Vào ngày thứ hai Hoa Dương hồi cung, có hoàng thân quốc thích bên ngoài lần lượt tiến cung thăm nàng.
Người đầu tiên đến là An Nhạc Trưởng công chúa, cũng chính là cô mẫu của Hoa Dương. "Đồ tốt" mà nàng và Trần Kính Tông thường ngâm trong chén hoa sen kia cũng chính là do An Nhạc Trưởng công chúa tặng.
An Nhạc Trưởng công chúa nuôi dưỡng trai lơ, là Công chúa bất trị nhất trong số các công chúa, còn Thích hoàng hậu lại là tấm gương mẫu mực về đức hạnh cho nữ tử trong thiên hạ, bất kể là tính tình vốn có hay là làm cho đại thần, dân chúng nhìn thì Thích hoàng hậu và An Nhạc Trưởng công chúa đều không quá hợp nhau, chỉ chào hỏi qua loa, Thích hoàng hậu kêu nữ nhi đến Tê Phượng điện chiêu đãi vị Trưởng công chúa này.
An Nhạc Trưởng công chúa chỉ lớn hơn Hoa Dương mười tuổi, trên danh nghĩa hai người là cô chất, còn thực tế thì tình cảm hai người lại càng giống như tỷ muội tốt hơn.
Sau khi Tê Phượng điện, An Nhạc Trưởng công chúa ngồi xuống xong lập tức cười khanh khách nhìn Hoa Dương thật kỹ từ trên xuống dưới.
Hoa Dương không chịu nổi, mặt mũi đỏ bừng.
An Nhạc trưởng công chúa cười nói: "Đã thành thân hơn hai năm rồi, sao da mặt vẫn mỏng như vậy? Cô mẫu còn muốn thảo luận với con vài chuyện không tiện nói với tiểu cô nương đấy."
Hoa Dương hờn dỗi liếc bà ấy một cái: "Bây giờ con vẫn là tiểu cô nương da mặt mỏng, những lời kia cô mẫu tự mình giữ lại đi, ngàn vạn lần đừng nói với con."
An Nhạc Trưởng công chúa: "Con còn chưa biết cô mẫu muốn nói gì mã đã vội bảo cô mẫu đừng nói rồi?"
Hoa Dương quay mặt đi, vờ tức giận.
An Nhạc Trưởng công chúa rất thích trêu chất nữ mỹ nhân này, bà ấy đi đến cạnh Hoa Dương, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, nhỏ giọng trêu chọc hỏi: "Sao rồi? Đồ tốt lần trước cô mẫu đưa cho con đã dùng hết chưa?"
Hoa Dương cúi đầu, vân vê vạt áo: "Nào có nhanh như vậy chứ, vẫn còn thừa gần một nửa."
An Nhạc Trưởng công chúa: "Tổng cộng có năm mươi cái, gần một nửa là bao nhiêu?"
Hoa Dương nhớ lại, không quá chắc chắn: "Mười sáu, mười bảy cái? Con cũng không đếm, đại khái khoảng chừng đó."
An Nhạc trưởng công chúa hơi ngẩng đầu lên, con ngươi xoay tròn, nhanh chóng tính nhẩm trong lòng. Nếu vậy là đã dùng ba mươi bốn cái, một cái có thể dùng mười lần, tức là trong một năm rưỡi từ tháng giêng năm ngoái đến bây giờ, chất nữ và chất nữ tế...
Bà ấy còn chưa tính xong, Hoa Dương đã đoán được bà ấy đang làm gì, nhất thời thẹn quá hóa giận, cù lét bà ấy, không cho bà ấy tính tiếp.
An Nhạc Trưởng công chúa bị nàng quấy rầy, không tính nổi nữa, nhưng có thể đoán được phu thê chất nữ rất ân ái.
"Ân ái là tốt rồi. Trước khi con xuất giá, lần đầu tiên cô mẫu nhìn thấy Trần Tứ lang đã cảm thấy tiểu tử kia lớn lên rất tốt, nhìn qua là biết dùng được hơn Trần Các lão rồi."
