Hôm sau, Tiền Quốc Đống liền hai tay xách đầy đồ mang theo vợ của anh ta đến nhà của Tô Cẩn Ngôn.Vợ của Tiền Quốc Đống tên là Uông Hữu Thiến, cô ấy cắt một đầu tóc ngắn, nhìn qua cả người sạch sẽ nhanh nhẹn, là một rất vui vẻ.Tiểu Hoa thật sự rất vui vẻ, cô chưa từng chiêu đãi qua bạn bè, hai người đột đến thăm hỏi làm cho cô rất vui mừng.
Vốn là cô đang quét dọn phòng ở cô liền lập tức dừng lại.“Chị Uông, Tiền đại ca, hai người đến nhà em sao không nói trước với em một tiếng, hại em một chút sự chuẩn bị cũng không có.” Cô nói xong rồi nhìn thấy đồ vật mà hai người đang xách trên tay, nhịn không được mà nhướng mày: “Hai người đến liền đến, còn xách nhiều đồ như thế đến làm gì?”Uông Hữu Thiến sờ sờ đầu của Tiểu Hoa sẵng giọng: “Hôm nay hai chúng tôi đến nhà đúng là có chút đừng đột, bất quá em nói lời này là như thế nào? Không có chuyện gì là không được đến thăm em hay sao? Trước đó em cùng thanh niên trí thức Tô không phải chị không đến chúc mừng em hay sao, hôm nay liền đến bù nha.
Những cái này đều là quà mang đến để chúc mừng tân hôn của hai người.”Nói, cô ấy đem lễ vật trong tay mình trực tiếp nhét vào trong lòng Tiểu Hoa: “Em nhanh nhanh nhận lấy đi, mấy thứ này nếu như mà em không nhận, chị sẽ không vui đâu.” Nói xong cô ấy nhận đồ từ tay thanh niên trí thức Tiền đem đặt chúng lên bàn.“Em mới không tin chị Uông sẽ vì chuyện này mà đến nhà em, lúc trước không phải chị nói với em Tô đại ca không phải là người chồng tốt sao, chị đừng có gạt em, nhanh rốt cuộc hôm nay chị đến đây là có việc gì?”Tiểu Hoa vừa nói, một bên lấy điểm tâm bày ra trên dĩa để trên bàn, lại đổ cho mỗi người một chén nước, ý bảo vợ chồng Tiền Quốc Đống mau ăn.Phòng ở của Tiểu Hoa cùng Tô Cẩn Ngôn đơn đối đơn sơ, cho dù Tiểu Hoa có cật lực trang trí nhìn qua vẫn rất cũ nát.
Bất quá hai vợ chồng thanh niên trí thức Tiền đều là người rất có giáo dưỡng, liền là nhìn thấy dáng vẻ cũ nát của căn phòng mặt cũng không đổi sắc mà vẫn bình tĩnh uống nước.“Tô Cẩn Ngôn đâu? Cậu ta không ở nhà sao?” Tiền Quốc Đống nhìn thấy trong phòng ngoại trừ Tiểu Hoa thì không còn nhìn thấy ai khác nhịn không được mà mở miệng.“A, Tiền đại ca anh chờ một chút, Tô đại ca đang ở ngoài đất trồng rau riêng tưới nước, để em đi gọi anh ấy ngay.”Tiểu Hoa lúc này mới kịp phải ứng lại hai vợ chồng thanh niên trí thức Tiền đem đồ đến thăm cô là giả, tìm Tô đại ca mới là thật.
Cô lập tức đem đồ bỏ lên bàn, chạy ra ngoài.
Cô rất nhanh liền đến ruộng mà Tô Cẩn Ngôn đang tưới mà gọi anh trở về.Uông Hữu Thiến vẫn vì Tiểu Hoa mà cảm thấy có chút vui mừng, lúc đầu cô ấy cũng không quá xem trọng việc đem Tiểu Hoa gả cho Tô Cẩn Ngôn.
Dù sao, toàn bộ người trong thôn ai không biết người mà Tô Cẩn Ngôn thích là ai? Tiểu Hoa phải gả cho một người đàn ông mà trong lòng người đàn ông đó còn có một người con gái khác, cuộc sống sau này còn có thể hạnh phúc sao? Cho nên, ngay từ cô ấy đã không coi trọng cuộc hôn nhân này lắm.Nhưng mà, cô ấy như thế nào cũng không nghĩ đến Tô Cẩn Ngôn sau khi kết hôn lại như thay đổi thành một con người khác.
Đối tốt với Tiểu Hoa không nói, mấu chốt chính là anh ta liền có thể nhớ đến giúp Tiểu Hoa kiếm một công việc khác.
Thoát khỏi sự khống chế của Từ gia, dù cho sau này thế nào thì cuộc sống của Tiểu Hoa cũng sẽ tốt hơn không ít.Có thể hao hết tâm tư giúp Tiểu Hoa tìm một công việc, có thể thấy Tô Cẩn Ngôn đối xử với Tiểu Hoa vẫn có chút thật lòng đi? Nếu không thì cũng sẽ không vì Tiểu Hoa mà mà suy tính nhiều như vậy? Cô ấy vì Tiểu Hoa cảm thấy vui mừng, vui vì rốt cuộc Tiểu Hoa cũng khổ tận cam lai.Đương nhiên, cô ấy cũng rất cảm kích Tô Cẩn Ngôn, nếu như không có Tô Cẩn Ngôn, cô ấy cũng không biết bao lâu thì mình mới có thể đổi một phần công việc khác.
Tuy nói bây giờ có một phần công việc của công nhân cũng là rất tốt nhưng có ai lại không muốn có một phần công việc càng thêm an ổn thoải mái đâu?Tô Cẩn Ngôn rất nhanh liền trở về, không kịp thu thập bản thân, lòng bàn chân còn dính đầy bùn liền bị thanh niên trí thức Tiền gọi đi vào phía sau phòng để nói chuyện phiếm.Mà Tiểu Hoa thì cùng Uông Hữu Thiến vừa ăn điểm tâm vừa nói chuyện.“Chị uông, chị nói nhanh lên đi, hôm nay đến cùng là có chuyện gì, đừng cùng em nói những câu khách sáo kia.”“Em không biết sao? Chị nghĩ là em đã biết.
Ai nha, đừng bày ra nữa, chị không ăn.”“Em nên biết chuyện gì?” Tiểu Hoa nghiêng đầu.“Chuyện công việc, Thanh niên trí thức Tô chưa nói cho em biết sao?”Tiểu Hoa lắc đầu, trong giọng nói lộ ra một vẻ cô đơn: “Không có, Tô đại ca chưa cùng em nói về chuyện công việc bao giờ.” Đến cùng vẫn là do cô không biết chữ, không có cách nào nói đến chuyện công việc cùng Tô đại ca..