Trans & beta: Vũ
Nam tử với thân hình cường tráng, mặc áo vải đay thô mang dáng vẻ tùy tiện, thậm chí có phần không che hết cơ thể. Tóc rối bời xõa xuống che đi phân nửa khuôn mặt, trên chiếc cằm đường nét rõ ràng đầy đinh râu đen tua tủa. Lúc nãy hẳn hắn đã uống rượu bên ngoài, trên người còn mang mùi rượu nồng đậm, như thế trông càng có chút vẻ thoải mái uể oải. Nhưng đôi mắt sắc bén lại không có chút say xỉn vốn có nào, mà sắc bén tựa như đao kiếm ra khỏi vỏ.
Trong tay hắn cầm một cây đao tầm thường với lưỡi dài hẹp, cán ngắn.
Điều không tầm thường là máu từ trên lưỡi đao nhỏ xuống còn mang chút hơi ấm còn sót lại.
Thời khắc này Mạnh Dương y hệt một tên sát thần!
Tên giáo chúng Thiên Giáo vừa nãy mới động đao kia vẫn còn đang trợn mắt nhìn lên trời, mà thân mình thì ngã nhào xuống đất, cổ họng phát ra vào tiếng kêu khô khốc, lát sau tắt thở bỏ mình.
Đám người nhìn thấy vậy chẳng hiểu sao cảm thấy sợ hãi.
Một ý nghĩ chợt lóe lên, bọn họ nhớ tới đủ loại tin đồn đáng sợ về Mạnh Dương, dù bọn họ người đông thế mạnh, nhưng cũng không phải kẻ độc ác gì, nhất thời đều bị dọa đến nỗi đứng ngây ra tại chỗ, không dám xông lên giết người.
Cho tới giờ khắc này, Trương Già mới đứng lên, trên áo bào dính đầy máu tươi, hắn nhìn thấy vậy cũng không hề cau mày, chỉ kéo cái ghế bên cạnh ra một chút, tạo lối ra cho mình, lạnh nhạt nói với Mạnh Dương: “Vất vả rồi!”
Mạnh Dương cũng không quay đầu lại, nói rất đột ngột: “Khách sáo.”
Dáng vẻ thế này thực sự có phần không coi ai ra gì.
Nếu đám người Phùng Minh Vũ lúc trước là kinh hãi nhiều hơn, thì giờ là giận dữ nhiều hơn, lửa giận xông lên liền đập bàn đứng đậy, trầm giọng quát: “Mạnh Dương, ngươi có ý gì?”
Mạnh Dương bị nhốt trong nhà lao đã lâu, nhiều ngày không thư giãn gân cốt, bùng nổ lên giết một người, khắp cả người đều ngập trong sự khuây khỏa và run rẩy mơ hồ đã lâu không có.
Một khi con người từ bỏ nhân tính, sẽ chỉ còn lại thú tính.
Cổ tay hắn nhẹ nhàng chuyển động, máu dính đầy trên mũi đao kia liền rơi cả xuống, giọng khàn khàn khó nghe vẫn thô ráp như cũ, cười nói: “Không nhận ra à, lão tử đâu cùng một con đường với các ngươi!”
“Được, được!”
Khuôn mặt Phùng Minh Vũ đã cực kỳ âm trầm, trong lòng chỉ nghĩ một Mạnh Dương nho nhỏ có giết đi cũng không đủ, dù sao Thiên Giáo bọn họ đông người hơn, một người cũng không thể gây nên được sóng gió gì.
Thế là ông ta phất tay, cho một đám người nữa xông lên.
Nhưng Mạnh Dương đứng dậy, đã biết chuyến này là xông vào đầm rồng hang hổ, đám người Thiên Giáo này cũng chẳng phải kẻ hiền lành gì, sao có thể không chuẩn bị gì được?
Gần như đồng thời với lúc Phùng Minh Vũ cho người ta động thủ, giọng nói của Mạnh Dương cũng vang lên.
Lại quát vọng vào trong: “Thất thần làm gì? Cầm vũ khí!”
Phải biết, Thiên Giáo cướp ngục lần này có một đám cướp của giết người theo ra, phía Hoàng Tiềm, Phùng Minh Vũ nghiễm nhiên cho rằng bọn họ cứu đám người này, thì đám người này phải quy phục Thiên Giáo.
Nhưng trong số họ có ai thả ra mà không phải một con sói hung hãn?
