TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khôn Ninh
Chương 72: Chuyện cũ

Khương Bá Du đợi trong thư phòng một hồi. Chuyện xảy ra vài ngày trước trong cung sớm đã truyền đến chỗ hắn, chỉ là cuối cùng hữu kinh vô hiểm, thánh thượng lại ban thưởng cho Khương Tuyết Ninh một phen, đến trong nhà cũng thưởng không ít, khiến người làm cha là hắn chỉ có thể cảm tạ ân đức, lại không dám hỏi thêm gì nhiều.

Nhưng nghĩ lại —— Dũng Nghị hầu vừa bị giam cầm, thì Ninh nha đầu trong cung liền bị người mưu hại, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?

Khương Bá Du đã hơn bốn mươi tuổi, dù may mắn thăng quan đến Hộ bộ thị lang, nhưng nay nghĩ lại phần nhiều là do năm đó giúp Tạ Nguy lên kinh, có trợ giúp đương kim thánh thượng đăng cơ, miễn cưỡng xem như có công, cho nên bây giờ trên triều mới tạm coi như đứng được.

Nhưng hắn thực không có tâm tư thăng quan hơn nữa. Đến vị trí này đã hung hiểm vạn phần, lên trên nữa đều là ngươi lừa ta gạt, ngươi chết ta sống, liên lụy quá lớn, công thành lui thân ít càng thêm ít, đại đa số đều là vinh hoa phú quý một khắc, tai hoạ một đời. Tựa như Dũng Nghị hầu phủ hôm nay…

“Haiz…” Khương Bá Du nhìn quyển « Tả truyện » trước mặt thật lâu không giở được trang nào, khẽ thở dài một cái.

Lão quản gia xốc màn tiến đến bẩm báo: “Lão gia, nhị cô nương trở về.” Nói xong, hắn đứng tránh sang một bên.

Khương Tuyết Ninh xuống xe ngựa liền trực tiếp đến thư phòng của Khương Bá Du, giờ phút này hơi cúi đầu từ ngoài cửa đi vào, khom mình hành lễ với Khương Bá Du ngồi sau thư án: “Nữ nhi bái kiến phụ thân, thỉnh an phụ thân.”

Ninh nha đầu lúc còn trong phủ, ngang bướng không chịu nổi, dù vào cung một chuyến tựa như đã trưởng thành, trầm ổn hơn, nhưng Khương Bá Du vừa nghĩ tới chuyện trong cung, lòng vẫn luôn cảm thấy lo lắng. Bây giờ nhìn nàng bình yên đứng trước mặt, cảm giác trong lòng có chút khó chịu. Hắn đứng lên đi tới, hai tay giữ vai nàng, tỉ mỉ, nhìn từ trên xuống dưới một hồi, mới gật đầu nói: “Tốt, tốt, ngồi xuống rồi nói đi.”

Trên đệm đã sưởi ấm, còn có thêm gối mềm. Khương Bá Du ngồi một đầu. Trong phòng có nha đầu phục vụ chuyển ghế gấm dài đến đặt dưới tay, Khương Tuyết Ninh ngồi xuống, dò xét thần sắc Khương Bá Du, mới nói: “Đường nhi nói phụ thân ở nhà chờ nữ nhi, không biết là có chuyện gì?”

Khuôn mặt nàng điềm tĩnh, không có uất ức tính tình quái gở như trước, mà nhiều hơn không biết bao nhiêu phần khí độ tu dưỡng của đại gia khuê tú, còn có chút uy áp mơ hồ. Khương Bá Du ngày trước cứ ngóng trông nàng có thể hiểu chuyện biết lễ nghĩa như Tuyết Huệ, nhưng bây giờ hồi tưởng lại hình ảnh tiểu nha đầu ngang ngược càn rỡ, cảm giác thực ra như vậy cũng rất tốt.

Hắn tự giễu cười một tiếng, nhớ tới chuyện muốn nói, nhất thời cảm giác có chút khó mà mở miệng, một lát sau mới hơi cúi đầu xuống nói: “Chuyện của con trong cung, cha đã nghe nói. Chuyện Dũng Nghị hầu phủ, con cũng biết rồi?”

