Đan Thư thấy cô bạn mới có một đòn đã gục thì không nỡ đả kích thêm nên quãng đường còn lại bầu không khí trong xe cực kỳ yên tĩnh.
Đưa Hoàng Diệu về nhà cô ấy xong Đan Thư đi đến chỗ Vũ Anh Khoa gặp mặt.
Địa điểm là một quán trà sữa rất nổi tiếng.
Ờm, Đan Thư rất thích trà sữa, cho nên địa điểm ưa thích của cô sẽ là quán trà sữa, Anh Khoa muốn đến quá cà phê sang trọng hay nơi khỉ ho gà gáy nào thì kệ anh ta.
Thế nên anh ta dù không thích thì cũng phải chạy đến quán trà sữa theo cô thôi.
- Em là Đan Thư hả?
Vũ Anh Khoa nhìn cô bé với gương mặt búng ra sữa ở trước mặt với vẻ nghiền ngẫm.
Ngũ quan của cô bé này hài hoà cân đối nhưng điểm nhấn là đôi mắt của cô, lúc cần sắc bén có sắc bén lúc cần dịu dàng có dịu dàng, muốn cô làm người tốt hay người xấu chỉ cần một ánh mắt là đủ.
Đang mải ngắm nhìn cô bé đã vả cho mình một cú xém lệch quai hàm, cô bé kia đã mở miệng đâm anh thêm nhát nữa:
- Vâng, cháu chào chú ạ.
Anh Khoa bị sặc nước, anh ta vội lấy khăn giấy lau miệng xong mới từ tốn đáp lại:
- Chú sao? Nhóc con, anh còn rất trẻ còn chưa qua đầu ba đâu em, gọi anh là được rồi.
- Dạ không được đâu chú, bố cháu nói rồi, ai lớn hơn mình sáu tuổi thì gọi bằng chú, lớn hơn chín tuổi gọi bằng bác.
Đây cháu vẫn thương tình gọi chú đã tốt lắm rồi.
- ...
Cảm ơn cô vì đã thương tình cho anh nha!
Anh Khoa cười với cô mà như muốn gặm đầu cô luôn:
- Cháu thích gọi kiểu gì cũng không sao, miễn cháu vui là được.
Vòng vo vài câu khách sáo, anh nhanh chóng vào chủ đề chính:
- Bây giờ nhóc muốn gì mới chịu đính chính tin đồn giúp chú nào?
Anh ta vốn chơi bời thôi, đâu ngờ đến vào ngày chia tay cô nhóc kia lại lừa anh ta mang thai con của mình chứ, mà anh ta ghét nhất bị người khác bẫy mình nên mới phản đòn, thuận tiện kéo vài người mà mình ngứa mắt xuống cùng để lấy lại vốn thôi.
Chẳng dè con cờ anh ta chọn quá phế, không giúp được anh ta thì thôi còn bị nó cắn ngược lại.
Dù bây giờ tức đến nghiến răng thì anh ta vẫn phải mỉm cười với cô để qua cơn sóng gió này trước đã.
- Chú xin lỗi cháu đi.
Vũ Anh Khoa cảm thấy bản thân bị một cô nhóc miệng còn hôi sữa chơi xỏ một vố như vậy rất không cam tâm nhưng vẫn hạ mình xin lỗi cô.
Chỉ một câu xin lỗi vẫn đỡ hơn bị nhà họ Huỳnh nhắm vào mà, đúng không?
- Chú xin lỗi cháu, cháu rộng lòng tha thứ cho chú nhé.
Thái độ cực kỳ ăn năn thành khẩn nên cô cũng rất vui vẻ cho qua:
- Vâng.
- Vậy bây giờ cháu lên đính chính tin đồn giúp chú được chưa?
- Cái này chú nói với trợ lý của bố cháu đi, cháu làm gì đủ trình đàm phán với chú.
Cô sợ anh hố cô lắm, cô còn nhỏ nhưng cô không có ngốc.
Vũ Anh Khoa lúc này mới chú ý tới người đàn ông ngồi ở bàn bên cạnh.
Quá trình sau đó Đan Thư ngồi ở một bên ăn quà vặt uống trà sữa và ngồi nhìn Vũ Anh Khoa bị chú Hưng bắt chẹt phải chuyển nhượng cho nhà cô một khu bất động sản với giá rẻ như cho.
Mấy ngày bị chửi oan đổi lấy một món hời lớn thế này cũng đáng lắm.
...
Đan Thư trở về nhà với tâm trạng khấp khởi, nhưng chẳng ngờ cô còn chưa thảnh thơi được bao lâu đã nhận được tin Hoàng Diệu bị người ta làm nhục khiến cơn sóng trước còn chưa kịp lắng xuống cơn sóng sau đã nhanh chóng ập tới.