Chỉ Thiên Giáo há có thể khiến bọn họ quy phục?
Trong những người này, bọn họ chỉ sợ mỗi một mình Mạnh Dương. Trên đường đi mặc dù không nói, nhưng mọi chuyện đều phải để ý đến sắc mặt của Mạnh Dương. Mới vừa rồi thân phận Trương Già bại lộ, Thiên Giáo bất ngờ làm loạn lên, Mạnh Dương ra tay, bọn họ thấy thế chỉ trợn mắt đứng ngơ ra không kịp phản ứng. Nhưng bây giờ Mạnh Dương đã mở miệng rồi, ai còn dám đứng ngơ ra đó nữa?
Những năm gần đây Thiên Giáo phát triển lớn mạnh đến mấy, cũng chẳng qua chỉ thu nạp tín đồ trong bình dân bách tính, dù có vài người thân thể khoẻ mạnh vào giáo cũng chỉ là trai tráng bình thường, càng không phải là thời buổi loạn lạc, cùng lắm bọn họ cũng chỉ tập trung lại gây chuyện đánh nhau, hiếm lắm mới gây ra chuyện liên quan đến mạng người.
Nhưng đám người từ trong thiên lao ra lại khác.
Gần như ai cũng mang án liên quan đến mạng người, ác lên thì đừng nói mạng người, ngay cả mạng mình cũng không thèm để ý. Nên dù số lượng ít hơn, nhưng khi bọn họ thật sự cướp được đao kiếm, xông lên chém giết, bọn họ lại có ưu thế áp đảo về khí thế.
Dù cả đạo quán được xây tựa lưng vào núi, nhưng trong điện cũng chẳng rộng bao nhiêu, lúc đánh nhau giáp lá cà, nhân số phía Thiên Giáo đông bao nhiêu đi nữa, phần lớn cũng chỉ có thể ở ngoài cửa lo lắng suông, căn bản không chen vào được.
Thế là thế cục bên trong gần như lập tức loạn lên.
Trong lúc đao kiếm vung lên, ánh kiếm chói lóa, máu tươi đỏ rực, bóng người hỗn độn, ngay cả Phùng Minh Vũ, Ngô Phong bên này cũng suýt chút nữa gặp tai vạ. Trương Già có đám tử tù từ thiên lao này bảo vệ, cộng thêm kiếp trước cũng là người đã trải qua sự kiện Tạ Nguy Yến Lâm mưu phản, từng trông thấy cảnh tượng đầu Chu Dần Chi treo trên cửa cung cao cao hoành tráng bực ấy, trái lại trở thành người tỉnh táo bình tĩnh hiếm có giữa khung cảnh hỗn loạn này.
Những người chung quanh đều đang liều mình giết chóc, hắn lại như chợt nhớ đến chuyện gì đó, đứng trong đám loạn lạc, hắn nhướng mày, nhìn lên vị trí vốn là ghế trên cùng bên phải.
Nhưng ở đó đâu còn bóng dáng của Tiêu Định Phi?
Ngay lúc nói câu vạch trần Trương Già, hắn đã âm thầm chuẩn bị, vừa trông thấy hai bên đánh nhau lập tức ý thức được đó là cơ hội tốt để lẻn đi, thừa dịp sự chú ý của mọi người đều không tập trung vào hắn, hắn liền lẫn vào đám người, trong miệng nói vài lời ú ớ không rõ, lén lút men theo chân tường ra ngoài từ cửa hông.
Từ lúc ở ngoài miếu hoang nghe thấy Trương Già nói Độ Quân Sơn Nhân ẩn cư trong núi, Tiêu Định Phi đã biết người này tuyệt đối không dính dáng gì quá nhiều tới Độ Quân.
Dù sao hắn cũng rất rõ Độ Quân là ai.
Chỉ là lúc ấy vừa nhìn đã thấy bên cạnh còn có Tiểu Bảo, nhớ lại không ít chuyện từng thấy ở chỗ Độ Quân, trong lòng liền bồn chồn, suy xét thấy Tiểu Bảo khốn kiếp này còn không nói, hắn xen vào làm gì?
Lỡ như họ Tạ có mưu đồ gì, hắn lại vô tình phá hỏng, chẳng phải gây ra tai họa à?
Mãi đến khi nhìn thấy phong mật hàm kia.