Hoa Dương: "..."
"Dùng được" trong miệng cô mẫu là trên phương diện triều đình mà nàng đang hiểu sao?
Nàng vội nói sang chuyện khác, hỏi thăm cuộc sống hai năm qua của bà ấy.
An Nhạc Trưởng công chúa thở dài: "Thì cứ như vậy thôi. Dù cho người trong phủ có tuấn tú đến mức nào đi nữa mà ngày ngày nhìn tới nhìn lui cũng sẽ phát chán, ta đi ra ngoài tìm người mới cũng đâu dễ dàng. Người có bản lĩnh thì không thèm đến hầu hạ cô mẫu, trong đám vô dụng thì lại khó tìm được người tuấn tú... Nói tới chuyện này cô mẫu vẫn còn rất tức giận đấy. Có mấy kẻ rõ ràng là dưa vẹo táo nứt nhưng lại rất tự tin, cảm thấy cô có thể vừa ý bọn hắn!"
Hoa Dương: "..."
Nghe xem, phiền não của cô mẫu hoàn toàn không giống với nữ tử bình thường!
Nhưng cô mẫu chỉ mới hơn ba mươi, cũng rất xinh đẹp, nam tử bình thường đương nhiên không thể nào lọt vào mắt cô mẫu được.
"Hai đứa thì sao? Lúc này hồi kinh là dự định sinh hài tử luôn hay muốn đợi thêm mấy năm nữa?" An Nhạc Trưởng công chúa quay trở lại ghế của mình, vừa uống trà vừa nói chuyện: "Nếu là vế sau, cô mẫu sẽ cho con thêm một hộp bảo bối kia nữa."
Trong lòng Hoa Dương khẽ động.
Thứ gọi là bảo bối kia, một cái dùng trên người Trần Kính Tông không được đến mười lần, mà chỉ khoảng bảy, tám lần đã hư, lần đầu tiên món này bị hư, Trần Kính Tông còn tỏ vẻ rất ghét bỏ. Hoa Dương cũng không cố ý đếm xem có thể sử dụng bao lâu.
Còn lại mười cái, cũng đủ để bọn họ dùng đến cuối năm nay.
Nàng đỏ mặt gật đầu.
An Nhạc Trưởng công chúa đã hiểu: "Cô mẫu nhớ rồi, khi nào có đủ sẽ đưa thêm qua cho con. Cô mẫu nói này, vẫn là con thông minh hơn. Nam Khang chỉ xuất giá sớm hơn con có một năm, vậy mà năm ngoái đã sinh nữ nhi rồi, bây giờ lại đang mang thai, mỗi ngày đều phải đề phòng Phò mã của nàng ta có tìm nữ nhân khác ở bên ngoài hay không, ta nghe thấy cũng mệt thay. Phò mã của nàng ta cũng không tuấn tú gì, tìm nữ nhân thì cứ tìm đi, đợi nàng ta sinh con xong cũng nuôi hai thị vệ tuấn tú, như vậy phu thê hai người đều vui, tốt biết bao nhiêu."
Hoa Dương chỉ cười không nói.
An Nhạc Trưởng công chúa nhìn nàng, tò mò hỏi: "Con không muốn có con, Trần Tứ lang cũng đồng ý à? Nếu cô mẫu mà là hắn thì hận không thể sớm làm cho con mang thai, chỉ khi con sinh ra cốt nhục của hắn, vị trí Phò mã kia của hắn mới có thể xem như vững vàng."
Hoa Dương cười cười: "Việc này là do con quyết định, cho dù hắn không muốn cũng vô dụng."
An Nhạc Trưởng công chúa: "Ừ, lúc này mới có dáng vẻ của một Công chúa. Vậy hắn có lén tìm nữ nhân bên ngoài không?"
Hoa Dương: "Hắn không dám. Không nói tới có con ở đây, gia phong của Trần gia như vậy, nếu hắn dám làm bậy, Trần Các lão là người đầu tiên không tha cho hắn."