Mạng xã hội giờ loạn đến mức không ai có thể khống chế nó được nữa.
- Bây giờ cậu ấy đang ở chỗ nào vậy chú?
- Chú vẫn đang tìm vị trí của cô bé đó đây, cháu đừng lo lắng quá.
- Vâng ạ.
Tắt điện thoại xong Đan Thư làm thế nào cũng không bình tĩnh lại được.
Lần này Vũ Anh Khoa cũng bị liên đới, hơn nữa mức độ nghiêm trọng của sự việc cũng được nâng cấp, hoàn toàn không còn nằm trong tầm khống chế của cô và mọi người nữa rồi.
Rốt cuộc là ai đang ở phía sau thao túng tất cả những chuyện này?
Trở về nhà với tâm trạng bất an, Đan Thư không hề phát hiện ra nhà mình có gì khác thường, tận đến khi cô bị một bàn tay bịt miệng mình kéo ra cửa thoát hiểm ở cầu thang cô mới nhận ra thì quá muộn màng, nhưng ngay sau đó cô lập tức bình tĩnh trở lại khi nghe thấy giọng nói của Việt Vũ:
- Trong nhà em đang có người, đừng vào trong đó.
- Sao anh biết được?
Đan Thư lập tức ngừng giãy giụa đồng thời ngước mắt nhìn anh, hàng mi dài thuận thế cọ lên phần tiếp giữa quai hàm và cổ khiến anh cảm thấy ngứa ngáy nên dịch ra sau đồng thời giải thích:
- Anh vẫn luôn cho người giám sát nơi ở của em.
- Thấy cô trừng mắt nhìn mình, anh giải thích thêm một câu: - Dạo gần đây em liên tục bị nhắm đến, anh sợ có người hại em nên đã cho canh chừng để đề phòng bất trắc, anh thật sự không có ý gì cả.
- ...
Đúng là cô liên tục bị người ta nhắm vào, nhưng người đó không phải là anh hay sao? Anh giả vờ làm người tốt bụng cái gì chứ? Anh đừng tưởng em không biết anh giật dây để ba nhà Triệu Vũ Huỳnh đánh nhau tơi bời còn nhà họ Phan bọn anh ở giữa hưởng lợi nhé? Anh cứ diễn kịch đi, diễn tiếp đi!!!!!
Đan Thư cố gắng thoát khỏi tay anh rồi thò đầu ra bên ngoài nhưng bị anh kéo lại ép nhìn thẳng vào mắt mình, thái độ lẫn giọng điệu cực kỳ gấp gáp, sốt ruột:
- Anh thật sự chỉ muốn bảo vệ em, em phải tin anh.
Nhìn điệu bộ như thế nếu cô không tin anh, anh sẽ khóc cho cô xem ngay vậy.
Đan Thư nảy sinh nghi hoặc, cô hỏi lại anh:
- Anh thật sự không liên quan đến chuyện này à?
- Anh thề, anh thật sự không làm chuyện gì có lỗi với em hết.
- Vậy thì là ai giở trò? Ai đang ở phía sau giúp đỡ anh?
Trong lúc mọi người đang loạn cào cào giải quyết vấn đề thì nhà họ Phan âm thầm hưởng lợi, không phải cô không để ý đến mà vì vụ trước đó chưa tạo thành tổn thất cho nhà cô ngoại trừ cô bị ảnh hưởng chút về danh tiếng nên cô mới chưa khai ra anh thôi.
Nhưng chuyện lần này nghiêm trọng hơn rất nhiều, nó đã không đơn thuần là hãm hại thông thường mà liên quan đến pháp luật rồi.
- Anh không biết, nhưng em phải tin anh, anh thật sự không hại em.
Cô bị anh nhìn đến cả người không được tự nhiên, chỉ đành di dời sự chú ý của mình ra bên ngoài:
- Được rồi, chúng ta đừng nói vấn đề này nữa.
Em muốn biết tên nào dám đột nhập vào nhà em?
Cô mới nói xong đã thấy hắn mở cửa đi ra ngoài, Đan Thư theo phản xạ lùi ra sau, cả người cô lập tức tựa vào lồ ng ngực anh, bàn tay anh cũng thuận thế vòng qua eo cô giữ chặt để cô khỏi ngã.
Mà tên kia vừa ra khỏi cửa nhà cô đã bị cảnh sát ập tới khống chế khiến hắn rất bất ngờ, vội vàng giãy giụa nhưng chỉ như cá nằm trong lưới, giãy thế nào cũng chẳng thoát được.
Đan Thư trốn ở ngoài cửa thoát hiểm cũng há hốc miệng nhìn một màn trước mắt, sau đó cô càng ớn lạnh hơn khi cảnh sát tìm thấy camera thu nhỏ ở trong nhà của cô.
Bố ơi, con muốn về nhà, thế giới này sao mà đáng sợ quá!