Thế là Tiêu Định Phi hiểu rõ: Mặc kệ phía trước rốt cuộc có mưu đồ gì, thời điểm mật hàm đưa đến Thiên Giáo, Độ Quân đã không muốn giữ lại Trương Già này nữa!
Họa do hắn gây ra đã đủ nhiều, chỉ sợ bị họ Tạ ghi hận nữa thôi.
Thời điểm thế này sao có thể không lanh lợi nghe lời được?
Lỡ ngày nào đó rơi vào tay họ Tạ bị tính toán nợ cũ, tốt xấu gì hắn cũng phải lấy ra được chút gì chống chế, mới xoay chuyển được mọi chuyện, nên mới giáng họa không kịp phòng bị cho Trương Già.
Hắn là người tiếc mạng, thứ nhất là sợ chết ở đây, thứ hai là sợ rơi vào tay Độ Quân, nên liền tận dụng năng lực trốn thoát đã luyện trơn tru từ lâu.
Chật vật nhích từng tí từ trong đạo quán ra ngoài, quả thật sợ hãi nhưng không hề hấn gì.
Cổng của Thượng Thanh Quan đã ở ngay phía trước, đi ra ngoài sẽ an toàn, Tiêu Định Phi vừa nhìn thấy liền vui mừng khôn tả.
Nhưng nụ cười trên mặt hắn vừa treo lên, mấy đạo đồng vốn dĩ canh giữ ở cổng bỗng nhiên chạy vào, khiếp đảm hét lớn: “Không xong, không xong rồi! Triều đình dẫn người đến vây quét rồi!”
Giọng nói này vừa cất lên, tất cả mọi người bên trong đạo quán chợt giật mình.
Tiêu Định Phi còn sửng sốt hơn, ngơ ra chẳng bao lâu, tiếng kêu la như sóng trào từ ngoài núi đã lập tức truyền vào tai.
Một tiếng “Bịch” vang dội, hai cánh cổng lớn có vòng bằng đồng thau bên ngoài đạo quán đã bị lực mạnh từ bên ngoài làm đổ, ngã ập xuống, bụi đất bay lên mù mịt!
Ngay sau đó người đông nườm nượp như thủy triều tràn vào.
Những người đột ngột tấn công tới đây không mặc trang phục của quan sai nha môn, mà là bộ giáp lạnh lẽo của binh sĩ, nhìn lên thấy một vùng đen kịt, quả thật vô cùng đáng sợ, khiến người ta kinh hãi!
Binh sĩ phía trước xông lên chém giết.
Phía sau là phụ tử Tiêu thị ngồi nghênh ngang trên lưng ngựa cao cao.
Tiêu Viễn cũng không ngờ chuyện tiến triển thuận lợi như vậy, phá thẳng đến hang ổ Thiên Giáo một cách vô cùng đơn giản, chỉ nghĩ bản thân ông ta bắt được đám loạn đảng này chẳng khác gì bắt ba ba trong rọ, dễ như trở bàn tay, nhất thời đắc ý cười to: “To gan quá, lại dám đến kinh thành cướp ngục, lần này rơi vào tay bản công, nhất định không buông tha bất cứ kẻ nào! Giết sạch hết thảy!”
Tiêu Định Phi còn không biết tên ngốc này là ai, chỉ vừa nghe thấy giọng nói này đã biết là triều đình thật sự vây quét tới rồi, trong lòng thầm hét to một tiếng xui xẻo. Vốn dĩ hắn đã sắp đến được cổng, trước mắt không những không thể chạy đi, ngược lại còn đứng mũi chịu sào, nhất thời nhịn không được mắng to: “Bắt cái chân nãi nãi (bà nội) ông đấy!”
Nhưng mắng thì mắng, nhanh trí để quay đầu bỏ chạy vẫn phải có.
Hắn có địa vị cao trong Thiên Giáo, một mực kéo những người chung quanh ra chặn phía sau, bản thân thì chạy trốn đến nơi ít người.
Giáo chúng Thiên Giáo bên này vốn dĩ chỉ đối phó đám người Mạnh Dương kia, đâu ngờ bỗng nhiên lại có binh sĩ triều đình đến vây quét?
Nhất thời ai cũng thêm mấy phần bối rối.
Người người hoảng sợ ngạc nhiên không thôi.
“Sao triều đình lại biết nơi này?”
“Quả nhiên có nội gián mà!”
…
Nỗi sợ chết lóe lên trong đầu, mặt mũi ai cũng trở nên dữ tợn.