An Nhạc Trưởng công chúa đương nhiên cũng đã nghe qua sự việc Trần gia, gật đầu: "Mẫu thân con tuy bá đạo lộng quyền nhưng đã sắp xếp cho con một mối hôn sự rất tốt, ngay cả cô mẫu cũng không tìm ra được người tốt hơn. Biểu ca kia của con cũng không tệ, ngọc thụ lâm phong, đáng tiếc đã sớm đính hôn rồi."
Hoa Dương khẽ giật mình, lập tức bất đắc dĩ nói: "Cô mẫu nói gì vậy, cho tới bây giờ con và biểu ca đều chỉ có tình cảm huynh muội. Chuyện này cô mẫu trêu chọc con thì cũng thôi đi, nhưng đừng nói lung tung bên ngoài."
An Nhạc Trưởng công chúa nhíu mày: "Sao hả? Sợ Phò mã nhà con ăn giấm?"
Hoa Dương: "Hắn cẩu thả như vậy, làm sao để ý mấy chuyện này. Con sợ biểu tẩu hiểu lầm, tổn hại tình cảm phu thê của biểu ca."
An Nhạc trưởng công chúa: "Bọn chúng làm gì có tình cảm gì. Mỗi lần dự tiệc, biểu tẩu con đều trưng khuôn mặt như khổ qua, vừa nhìn đã biết phu thê không hòa thuận."
Hoa Dương cảm thấy có hơi bất ngờ.
Nàng sống trong cung, số lần gặp mặt biểu ca Thích Cẩn cũng không nhiều, sau này biểu ca thành thân, một năm nàng chỉ gặp phu thê bọn họ mấy lần, ấn tượng sâu nhất về biểu tẩu Điền thị chính là dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần, thoạt nhìn sống chung rất tốt, những chuyện khác nàng cũng không rõ lắm.
Chẳng lẽ hai năm qua biểu tẩu đã xảy ra chuyện gì? Nhưng dù có chuyện gì xảy ra cũng không liên quan đến nàng ở Lăng Châu xa xôi, trước đây biểu ca chưa từng có bất kỳ cử chỉ nào vượt quá tình cảm huynh muội với nàng.
Hai cô chất vừa nhắc tới họ hàng bên ngoại của Hoa Dương, Thích hoàng hậu đã phái người đến truyền lời, nói Thái phu nhân, Hầu phu nhân, Thế tử phu nhân của Võ Thanh hầu phủ đã ở Phượng Nghi cung, gọi là Hoa Dương qua chiêu đãi.
Võ Thanh hầu Thích Văn Viễn là cữu cữu ruột của Hoa Dương, ba vị phu nhân hôm nay đến đây theo thứ tự là ngoại tổ mẫu, cữu mẫu và biểu tẩu Điền thị của nàng.
"Nếu bọn họ đã đến thì con đi tiếp đãi bọn họ trước đi, cô mẫu cũng phải xuất cung. Hôm nào con rảnh lại đến chỗ ta uống trà."
Hoa Dương gật đầu, tiễn cô mẫu đi xong lập tức đến Phượng Nghi cung.
Ngoại tổ mẫu của Hoa Dương, Thích Thái phu nhân năm nay đã năm mươi chín tuổi, tóc vẫn đen nhánh, tinh thần minh mẫn, cơ thể khỏe mạnh, mặc một bộ bối tử màu tím, trông rất trang trọng, trên mặt dù có nếp nhăn nhưng vẫn có thể nhìn ra dung mao xinh đẹp khi còn trẻ.
"Ôi chao, tiểu công chúa nhà chúng ta đã về rồi! Ngoại tổ mẫu nhớ cháu lắm!"
Nhìn thấy Hoa Dương đi tới, Thích Thái phu nhân cười híp cả mắt đứng lên.