Đan Thư sợ đến cả đêm mất ngủ phải gọi cho Hà Nhiên là bạn thân của mình nói chuyện cho đỡ sợ, vì hai người gọi video nên Hà Nhiên nhanh chóng nhìn thấy một người đàn ông ở góc điện thoại, cô ấy vội vàng hỏi cô:
- Đan Thư, bạn trai cậu hả? Cậu có bạn trai khi nào sao không nói với tớ?
Đan Thư cũng liếc nhìn ra sau một cái rồi lập tức giải thích:
- Không phải bạn trai, là bạn bình thường thôi.
Tại tớ ở một mình sợ quá nên tới ở ké nhà anh ấy một hôm trước.
Ở thành phố này cô chẳng quen ai, trời lại tối rồi, cô còn sắp thi học phần nữa nên không thể bỏ về nhà ngay trong đêm được đành mặt dày đến nhà Việt Vũ ở nhờ mấy hôm trước.
Thực ra mới đầu cô định ra khách sạn ở, cơ mà ở một mình sợ quá nên lại lật đật gọi cho anh, bảo anh đến đón mình ngay trong đêm.
Lý do của cô rất đơn giản, trong mắt cô Việt Vũ chẳng khác nào bố Tiến, là một người vạn năng không gì không làm được, ở bên anh cô có cảm giác an tâm hơn ở bên ngoài với hai chú vệ sĩ nhiều.
Hà Nhiên lập tức dí sát màn hình rồi còn lấy tay che miệng nói nhỏ với cô:
- Cậu đừng có tin người quá, coi chừng người ta ăn sạch cậu đấy.
- Yên tâm đi, người ta không thích tớ đâu, gu của người ta là cô gái dịu dàng có nội tâm mạnh mẽ cơ chứ ai thèm một đứa ốm yếu lại có tính tiểu thư như tớ.
Cô vừa dứt lời đã thấy sau lưng lành lạnh, quay người lại nhìn thì thấy Việt Vũ đang một tay ôm chăn, một tay đóng cửa tủ cái "rầm".
Hà Nhiên và Đan Thư không hẹn mà cũng đưa tay bịt miệng mình.
Anh nghe thấy cái gì rồi hả?
- Đan Thư, cũng muộn rồi, ngày mai tớ lại gọi cho cậu sau ha?
Hà Nhiên nói xong lập tức tắt máy, Đan Thư cũng quay sang cười gượng với anh:
- Muộn rồi, anh cũng đi ngủ sớm đi.
Việt Vũ không trả lời cô mà từ từ đi đến gần rồi áp sát cô vào góc giường, Đan Thư sợ đến mức cả người cứng đờ không dám cử động, ấp úng hỏi anh:
- Anh, anh, anh...
Anh cách cô rất gần, gần đến mức hơi thở của hai người giao hòa với nhau.
Đan Thư bỗng dưng đỏ mặt quay sang chỗ khác nhìn ngang ngó dọc, chỉ không dám nhìn anh, tận đến khi giọng nói dịu dàng xen lẫn bất lực của anh vang lên bên tai cô:
- Sau này đừng tự ý ghép cặp anh với cô gái khác nữa.
Anh không thích mấy cô gái có vẻ ngoài dịu dàng yếu đuối, anh thích cô gái hơi ốm yếu lại có tính tiểu thư, có thù tất báo hơn.
- ...
Đan Thư sửng sốt nhìn anh, nhịp tim cũng gia tốc không kiểm soát.
Việt Vũ cũng nhìn cô, trong mắt anh là thứ ánh sáng mà cô không tài nào hiểu được và không muốn hiểu, ngay khi cô đang định tìm một chủ đề để phá vỡ bầu không khí lúng túng ngượng ngập này, anh chợt thả vào lòng bàn tay cô một chùm chìa khóa khiến cô vô cùng ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu:
- Anh đưa nó cho em làm gì?
Đáp lại cô là một cái xoa đầu, tiếp đó mới là giọng nói trầm khàn quyến rũ của ai đó:
- Sợ như bạn em nói, nửa đêm nổi thú tính chạy tới phòng em giở trò.
- ...
Vốn tưởng đêm nay có thể an ổn ngủ một giấc rồi, nào ngờ mới thoát khỏi hang sói đã rơi vào hang cọp.
Bây giờ đầu óc cô như muốn nổ tung, cô thậm chí còn có xúc động nhảy từ trên tầng này xuống đất để đào thoát khỏi đây ngay lập tức.
Việt Vũ nhìn vẻ mặt lúc xanh lúc trắng của cô thì phì cười:
- Anh trêu em thôi, em không cần căng thẳng như thế.
- ...
Anh trêu hay lắm, sau này kiến nghị anh đừng trêu kiểu này nữa.
Không cô thật sự sẽ tra ra bệnh tim đấy!