Nhưng lúc này Phùng Minh Vũ và Ngô Phong lại liếc nhìn nhau, trong mắt có mấy phần quỷ dị.
Bất ngờ là họ không hề hoảng loạn.
Hoàng Tiềm trao đổi bằng ánh mắt với hai người, huýt sáo, quát to với đám người: “Các huynh đệ đừng hoảng loạn, vừa đánh vừa lui, chúng ta rút ra sau núi!”
Ra sau núi?
Thiên Giáo phản ứng như vậy không nằm trong dự liệu của Trương Già.
Hắn tìm Tiêu Định Phi khắp nơi mà không thấy, liền biết e rằng “Định Phi thế tử” xảo trá tàn nhẫn này đã trốn đi rồi, biểu cảm xuất hiện mấy phần lạnh lẽo. Lại nghe bên ngoài có quân chi viện của triều đình, giọng nói lại có mấy phần quen thuộc, rõ ràng là Định Quốc công Tiêu Viễn kia, chân mày càng cau chặt lại.
Trông thấy Phùng Minh Vũ, Ngô Phong muốn dẫn người rút đi, trực giác của Trương Già cảm thấy có chỗ không đúng.
Mà giờ khắc này cục diện thực sự quá loạn.
Vốn dĩ đám người Mạnh Dương đang xung đột với Thiên Giáo, đã đánh nhau lộn xộn cả lên, binh sĩ Tiêu thị đưa đến đâu thể phân biệt rõ bên nào? Huống chi Tiêu Viễn đã nói giết chết hết thảy không chừa một mống nào, liền cho rằng bọn họ nội loạn, nếu không phải tử tù trốn ra từ thiên lao, thì cũng là nghịch đảng phạm thượng làm loạn, hoàn toàn không cần phân biệt, cứ xách đao chém đi là được.
Như thế có gì phải e sợ nữa?
Muốn lớn tiếng thương lượng, lại bị bao phủ trong tiếng chém giết, không ai nghe thấy.
Viện binh triều đình tấn công dữ dội không ngừng, cực kỳ mãnh liệt, ép phía Trương Già Mạnh Dương không ngừng lui ra sau, trong nháy mắt đã bị bao bọc giữa triều đình và Thiên Giáo, lại thành thế yếu hai mặt đều là địch!
Mạnh Dương giết tầm mười người, “Choang” một tiếng ngăn lại thanh kiếm của một giáo chúng Thiên Giáo bên cạnh đang bổ tới, lại chém chết người chỉ bằng một đao, lúc đao rút lại còn cuốn theo, cắn răng nói: “Triều đình các người thú vị đấy, sợ là ngay cả mạng của quan lại như ngươi cũng không thèm để ý!”
Đám tử tù này đánh Thiên Giáo còn được, có thể lấn lướt đối phương một bậc.
Nhưng viện binh triều đình vừa đến, đã không khỏi giật gấu vá vai.
Tuy Trương Già không phải người biết võ, giờ phút này cũng đang cầm một thanh đao trong tay. Chỉ là tâm tư hắn đang xoay chuyển nhanh chóng, đang suy tính xem mục đích Thiên Giáo rút lui là gì, không ngờ vừa mất tập trung không chú ý bên cạnh, đã bị một người chém vào vai trái, lập tức máu chảy ồ ạt!
Mạnh Dương chớp thời cơ rất nhanh, thừa dịp đâm một đao vào tim người kia.
Phía hiên bên này lại có một người ngã xuống.
Phía Phùng Minh Vũ và Ngô Phong dù kinh hãi như không hoảng, trên mặt lại còn thoáng mấy phần hưng phấn: Nếu Độ Quân tiên sinh đã sớm cảnh cáo có nội gián theo bọn họ trở về, sao lại không biết động tĩnh phía triều đình?
Mật hàm lúc trước bọn họ đưa ra chẳng qua chỉ là một trong hai mật hàm cùng đưa đến mà thôi.
Mật hàm còn lại đã báo trước hành trình Tiêu thị mang binh đến tiêu diệt!
Đến cùng là bắt ba ba trong rọ hay ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, phải xem năng lực của mọi người!
Thiên Giáo cấp tốc đưa người của mình rút về sau Thượng Thanh Quan.