Hoa Dương vội vàng chạy tới, ôm lấy lão thái thái thấp hơn nàng nửa cái đầu. Mẫu hậu lớn lên rất giống ngoại tổ mẫu, bởi vì sự giống nhau này, dù không gặp mặt nhiều lần nhưng Hoa Dương vẫn rất thân thiết với ngoại tổ mẫu, có lẽ chính là do quan hệ huyết thống.
Ôm ngoại tổ mẫu xong, Hoa Dương lại gọi Hầu phu nhân bên cạnh một tiếng "Cữu mẫu".
Hầu phu nhân cung kính, dịu dàng khen nàng: "Chỉ mới hai năm không gặp, công chúa lại ngày càng xinh đẹp hơn rồi, tựa như tiên nữ trên trời."
Hoa Dương cười cười, ánh mắt chuyển sang khuôn mặt biểu tẩu Điền thị ở sau lưng cữu mẫu.
Vừa nhìn thấy, Hoa Dương lập tức kinh hãi, khuôn mặt Điền thị gầy gò, ngay cả son phấn cũng không che giấu nổi tiều tụy và mỏi mệt, như thể đang mắc bệnh nặng.
Nàng bị sốc trước khuôn mặt hốc hác của Điền thị, Điền thị cũng bị sự xinh đẹp của công chúa mỹ mạo đâm vào lòng, gượng cười, tự ti cúi đầu xuống.
Hầu phu nhân thay Điền thị giải thích "Con bé phúc mỏng, năm ngoái khó khăn lắm mới mang thai nhưng lại sinh non, thương tâm quá độ nên mãi vẫn chưa hồi phục được."
Nghe vậy, Hoa Dương mới hoảng hốt nhớ lại kiếp trước hình như cũng có chuyện này, chẳng qua nàng không quá để tâm đ ến biểu ca và biểu tẩu nên không để trong lòng.
"Biểu tẩu đừng quá đau buồn. Tẩu còn trẻ, trước cứ dưỡng tốt thân thể, hài tử vẫn có thể đến nữa."
Hoa Dương nhẹ giọng an ủi.
Điền thị khổ sở gật đầu.
Thích hoàng hậu ngồi ở vị trí chủ vị, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua Điền thị.
Nữ nhi được nuôi dưỡng trong cung, bình thường rất ít tiếp xúc với ngoại nam, trên phương diện tình cảm cũng chậm hiểu, năm mười bốn, mười lăm tuổi cũng không phát hiện trong ánh mắt Thích Cẩn nhìn nàng có chứa tình ý.
Nữ nhi nhìn không ra nhưng Thích hoàng hậu đã sớm phát hiện.
Thích Cẩn là thân chất nhà mẹ đẻ của bà ấy dung mạo đoan chính, văn võ song toàn. Thích hoàng hậu đương nhiên rất thích chất tử này, nhưng chất tử chính là chất tử, không thích hợp làm nữ tế của bà ấy.
Thích gia được chú định là trợ lực của bà ấy và Thái tử nên không cần phải kết thông gia, mà nữ tế của bà ấy, ngoại trừ dung mạo, năng lực phải xứng với nữ nhi ra thì gia thế cũng phải có ích cho đại sự.
Vì không để Thích Cẩn lún quá sâu, thậm chí làm nữ nhi rung động, khi vừa phát hiện việc này, Thích hoàng hậu lập tức uyển chuyển nói mẫu thân nhanh chóng định ra hôn sự cho Thích Cẩn.
Mẫu thân hiểu rõ nỗi lòng của bà ấy nên nhanh chóng chọn trúng Điền thị.
Càng khiến Thích hoàng hậu hài lòng hơn là, Thích Cẩn rõ ràng thích nữ nhi nhưng cũng không xúc động đến tìm bà ấy cầu xin điều gì, chỉ yên lặng cưới Điền thị.
Đáng tiếc, bà ấy và mẫu thân có thể sắp xếp cho Thích Cẩn lấy Điền thị, nhưng không thể nào ép Thích Cẩn có tình cảm với Điền thị, hai người thành thân đã bốn, năm năm, Điền thị mới mang thai đầu nhưng cuối cùng lại không giữ được.
