Tuấn bỗng trở nên cực kỳ tốt.
Căn bản là anh đã quên mất trước mặt mình còn có một người đàn ông đang giận dữ.
Lúc đang muốn xoay người rời đi thì lại nhìn thấy Trang Đông Quân đang phẫn nộ trừng mắt nhìn anh.
Anh khó hiểu nhìn Trang Đông Quân một cái, sau đó dùng vẻ mặt trêu tức chết người không đền mạng hỏi.
"Aizz, người bị cưỡng hôn cũng không phải là anh, anh tức giận thế làm gì?”