Phùng Minh Vũ trông thấy bên Mạnh Dương Trương Già đã sắp không chống đỡ nổi nữa, trong lòng liền nổi lên một ý đồ xấu, âm trầm nói: “Trương Già kia theo chúng ta suốt chặng đường, thăm dò không ít bí mật trong giáo, nếu không giết sẽ để lại hậu họa khôn lường!”
Ông ta thẳng thừng ra lệnh cho những người chung quanh: “Đi, nhất định phải lấy được đầu tên này xuống!”
Những người phòng thủ bên cạnh những kẻ có tiếng nói này đều là người có năng lực võ nghệ cao cường trong Thiên Giáo, nghe xong liền đi ngược biển người tiến về phía Trương Già.
Áp lực phòng thủ của đám người Mạnh Dương lập tức trở nên nặng nề hơn.
Trong chớp mắt trên mặt đất toàn là thi thể nằm la liệt.
Thấy sắp hết chống đỡ nổi, không ngờ trong cánh rừng sau núi lại truyền đến tràng tiếng hò hét chém giết, ba phe Tiêu thị, tử tù, Thiên Giáo nghe thấy đều sững sờ một chốc, dường như cũng không biết lai lịch của đám người này!
Trong chớp mắt, cả ba phía đều bắt đầu cảnh giác.
Đám người này lại xông đến từ bên hông Thượng Thanh Quan, nhờ đường đi gần, vừa khéo chặt trước chặt sau, hung hãn xông vào. Họ mặc trang phục của sai dịch, trong tay cầm đao lưỡi dài cán hẹp, dẫn đầu là một người mập mạp không cao, quan phục mặc trên người suýt chút nữa bị cành lá trên đường tới đây xé rách, mũ quan trên đầu cũng lệch đi mấy phần, trong miệng lại vẫn cứ nghiêm túc chính nghĩa lớn tiếng hô lên: “Phủ nha Thông Châu tới diệt trừ phiến loạn, loạn đảng các ngươi còn không mau đầu hàng? Trương đại nhân đâu, hạ quan dẫn người tới cứu ngài đây!”
Khóe miệng tất cả mọi người nghe thấy lời này đều không khỏi hơi giật giật.
Nhìn lướt qua cũng biết người này chỉ được bề ngoài.
Nhưng biết làm sao được, hắn mang đến quá đông người, lúc cùng xông lên, người phía Thiên Giáo lập tức có phần không trụ nổi, chịu thua lui về phía sau.
Trong tiếng người huyên náo, mơ hồ có thể nghe thấy tên mập kia hỏi: “Ai là Trương đại nhân?”
Có một giọng nói trong trẻo xen lẫn giữa tiếng đao kiếm, la vội lên: “Loạn như vậy sao ta thấy rõ được?”
Lúc Trương Già nghe thấy, toàn thân chấn động.
Hắn quay phắt người lại, nhìn về phía giọng nói kia cất lên.
Cũng không rõ có phải đám sai dịch kia đã quen hoành hành với thôn dân hay không, ra tay đều cực kỳ không nể nang gì, chém giết tạo ra một con đường máu, thế là Trương Già liền nghe được một tiếng hét lên kinh hãi, một bóng dáng yểu điệu chạy như bay về phía hắn.
Gương mặt trắng trẻo của nàng đã không còn trắng bệch như lúc trước đưa nàng đi tiệm thuốc Vĩnh Định, còn bởi chạy vội tới đây mà hơi ửng đỏ lên, từ đường tắt trên núi bên hông Thượng Thanh Quan đến, khiến trên gương mặt trắng nõn của nàng bị để lại mấy vết máu nhỏ do cành cây quệt phải.
Nhưng nàng lại không hề nhận ra.
Vừa nhìn thấy hắn, trong đôi mắt long lanh đã lập tức tràn đầy ánh sáng rực rỡ, lúc đến gần hắn, nước mắt nàng đã sắp rơi xuống, giọng run rẩy nghẹn ngào gọi hắn: “Trương Già!”
Vết thương vai trái của Trương Già chảy không ít máu, khiến một nửa áo đỏ thẫm, nhìn thấy Khương Tuyết Ninh không hề rời khỏi Thông Châu mà đi theo người tới cứu, trong lồng ngực như có gì đó vỡ ra ầm ầm, mấy ngày qua không nghỉ ngơi cho tốt, mắt đầy tơ máu, hiếm khi lại nổi giận, nghiêm nghị khiển trách nàng: “Ngươi trở về làm gì?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khôn Ninh
Chương 130: Cứu giúp
Chương 130: Cứu giúp