TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Về Thập Niên 70 Làm Thú Y
Chương 29: 29: Tức Nước Vỡ Bờ


“Ừ thì…” - Trình Nhân bối rối không biết phải giải thích thế nào.

Cô mới ra ngoài có một lát liền xách về hai con cá, nếu bây giờ mà nói vừa mới lên huyện mua thì ai mà tin cho được.Chưa đợi Trình Nhân trả lời thì tên tiểu nhân Trâu Khải đã chen mồm vào, châm chọc mỉa mai: “Cái này mà còn phải hỏi, của ai cho được chứ, đương nhiên là của thằng nhà quê đó cho rồi.”Trình Nhân nghe mà giận tím người, nhưng chưa đợi cô kịp hạ hoả thì trong nhóm lại có người tiếp tục hùa vào.“Thôi thôi thắc mắc làm gì.

Cơ bản là người ta xinh đẹp hơn chúng ta, đi đến đâu cũng có người hai tay dâng quà cáp, sao có thể so sánh với loại tầm thường như chúng ta được chứ.” Giọng nói chua ngoa này là của Chu Hồng - một ma cũ của đội thanh niên tri thức, cô về thôn Đại Cương cũng ngót nghét ba năm.Từ khi Chu Hồng mới đến thì đã có ý với anh cả Trần Dương rồi, nhưng tiếc cho cô ấy, hiện tại Trần Dương chỉ một lòng một dạ chăm chỉ làm việc để mau chóng được trở về thành phố, còn hôn nhân đại sự đều để sau đầu.

Bởi vậy, khi thấy Trình Nhân mới đến nhưng luôn được các nam thanh niên chiếu cố, ong bướm vây quanh khiến cô rất ngứa mắt, sinh lòng đố kỵ.

Cảm thấy cô Trình Nhân này chính là cái loại dùng sắc để lấy lòng đàn ông.“Mấy người ăn no rửng mỡ không có việc gì làm hay sao mà ở chỗ này ba hoa chích choè.


Có giỏi thì lát nữa ăn cơm đừng có động đũa vào một miếng cá nào.” Điên thật cái bọn ruồi nhặng ăn c*t này, buộc Hiểu Hiểu ta phải lên tiếng bênh vực cho Trình Nhân yếu thế.“Ối xời, có con cá làm như báu lắm, dâng hai tay mời chưa chắc anh đây đã thèm mà ở đấy…” - Trâu Khải trề môi dè bỉu.Từ ngày hôm đó, Trâu Khải đã xem Hà Hưng Gia là kẻ thù không đội trời chung, đồ của kẻ thù đưa dĩ nhiên hắn nuốt không trôi.Trình Nhân vẫn luôn bất mãn cái chuyện Châu Trải vì tỏ tình không thành mà suốt ngày ăn không được phá cho hôi, quậy phá đủ kiểu.

Hôm nay lại bị anh ta chọc ngoáy, tức nước vỡ bờ cô đứng phắt dậy, lôi hết nợ nần ra xả một trận cho hả dạ.“Trâu Khải, tôi nói cho anh biết đừng có mà suốt ngày ‘thằng nhà quê này thằng nhà quê nọ’, lương thực anh ăn từng hạt thóc từng củ khoai đều là từ dân nhà quê trồng mà ra.

Huống hồ chi bây giờ anh cũng khác gì, cũng ngày ngày vác cuốc ra đồng trồng trọt đó thôi!”Bị nàng thơ xỉ vả xối xả làm Trâu Khải choáng đến độ ngây người.

Hắn tức xì khói nhưng cũng không thốt được lời nào vớt vát sĩ diện.Ở một diễn biến khác, Hà Hưng Gia vẫn không biết hai con cái cá của mình đã khiến Trình Nhân gặp biết bao nhiêu sóng gió.

Lúc này, anh đang đi đến chỗ của đại đội tưởng vì ban nãy có người bảo ông ấy muốn tìm anh.“Chú nói sao? Khoá đào tạo thú y???”“Ừ.

