Gia cảnh hắn không tốt, phụ mẫu vì trang trải chi tiêu trong nhà, thuở thiếu thời liền đưa hắn vào cung làm thái giám. Trong cung người như hắn không ít. Có đôi khi, hắn cũng nghĩ, vì sao hết lần này tới lần khác lại là mình, mà không phải huynh trưởng, hay ai khác. Nhưng mỗi lần nghĩ như vậy, một giọng nói khác từ trong tâm khảm hắn vang lên: Nếu không phải kế sinh nhai bức bách, phụ mẫu thương yêu con cái như vậy, làm sao lại đưa nhi tử vào trong cung làm hoạn quan? Không vào cung, hắn có lẽ đã sớm chết đói hoặc chết bệnh. Thế là các loại oán khí liền dần dần tiêu biến. Trịnh Bảo bởi vậy trở thành người ôn hòa bình thản hiếm có trong cung.
Nơi này có quá nhiều chuyện đấu đá, lục đục, phần lớn đều bắt nguồn từ một chuyện bất bình, không cam tâm, muốn trở nên nổi bật, muốn làm người đứng trên mọi người. Nhưng hắn không nghĩ như vậy. Trong cung không tranh không đoạt, an tâm làm tốt chuyện của mình, cũng chưa từng lẫn vào chuyện ngươi lừa ta gạt, chỉ đợi đến tuổi sẽ được thả khỏi cung, về nhà nhìn người nhà vui vẻ cười nói yên bình ấm áp.
Nhưng hôm qua... Chén Thiên Mục mà hoàng hậu nương nương yêu quý không phải hắn làm vỡ, mà là lúc hắn theo lời nữ quan phân phó, lấy xuống từ trên gác cao mở ra đã thấy nó vỡ nát. Vật này hoàng hậu nương nương mang tới từ nhà ngoại, dùng để nhìn vật nhớ người. Thường ngày chén Thiên Mục do hắn quản lý bảo quản, mà nay lấy ra lại không còn nguyên vẹn. Hoàng hậu nương nương trong cơn giận dữ xử phạt hắn, đó là lẽ đương nhiên. Trịnh Bảo cam tâm chịu phạt. Chỉ là lúc quỳ gối trước cửa Khôn Ninh cung, bị cung nhân thái giám qua lại nhìn hắn bằng ánh mắt khác thường, hắn không nhịn được mà nghĩ: Chén Thiên Mục đang êm đẹp đặt trong hộp, sao có thể vỡ nát được? Mà thái giám ngày trước vẫn thân thiết với hắn, nay không một ai đứng ra nói giúp. Dù cho đã quen thấy người trong cung bo bo giữ mình, trong lòng cũng không khỏi có chút tự giễu a?
Khương Tuyết Ninh xuất hiện đúng lúc ấy. Một giọng nói mềm mại, nghe như có chút cố ý, cực giống những phi tần giả vờ nhu nhược trong hậu cung, có chút nhát gan có chút sợ hãi. Trịnh Bảo lúc ấy nghĩ, ước chừng là tiểu thư nhà ai sủng ái từ bé. Nhưng ai ngờ, vị tiểu thư này chỉ nói một câu đơn giản, liền giúp hắn thoát khỏi trừng phạt khắc nghiệt. Bề ngoài, người cứu hắn là Lạc Dương trưởng công chúa. Nhưng phàm những kẻ đã ở trong cung vài năm, ai cũng có thể nhìn ra, người chân chính cứu hắn là Khương Tuyết Ninh.
Ân tình của Lạc Dương trưởng công chúa tất nhiên phải nhớ trong lòng, nhưng càng nên tạ ơn vị Khương nhị cô nương này. Rõ ràng vốn không quen biết, chỉ đi ngang qua, đến bằng hữu của hắn cũng không dám xin tha, mà người lạ lại mở miệng cứu giúp. Trịnh Bảo cảm thấy như một luồng sáng xuyên qua khe hở chiếu vào chốn âm u. Chỉ một chút ấm áp, lại sưởi ấm người lữ hành giữa mùa đông lạnh, nguyện nương tựa một tia ấm áp này, mà tin tưởng thế gian còn tốt đẹp hòa thuận, tin tưởng mặt trời rực rỡ ngày xuân không lâu nữa sẽ đến.