Khương Tuyết Ninh nhẹ gật đầu. Khương Bá Du mới nói: “Vài ngày trước trong cung có đại sự, ngọc như ý nội vụ phủ dâng lên Thái hậu nương nương lại có khắc lời phản nghịch, mấy câu đó vốn là khẩu hiệu để Thiên giáo ‘Thay trời hành đạo’, tra ra dư nghiệt Bình Nam vương cũng thôi đi, không biết làm sao, lại kéo tới Dũng Nghị hầu phủ, hoài nghi Dũng Nghị hầu phủ cấu kết cùng dư nghiệt Bình Nam vương và Thiên giáo, thậm chí còn có thư từ qua lại hai bên ở Dũng Nghị hầu phủ nữa. Bây giờ sự thật dù chưa tra rõ, nhưng triều đình lo hầu phủ chạy trốn hoặc làm loạn, nên đã vây hầu phủ lại trước, chỉ chờ tra ra manh mối liền định tội. Ta thấy, là lành ít dữ nhiều!”

Thư! Cho dù sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng khi nghe tin tức xác thực từ Khương Bá Du, Khương Tuyết Ninh vẫn như cũ cảm thấy áp lực của số phận. Kiếp trước cũng thế. Dũng Nghị hầu phủ sở dĩ bị định tội, là bởi vì triều đình tra ra hầu phủ cùng nghịch đảng Bình Nam vương cấu kết, còn có cả thư từ. Nhưng đây cũng là điều kiếp trước nàng hoang mang nhất…

Khương Tuyết Ninh nhìn về phía Khương Bá Du: “Phe phái dư nghiệt Bình Nam vương đã sắp tàn hơi, lại càng không cần phải nói Bình Nam vương đã bỏ mình từ lâu, bây giờ nghịch đảng chẳng qua chỉ hỗn loạn năm bè bảy mảng, thậm chí đến Thiên Giáo cũng không bằng. Dũng Nghị hầu phủ nắm ba phần binh quyền thiên hạ, hai mươi năm trước còn cùng Định quốc công phủ dẫn quân đánh lui phản quân Bình Nam vương cùng Thiên giáo, giải vây kinh thành, lẽ ra là tử thù không đội trời chung, tại sao sau rất nhiều năm lại cấu kết cùng nghịch đảng?”

“Quả nhiên, đến con cũng cảm thấy không hợp lý?” Khương Bá Du cười khổ một tiếng: “Nhưng chính vì thế, mới khiến nguyên nhân trở nên rất thật. Chung quy vẫn là đáng thương cho tấm lòng của người làm cha mẹ!”

Khương Tuyết Ninh ngơ ngẩn. Nàng không rõ Khương Bá Du vì sao lại nói ra lời ấy. Khương Bá Du nhìn nàng mơ hồ, chậm rãi nói: “Họa này nguyên do bởi thảm sự ‘Ba trăm Nghĩa Đồng’ hai mươi năm trước. Qua nhiều năm như vậy, ba nhà dù chưa từng công bố, giống như không có gì xảy ra, nhưng hôm nay sóng ngầm phun trào, mới biết bọn họ đều còn ghi nhớ sâu sắc. Nhất là Dũng Nghị hầu phủ, với án này, càng canh cánh trong lòng…”

Là chuyện cũ Khương Tuyết Ninh nghe kể kia. Chỉ là so với lời Phương Diệu nói ở Ngưỡng Chỉ trai, những gì Khương Bá Du nói, lại chứa nội tình Phương Diệu không biết được. Cũng có lẽ, vẫn chỉ là một góc của tảng băng thôi.

“Hai nhà Tiêu – Yến từng là thông gia, lúc đó Tiêu thái hậu trong cung còn làm hoàng hậu, Tiêu Viễn thừa kế tước vị làm Định quốc công, lại được Tiêu thái hậu làm mối, cưới tỷ tỷ của Dũng Nghị hầu là Yến thị làm vợ, không lâu sau liền sinh hạ một con trai, lấy tên ‘Định Phi’, phong làm thế tử.” Hoàng tộc, Tiêu gia, Yến gia, cứ thế gắn kết thành một.

“Năm đó lúc Bình Nam vương cùng nghịch đảng Thiên giáo dẫn quân đánh vào kinh thành, Yến phu nhân mang theo thế tử Định Phi tuổi nhỏ vào cung cùng hoàng hậu, thái tử, cũng chính là Tiêu thái hậu cùng thánh thượng bây giờ tổ chức yến ẩm.”