Thích hoàng hậu rũ mắt, nâng chung trà lên nhấp một ngụm.
Thích Thái phu nhân và những người khác ngồi trong Phượng Nghi cung nửa canh giờ rồi cáo lui.
Bọn họ vừa đi, không đợi Thích hoàng hậu và nữ nhi nói được mấy câu, Lâm Quý phi đã dẫn theo nữ nhi là Nam Khang Công chúa tới.
Nam Khang Công chúa chỉ lớn hơn Hoa Dương một tuổi, giống như Lâm Quý phi bao năm qua vẫn kiên trì tranh sủng với Thích hoàng hậu, trước khi xuất giá Nam Khang công chúa cũng vẫn luôn muốn đè Hoa Dương xuống, làm Công chúa được sủng ái nhất trong cung.
Đáng tiếc, bàn tính của mẫu tử Lâm Quý phi đánh sai, không ai được như ý. Hy vọng lớn nhất của Lâm Quý phi, Dự Vương, thất bại trong việc tranh đoạt ngôi Thái tử, đã đến Lạc Dương làm Phiên vương.
Lâm Quý phi không có gì đẹp mắt, lúc Hoa Dương nhìn về phía Nam Khang thì chú ý tới phần bụng của nàng ta, nhìn qua giống như mang thai sáu, bảy tháng.
Nam Khang phát hiện ánh mắt của nàng, mỉm cười sờ bụng mình, lại nhìn về phía nàng, ngoài ý muốn nói: "Muội muội và Phò mã đã thành thân hai năm, năm trước tang kỳ đã qua, tỷ còn tưởng rằng có thể nghe được tin tốt của muội muội."
Hoa Dương cười nhạt: "Ngày hè nóng nực như vậy, ta chỉ ước được một thân nhẹ nhàng, còn tỷ tỷ, dù trời nóng như vậy vẫn tiến cung thăm ta, thật sự khiến ta cảm động."
Cô mẫu gấp gáp đến thăm nàng là vì nhớ nhung, một nhà ngoại tổ mẫu vừa vì nhớ nhưng vừa vì lễ nghi, cần thể hiện rằng Hầu phủ tôn trọng nàng.
Còn về Nam Khang, giữa hai người không có tình cảm tỷ muội gì, nhưng vì muốn thể hiện mình là một tỷ tỷ rất quan tâm đ ến muội muội trước mặt phụ hoàng, nên cho dù trong lòng không muốn, nàng ta cũng vẫn phải tới đây giữa ngày hè nóng bức.
Nếu như Nam Khang được sủng ái hơn Hoa Dương, mặt mũi Công chúa cũng lớn hơn thì hoàn toàn có thể không phải mệt mỏi đi chuyến này.
Nam Khang hiểu rõ đạo lý này hơn bất kỳ ai khác, vì vậy Hoa Dương chỉ nói một câu vô cùng đơn giản đã chọc trúng chỗ đau của nàng ta!
Nàng ta âm thầm cắn răng, trên mặt còn phải mỉm cười: "Cảm động gì chứ. Tỷ tỷ chỉ xót cho muội, từ nhỏ được nuông chiều trong cung, lại phải theo một nhà Trần Các lão đến Lăng Châu xa xôi kia mặc tang phục, còn phải chịu ủy khuất cực lớn, suýt bị Tương Vương bắt đi."
Nói đến phần sau, Nam Khang có chút hả hê đứng lên nhìn nàng.
Hoa Dương vẫn cười: "Tang phục là ta tự nguyện mặc, về phần Tương Vương khiến ta bị ủy khuất, phụ hoàng đã thưởng cho ta roi Đả Vương Tiên. Ta gặp họa mà được phúc, sớm đã quên mất chuyện oan ức này, tỷ tỷ cũng không cần phí công ghi nhớ."
Nam Khang: "..."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
Chương 68
Chương 68