Hắn thực sự rất vui vẻ đi tới đây. Nhưng vị Khương nhị cô nương ngày đó cứu hắn lại nói—— Ta cứu ngươi, mục đích không đơn thuần. Trịnh Bảo mờ mịt trong nháy mắt, suýt không kịp phản ứng, đợi đến khi chân chính ý thức được Khương Tuyết Ninh nói cái gì, đáy lòng liền giống như có gì đó rơi xuống. Hắn kinh ngạc nhìn Khương Tuyết Ninh nói không nên lời.
Khương Tuyết Ninh lại hỏi hắn: “Thất vọng a?”
Thất vọng? Có lẽ không tính là thất vọng, nhưng có một chút cô đơn không cách nào phủ nhận, dù sao hắn đã nghĩ vị cô nương này không giống những người khác trong cung. Trịnh Bảo chậm rãi nói: “Ngài khiến ta có chút hoang mang.”
Khương Tuyết Ninh cũng không rõ trong nháy mắt tại sao mình lại thốt ra câu nói kia, có lẽ vẫn cảm thấy mình không xứng với chân thành của hắn a? Nàng mỉm cười: “Vậy ngươi đến báo ân sao?”
Trịnh Bảo nói: “Vốn định như vậy.”
Khương Tuyết Ninh khẽ nâng mày: “Hiện tại thì sao?”
Có lẽ vì thần sắc nàng quá mức nhẹ nhàng thoải mái, khiến người ta không khỏi thả lỏng theo, Trịnh Bảo cảm thấy tâm tư nặng nề của mình cũng nhẹ nhõm rất nhiều, lúc nhìn Khương Tuyết Ninh, mới phát hiện ánh mắt nàng nhìn hắn rất nghiêm túc. Là ánh mắt hắn từng nhìn thấy. Không khác gì ngày đó khi nàng cứu hắn, diễm lệ đẹp đẽ mà đầy gai góc. Thế là trong nháy mắt hắn hoảng hốt: Làm sao giống được? Trong cung người người hận không thể phủ lên tầng mặt nạ thật dày trên mặt, khiến không ai biết mình nghĩ gì mới được. Nhưng vị cô nương trước mắt lại rất thành thật, thản nhiên như vậy mà nói cứu hắn là có mục đích khác. Nếu người người trong cung đều thật lòng thật ý như thế, làm gì có những thứ bẩn thỉu ô uế kia?
Hắn bỗng nhiên nhịn không được cười lên, đôi mắt cong cong như hai vầng trăng non, nói: “Ngài đã cứu ta, nếu không nói, hoàn toàn là mục đích không đơn thuần; nhưng đã nói ra, mục đích lại trở nên rất thuần túy.”
Khương Tuyết Ninh gật đầu: “Đúng là ta muốn cứu ngươi, để ngươi làm việc cho ta a.”
Trịnh Bảo khẽ giật mình, nói: “Ngài rất thẳng thắn.”
Khương Tuyết Ninh chỉ lẩm bẩm nói: “Đó là vì ngươi chưa thấy lúc ta dối trá.” Nhưng câu này rất khẽ. Nàng lại nói tiếp: “Dù sao nghe nói Trịnh quản sự là người tốt, nếu nói một lời trung thành, sẽ là người đáng giá để tín nhiệm. Ta nếu cứu ngươi để lừa ngươi, về sau ngươi phát hiện ta không tốt như thế, chẳng phải là dời đá đập chân mình sao? Ngươi yên tâm, ta chỉ ở trong cung nửa năm, thành thành thật thật cũng không làm chuyện xấu hại người, chỉ là sợ có một ngày tình cảnh không tốt tứ cố vô thân, cho nên muốn sớm tìm người chiếu cố ứng phó, vạn nhất gặp chuyện gì cũng không đến nỗi trở tay không kịp. Không biết Trịnh quản sự có nguyện ý giúp đỡ không?”