Khương Tuyết Ninh lập tức liền nhận ra chỗ không đúng: “Nhưng nghe đồn, năm đó thánh thượng bởi vì ẩn núp trong cung mà thoát được kiếp nạn, mà thế tử lại bởi vì tuổi tác tương đương với thái tử, mới bị Bình Nam vương nghịch đảng cùng Thiên Giáo bắt đi, thành một trong ‘Ba trăm Nghĩa Đồng’.”

Nếu lúc ấy tiểu thế tử trong cung, tại sao lại bị bắt? Nếu tiểu thế tử bị bắt, thái tử sao có thể trốn thoát được?

Khương Bá Du năm đó cũng ở kinh thành, tuy chỉ là một tú tài nho nhỏ, nhưng xem như từng trải qua chuyện này, nghe vô số tin đồn về “Ba trăm Nghĩa Đồng”, chỉ cười cho qua chuyện sau đó trong lòng lại thổn thức. Hắn thở dài một cái nói: “Nghịch đảng bắt ba trăm hài đồng mà vẫn chưa tìm được thái tử, liền bố cáo toàn bộ kinh thành lấy tính mệnh ba trăm hài đồng này để uy hiếp hoàng tộc giao thái tử ra. Thiên hạ dù tới bây giờ đều là dĩ quân vi thượng, dĩ thần vi hạ, vạn dân cung phụng thiên tử, (coi vua trên hết) nhưng cha mẹ những hài đồng này sao có thể ngồi nhìn cốt nhục của mình chết đi ngay trước mắt được? Kinh thành bị công phá, hoàng tộc đứng trên bờ sụp đổ, khắp nơi đều là lời gièm pha, khiến hoàng tộc cũng mất lòng dân. Nhưng thái tử chính là huyết mạch hoàng thất, là thiên tử tương lai! Sao có thể chỉ vì ba trăm hài đồng dân thường mà rơi vào tay nghịch đảng?”

Khương Tuyết Ninh chợt nhận ra gì đó. Khương Bá Du cười một tiếng, nói: “Lúc ấy trong cung chỉ có thế tử tuổi tác tương tự với thái tử điện hạ, lại biết rõ chuyện trong cung, lễ nghi khí độ đều không có sai sót. Về sau, khi kinh thành thoát khỏi nguy khốn, người sống sót trong cung đều ca tụng Định Phi thế tử tuổi tác tuy nhỏ, lại lòng lo cho quốc gia đại sự, một vì an nguy thái tử, hai vì tính mệnh ba trăm hài đồng, đứng ra nhận là thái tử giao  vào tay nghịch đảng. Chỉ là không ngờ phản quân không có nhân tính, tìm được người lại không đúng hẹn thả những hài đồng kia đi, mà còn trước khi viện quân đến, tàn sát tất cả, không để lại một ai!”

Tràng diện khốc liệt đẫm máu năm đó như còn ngay trước mắt. Khương Bá Du lắc đầu: “Năm đó tiểu thế tử hơn phân nửa là đã chết, nhưng chuyện xảy ra vào tháng mười một, đợi đến khi tác được người ra khỏi núi băng, tất cả xác chết đều đã khó mà phân biệt được. Nhưng Yến phu nhân vẫn hy vọng hài tử mình không ở trong đó, sống chết muốn đi tìm, thậm chí còn bất hoà với Tiêu gia, hòa ly trở về Dũng Nghị hầu phủ. Nàng sau đó chưa tới hai năm đã bệnh nặng qua đời, nhưng Dũng Nghị hầu phủ vẫn theo di ngôn, một mực âm thầm tìm kiếm tiểu thế tử.”

Khương Tuyết Ninh nghe vậy, trong lòng lạnh lẽo, mơ hồ hiểu được, lại nói: “Ý cha là, Dũng Nghị hầu phủ sở dĩ bị người lục soát ra thư từ liên hệ với nghịch đảng Bình Nam vương, là bởi bọn họ vẫn còn tìm tiểu thế tử, mà năm đó biết rõ chuyện này nhất, ngoại trừ Thiên giáo, chính là dư nghiệt Bình Nam vương…”

Khương Bá Du gật đầu: “Việc này cũng là tâm bệnh của hoàng tộc cùng Tiêu gia!” Năm đó tiểu thế tử chỉ mới sáu, bảy tuổi, cái gì “Tuổi tuy nhỏ lại đứng ra vì quốc gia đại sự”, đó là nói cho bình dân bách tính nghe thôi, hắn dù sao cũng lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, không dễ tin những lời hoang đường như vậy.