Cái này là của công xã tổ chức, mỗi đội sản xuất phải cử ra một người đi học.

Tất cả người tham gia sẽ đến trạm chăn nuôi trên huyện, để được huấn luyện các kỹ năng về khám chữa bệnh cho gia súc.

Mà cái ông thư ký của đội sản xuất trên công xã còn đặc biệt nhắc tới cháu.


Cháu nhớ lần trước sang cứu con trâu ở thôn Đại Nham không? Trùng hợp là lúc ấy ổng cũng ở đó, còn khen cháu rất có tiềm năng trong lĩnh vực này.”Trời ơi trời! Không lẽ từ đây về sau, anh sẽ gắn bó với cái nghề thú y luôn sao?“Khi nào đi vậy chú?”“Bắt đầu từ mùng một tháng sau, từ đây đến đó còn gần một tháng nữa, bây giờ cháu về từ từ chuẩn bị đi là vừa.

Rảnh thì chạy qua tìm ông Dương học thêm, làm sao thì làm, đừng có để đội sản xuất mất mặt nghe chưa.”Hà Hưng Gia gật đầu chấp thuận, sau đó xin phép ra về.

Khi đến nhà anh liền đem chuyện vừa rồi thuật lại với mọi người trong gia đình.

Hà gia nghe xong thì ai nấy mừng hơn mở hội.Các cụ xưa cũng dạy rồi, ‘ruộng bề bề không bằng nghề trong tay’, có được một cái nghề chuyên môn đỡ hơn suốt ngày cắm đầu trồng trọt không phải sao?Cũng kể từ đó, Hà Hưng Gia ngày ngày chăm chỉ ôm sách vở đến nhà ông Dương để thỉnh giáo một số kiến thức về gia súc.

Ông Dương cũng không giấu nghề, sẵn sàng đem hết tất cả những kinh nghiệm và bí quyết truyền đạt lại cho anh.Cứ như vậy, người trong thôn không ai là không biết chuyện Hà gia sắp có một bác sĩ thú y.

Ai cũng bảo nhà ông Hà Kim Vượng rất có tương lai, Hà Hưng Dân được đi làm ở lò mổ, Hà Hưng Nghiệp tốt nghiệp cao trung phỏng chừng cũng sẽ tìm được việc trên huyện thành.


Giờ đến lượt Hà Hưng Gia được cử đi huấn luyện khoá đào tạo thú y ở trạm chăn nuôi, lại còn do chính tay ông thư ký công xã đề bạt nữa chứ.

Thật là khiến người ta hâm mộ.____________Hôm nay, khi mọi người trong Hà gia tan buổi đồng thì trời cũng đã chạng vạng.

Trên đường về, cả nhà đang cùng nhau nói cười rôm rả, thì từ đằng xa liền trông thấy một bóng hình quen thuộc, đứng lấp ló trước cổng nhà.“Hà Quyên phải không con???” Đã lâu rồi bà Lý mới gặp lại cô con gái này, cũng là chị thứ ba của Hà Hưng Gia.Lúc này Hà Quyên mặc trên mình một bộ quần áo đã bị tẩy đến bạc cả màu, đang đứng co quắp trong góc, khép nép chào hỏi mọi người.Bà Lý rất lấy làm lạ, con gái đã lấy chồng thì phải theo chồng, đã thế nhà chồng Hà Quyên lại ở xa.

Ấy vậy mà hôm nay đột nhiên lại xuất hiện ở nhà mẹ đẻ mà không thông báo gì, không nhịn được bà liền gặng hỏi:“Sao lại về đây, chồng con đâu?”Lúc này, Hà Quyên vẻ mặt khó xử, những ngón tay vô thức cứ bấu chặt vào hai bên ống quần quăn tít như lò xo, miệng lắp ba lắp bắp không nói được câu nào ra hồn.“ Dạ…con…con…”Nhìn bộ dạng này của con gái, Lý Nhị Anh liền đoán được đã xảy ra chuyện gì!.


Đọc truyện chữ Full