Trịnh Bảo quen cách người trong cung nói một nửa giấu một nửa động một tí là “Chỉ cần hiểu mà không cần nói ra”, đã lâu chưa nghe lời nói ngay thẳng như vậy, đến mức nghe xong nhịn không được nhìn chung quanh xem có ai nghe thấy không. Chỉ là nhìn quanh một vòng, trong lòng lại có một chút bi ai kỳ dị. Vào cung nhiều năm như vậy, hắn đã bị hoàng cung này thuần hóa, đến mức dù không có ý hại người, cũng sợ tai vách mạch rừng.
Vị Khương nhị cô nương trước mắt này là người có tiếng nói trước mặt Lạc Dương trưởng công chúa, rất được điện hạ ưu ái, nhưng trong cung chuyện lên voi xuống chó đâu hiếm gặp. Phòng ngừa chu đáo có lỗi gì chứ? Huống hồ vô luận là xuất phát từ mục đích gì, đối phương đều đã cứu hắn, Trịnh Bảo phát hiện mình khó mà nói cự tuyệt được, trong lòng hắn có lẽ hiểu rõ, hắn không muốn cự tuyệt.
Mặt trời lui dần về phía tây, mấy tia nắng cuối cùng len lỏi giữa tầng mây, chiếu vào tường cung màu son, lại hắt lên khuôn mặt còn vết thương của hắn, như hòa tan trong ánh sáng ấm áp. Khương Tuyết Ninh chợt phát hiện thái giám trẻ tuổi này dáng dấp vô cùng tốt.
Trịnh Bảo suy nghĩ một lát trả lời: “Ngài là ân nhân của ta, nếu không hại người, Trịnh Bảo có gì không thể giúp đỡ chứ?”
“Vậy mà lại đáp ứng.” Mặc dù là chuyện trong dự liệu, nhưng nàng không nghĩ sẽ dễ dàng như thế, khóe mắt nàng như khắc lên mấy phần vui mừng, cuối cùng kịp phản ứng, hỏi “Ta cứu ngươi mục đích không đơn thuần, cũng không phải người tốt gì, vậy cũng tính là ân nhân của ngươi sao?”
Trịnh Bảo lại nhìn nàng chăm chú, cười: “Có một số chuyện nên luận việc làm không luận tâm tư. Nếu luận tâm tư, trên đời kiếm đâu ra người tốt nữa?” Nếu luận tâm tư, trên đời kiếm đâu ra người tốt? Khương Tuyết Ninh nghe vậy, khẽ giật mình.
Giờ khắc này, Trịnh Bảo cảm thấy thần sắc nàng có chút cô đơn, phảng phất như lâm vào trong hồi ức không thể trốn tránh, cuối cùng bên môi lại vẽ ra một nụ cười, có thể tận cùng của cô đơn đó có mấy phần tươi đẹp, thậm chí có một chút như kiêu ngạo. Nàng khẳng định với hắn: “Có.”
Trịnh Bảo sửng sốt: “Ai?”
Khương Tuyết Ninh thực lòng vui vẻ, chắp tay sau lưng đi về phía trước hai bước, mới dừng bước, lúc quay lại trên mặt đầy ý cười, chỉ nói: “Về sau có cơ hội sẽ để ngươi gặp hắn.”
Sắc trời đã dần tối, Tử Cấm thành nặng nề áp bức. Nhưng thiếu nữ bước đi trên đường cung lại nhẹ nhàng thư thái. Trịnh Bảo nhìn bóng dáng nàng đi xa dần, không biết vì sao lại cười lên, bỗng nhiên nghĩ: Thần thái nhi nữ như vậy, hẳn là người trong lòng nàng a?