Khương Tuyết Ninh lại nghĩ tới đủ loại vết tích để lại ở kiếp trước. Thì ra Dũng nghị hầu phủ có thư từ qua lại cùng nghịch đảng Bình Nam vương, là vì tìm kiếm “thế tử Định Phi” có lẽ sớm đã không còn trên nhân thế kia… Nàng mờ mịt nói: “Cho nên kiếp nạn này của Dũng Nghị hầu phủ, thật sự không thể hóa giải sao?”

Khương Bá Du biết nàng cùng Yến Lâm cũng coi như là thanh mai trúc mã, giờ phút này trong lòng tuyệt đối không dễ chịu, nhưng nhà bọn họ so với một đại gia tộc dậm chân một cái là toàn bộ triều đình đều run lên, thực không là gì cả.

Hắn trầm mặc hồi lâu, mới áy náy nói: “Là phụ thân vô năng. Lúc trước Hầu gia từng hỏi, còn đề cập qua việc hôn nhân của con cùng Yến Lâm, nói chỉ chờ tiểu tử kia qua quan lễ một cái, liền chuẩn bị hôn lễ. Tiểu tử kia dù hay trèo tường sang phủ chúng ta, cha thường mắng hắn, nhưng kì thực là thưởng thức tâm tính thiếu niên của hắn, có thể giỏi cả văn võ, khác với đám công tử ăn chơi trác tán trong kinh thành, cha rất hài lòng với hắn. Đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi, Khương phủ ta không bị liên luỵ vào đã là vạn hạnh, sẽ không bỏ đá xuống giếng, nhưng muốn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, chỉ sợ dẫn lửa thiêu thân…”

Ý nói việc hôn nhân của nàng cùng Yến Lâm sẽ không thành được nữa. Khương Bá Du có lẽ cảm thấy nàng cùng Yến Lâm tình nghĩa thâm hậu, nếu không sớm nói với nàng tin tức này, chỉ sợ nàng bỗng nhiên biết được, kích động mà làm ra chuyện gì kinh thiên động địa.

Nhưng không ngờ Khương Tuyết Ninh nghe xong lại vô cùng bình tĩnh. Trong dự liệu thôi. Từ ngày đầu tiên nàng trọng sinh trở về, đều đã tự hỏi mình sẽ đối mặt cục diện này thế nào. Hiện tại, chuyện rốt cục đã xảy ra, nàng lại như chết lặng, trong lòng không có nôn nóng lúc trước, mà bình lặng cùng thấu suốt.

Trong thư phòng hoàn toàn yên tĩnh. Khương Bá Du chỉ dùng ánh mắt lo lắng nhìn nàng. Khương Tuyết Ninh ngồi yên thật lâu, rồi chậm rãi đứng dậy, cúi mình với Khương Bá Du: “Bây giờ Dũng Nghị hầu phủ đã sắp gặp nạn, nữ nhi biết phụ thân cũng không thể xoay chuyển tình thế, nhưng hầu phủ có ân với Khương phủ, Yến Lâm có ân với nữ nhi, hôm nay đây Tuyết Ninh có một yêu cầu quá đáng.”

Khương Bá Du chưa bao giờ thấy nàng trịnh trọng như vậy, không khỏi sửng sốt. Khương Tuyết Ninh lại bình tĩnh nói ra tính toán của mình: “Ngày xưa Yến thế tử từng tặng nữ nhi rất nhiều vật quý giá. Hầu phủ gặp nạn, tất sẽ bị xét nhà. Triều chính trên dưới làm gì có chuyện nào không cần tiền? Nữ nhi có lòng muốn bán hết thành tiền, lại sợ chuyện gấp giá không bị ép, càng sợ thời buổi rối loạn liên luỵ trong phủ, cho nên xin phụ thân hỗ trợ.”

Đúng. Dũng Nghị hầu phủ gặp nạn hoàn toàn không có báo hiệu trước, bây giờ trọng binh vây phủ, không khác gì giam lỏng, dù cho có gia tài to lớn, đều không thể xoay sở nổi. Khương Bá Du biết Yến Lâm toàn tâm toàn ý với Ninh nha đầu, cũng cho rằng Ninh nha đầu không tim không phổi; Nhưng không ngờ, nàng còn nhớ rõ, lại nguyện ý báo đáp. Đôi mắt hắn hơi đỏ lên, muốn đồng ý, chỉ là nghĩ lại có chút sầu lo: “Nhưng hôm nay tình thế nguy cấp, triều chính trên dưới không ai dám nói giúp hầu phủ. Dù chuẩn bị nhiều tiền, cũng không biết nên đưa đến chỗ ai, lại càng không biết có ai dám giúp hầu phủ không…”

Khương Tuyết Ninh hơi khép mắt lại, chỉ nói: “Phụ thân không cần lo lắng, phần còn lại nữ nhi sẽ có biện pháp.” Có những lúc, dù sợ nuôi hổ gây họa, nhưng bất đắc dĩ đành phải liều thôi.

*

Dũng Nghị hầu phủ ngày trước đông như trẩy hội, bây giờ lại bị trọng binh vây chặt, đến con chim tước cũng không dám đậu lại trên bậc thang. Rường cột chạm trổ, đều cô quạnh ưu sầu. Bao nhiêu năm phồn hoa tựa như một giấc chiêm bao, người người hoảng loạn bất an, không biết ngày nào thanh đao treo trên đầu sẽ hạ xuống.

Hầu gia Yến Mục nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, còn không ngừng ho khan. Yến Lâm bưng chén thuốc ngồi trước giường, cười với hắn: “Mấy ngày trước trời mưa lớn, nói phụ thân đừng uống rượu, người còn không nghe, nằng nặc kéo con uống cùng, bây giờ nhiễm phong hàn rồi, đầu lại đau nữa, người biết sai chưa?”

Yến Mục ghét bỏ: “Thuốc này thật đắng mà.”

Thanh Phong mới đi vào, lại gần Yến Lâm, ngước mắt dò xét một chút, thấp giọng hỏi: “Hầu gia, thế tử, thiếp mời Linh Vận hiên tháng trước nhận làm cho quan lễ của thế tử đã đưa tới, quản gia đang ở trước cửa phủ cùng những binh sĩ kia kiểm tra, đặc biệt sai thuộc hạ trở về hỏi, những thiếp mời này… có gửi đi nữa hay không?”

Yến Mục nhìn Yến Lâm một chút. Yến Lâm đang đảo thìa trong chén thuốc thì dừng lại, đến mí mắt cũng không nhấc lên, chỉ nói: “Gửi, vẫn gửi. Sao lại không?”

Yến Mục thở dài nói: “Hầu phủ bây giờ đã ra thế này, dù phát thiếp mời, thì có mấy người dám đến, cần gì phải vậy?”

Yến Lâm bất vi sở động, trên mặt cực kỳ bình tĩnh: “Không gặp nguy nan, không biết lòng người. Bây giờ ông trời đã ban cho chúng ta cơ hội để thấy rõ, sao lại bỏ lỡ được?”

Yến Mục ngơ ngẩn. Yến Lâm chỉ nói với Thanh Phong: “Trở lại nói với quản gia đi.”

Thanh Phong có chút kinh ngạc nhìn Yến Lâm, phảng phất không nghĩ hắn sẽ nói ra những lời như vậy, hồi lâu mới phản ứng được, khom người đáp lời rồi lui ra ngoài.

Yến Lâm giúp Yến Mục uống thuốc. Yến Mục trầm mặc thật lâu. Đến khi uống xong, Yến Mục tựa trên gối đệm, thất thần, hỏi có chút không lưu loát: ” ‘Nước chảy đá mòn, tích cát thành tháp’, học đàn hai mươi ba năm. Vị Tạ tiên sinh kia, thật sự nói với con như thế sao?”

Yến Lâm nhìn chằm chằm chén thuốc đã cạn, nói: “Vâng.”

Yến Mục đột nhiên bật cười, một giọt lệ lặng lẽ chảy xuống theo khóe mắt đã đầy nếp nhăn.

Đọc truyện chữ Full