*
Ngoài ý muốn nhẹ nhàng làm xong chuyện Trịnh Bảo, lúc Khương Tuyết Ninh trở lại Ngưỡng Chỉ trai, tâm tình rất không tệ. Gian phòng cũng đã bố trí xong. Nàng đi vào nhìn chỉ cảm thấy mãn nhãn rực rỡ tráng lệ, bình hoa đổi thành bình sứ trắng Nhữ Diêu, bàn tròn đổi thành gỗ tử đàn sơn trổ, giấy Tuyên bình thường trên thư án cũng đổi thành giấy Bạch Lộc loại tốt nhất, không có chỗ nào không tinh xảo, quả thực so với khuê phòng nàng trong phủ còn tốt hơn.
“Trưởng công chúa điện hạ nếu là nam nhân thì tốt biết mấy.” Khương Tuyết Ninh nằm bẹp trên giường mềm mại, thoải mái gối lên mặt gối thêu tơ tằm, than thở một tiếng, “Phụ tá nàng làm hoàng đế, ta làm hoàng hậu, vậy cũng cực tốt...” Đương nhiên nàng chỉ nghĩ thôi. Có Trương Già, nàng không muốn thích ai nữa.
Buổi chiều đám người Ngưỡng Chỉ trai dùng bữa xong, tập trung tại Lưu Thủy các, vừa ôn tập bài hôm nay, cũng tiện xem thử bài ngày mai tiên sinh dạy. Khương Tuyết Ninh dù không hợp tính với đại đa số người ở đây, nhưng trường hợp như thế này thì muốn ở lại. Bởi vì đám người Tiêu Xu, Trần Thục Nghi học thức đều rất tốt, ngẫu nhiên có thể giải đáp nghi vấn cho những người khác, mặc dù nàng không tiếp xúc nhiều, nhưng học hỏi không liên quan đến ân oán cừu hận, có thể nghe được chút nào tốt chút đó, cớ sao không làm?
Cho nên vừa đến canh giờ nàng cũng cầm sách đến. Bất quá lúc này còn có mấy người chưa tới, mọi người cũng không có trò chuyện đọc sách cùng học vấn, mà là cười đùa với nhau. Diêu Tích lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của mọi người. Chu Bảo Anh là người hoạt bát nhất trong nhóm, bước tới tóm lấy tay Diêu Tích, lắc lắc: “Diêu Tích tỷ tỷ ngươi nói đi, chúng ta sáng nay đều thấy, ngươi giao một phong thư cho cung nhân, lúc đầu thật tốt, nhưng phát hiện bị chúng ta nhìn thấy thì đỏ mặt. Mau nói mau nói, có phải chuyện lang quân như ý không?”
Bàn tay Khương Tuyết Ninh vừa mở sách ra, bỗng dừng lại. Diêu Tích bị bọn hắn huyên náo thì xấu hổ, dậm chân nói: “Đáng ghét, các ngươi lại chọc ta!”
Vưu Nguyệt lại che miệng cười, trêu ghẹo nói: “Trương Già kia đã thức thời chủ động từ hôn, Diêu Tích tỷ tỷ thuận nước đẩy thuyền đỡ phải cực nhọc. Về sau còn nhiều hôn sự tốt hơn, có gì phải lo nữa?” Tất cả mọi người đều gật đầu.
Nhưng không ngờ Diêu Tích lại nhìn Vưu Nguyệt, lắc đầu: “Không phải.”
Vưu Nguyệt không kịp phản ứng: “Không phải?” Đám người nhất thời yên tĩnh, đều có chút kinh ngạc nhìn Diêu Tích.
Gương mặt trắng nõn của Diêu Tích dần ửng đỏ, cắn cắn môi, hơi e lệ, nói: “Ta đổi ý rồi. Hắn nói muốn lui liền lui, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Đã đính hôn lại lui, người ta còn chỉ trích ta thế nào nữa. Hắn xuất thân không tốt không sao, nhà có quả phụ cũng không sao, dù sao ta cái gì cũng có, không cần hắn phải lo lắng nhiều.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khôn Ninh
Chương 57: Người trong lòng
Chương 57: Người trong lòng