Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn cùng nhau quay lại công ty, Tưởng Phương và Lâm Hoành Lợi đang ngồi trên ghế ở trước cửa công ty nghỉ ngơi, Thẩm Tiện nói với Tưởng Phương và Lâm Hoành Lợi: "Làm kiếm tra trước đi, khóc nửa ngày cũng không chắc là có bị bệnh không, HIV làm gì dễ cảm nhiễm như vậy, sẵn tiện nói xem, cuối cùng là chuyện gì xảy ra".
Thẩm Tiện nắm cổ tay Lâm Thanh Hàn, quyết định cùng nhau đi bệnh viện, sẵn tiện nhờ bác sĩ bôi ít thuốc giúp Lâm Thanh Hàn, Thẩm Tiện bàn giao một ít công việc cho Tiêu Nguyệt, sau đó chở ba người đến bệnh viện Lâm Hải.
"Hai người kể lại toàn bộ câu chuyện một lần đi? Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Tôi khuyên hai người nói thật, đã đến lúc này, nếu hai người còn lừa gạt chúng tôi, người bỏ mạng chính là hai người".
Lâm Thanh Hàn lúc này đã bình tĩnh trở lại, mở miệng nói với Tưởng Phương và Lâm Hoành Lợi.
"Là Lâm Chí Tân, nó đã quay về nhà, nó nói nấu cơm cho ba mẹ ăn, kết quả nó nhỏ máu vào đồ ăn, nó còn nói bản thân bị HIV, muốn kéo ba mẹ cùng nhau xuống địa ngục với nó, còn nói Thẩm Tiện bây giờ có tiền, nói ba mẹ muốn giữ mạng thì đến tìm hai đứa".
Tưởng Phương có chút chột dạ nói.
Lâm Thanh Hàn than nhẹ một tiếng, "Vậy nên hai người vẫn coi tôi như máy ATM của hai người sao? Lâm Chí Tân làm loại chuyện này chính là đang hãm hại người khác, hai người có báo cảnh sát không?".
Tưởng Phương do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Không có, ba mẹ bị dọa sợ, không có để ý đến mấy chuyện này".
Sắc mặt Lâm Thanh Hàn càng trắng bệch, lạnh giọng nói: "Vậy nên, hai người vẫn không nỡ trừng phạt Lâm Chí Tân đúng không? Vậy hai người có từng nghĩ tới tôi hay không, hai người có từng nghĩ tới việc hai người đi đến nơi làm việc của tôi và Thẩm Tiện làm ầm ĩ sẽ ảnh hưởng đến tôi và chị ấy như thế nào không?".
Tưởng Phương thấy sắc mặt Lâm Thanh Hàn không tốt, vội vàng nói: "Thanh Hàn, trước đó là ba mẹ sai, sau này sẽ không như vậy".
Lâm Thanh Hàn gọi điện thoại báo cảnh sát, báo lại toàn bộ hành động của Lâm Chí Tân cho cảnh sát, Tưởng Phương muốn giật lấy điện thoại nhưng nghĩ đến tính mạng của bản thân còn phải dựa vào Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn nên thu lại cánh tay đang muốn giơ lên.
Lâm Thanh Hàn tắt điện thoại, lạnh lùng nói: "Lâm Chí Tân đối xử với hai người như vậy, mẹ còn muốn che chở nó?".
"Thanh Hàn, nó dù sao cũng là....".
Tưởng Phương còn muốn nói gì đó nhưng bị Lâm Hoành Lợi ngăn lại.
Ông cười mỉa một tiếng, nói: "Thanh Hàn nói đúng, Lâm Chí Tân đã đối xử với chúng ta như vậy, chúng ta không cần tiếp tục che chở nó".
Lâm Thanh Hàn nghe xong toàn bộ câu chuyện thì tâm cũng đã lạnh, ba mẹ bị em trai tính kế, điều đầu tiên bọn họ nghĩ đến chính là đi tìm cô đòi tiền? Hơn nữa không quan tâm cô nói cái gì, chỉ muốn làm ầm ĩ một trận trước rồi tính? Bây giờ Lâm Thanh Hàn đã hoàn toàn bình tĩnh, với tình huống trước mắt, ba mẹ cô gần như không có nguy cơ cảm nhiễm HIV, HIV sau khi rời khỏi cơ thể vài giây liền sẽ chết, huống gì là nhỏ máu lên nơi có nhiệt độ cao như món ăn.
"Tùy hai người, nếu đúng như những gì hai người nói, vậy hẳn là không có việc gì, nếu không yên tâm thì đi làm xét nghiệm một cái cũng được, nhưng sau này chúng ta vẫn không cần gặp mặt nhau làm gì, dù sao hai người cũng không coi tôi là con gái".
Lâm Thanh Hàn lạnh lùng nói.
Tưởng Phương còn muốn nói gì đó nhưng Lâm Hoành Lợi sợ chọc giận hai người Thẩm Tiện sẽ không có ai lo cho bọn họ nên kéo cánh tay Tưởng Phương lại, lắc lắc đầu.
Bọn họ rất nhanh đã đi đến khoa cảm nhiễm của bệnh viện Lâm Hải, Lâm Thanh Hàn dẫn Tưởng Phương và Lâm Hoành Lợi đi làm kiểm tra, kết quả xét nghiệm sẽ có sau một tiếng rưỡi, Tưởng Phương và Lâm Hoành Lợi làm ầm ĩ xong cũng mệt mỏi, ngồi trên ghế nghỉ ngơi, Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn đi xử lý vết thương ở đầu gối và bàn tay Lâm Thanh Hàn.
Bên kia, sau khi Lâm Thanh Hàn báo cảnh sát, cảnh sát đã nhanh chóng ra quân, đi đến nhà của Tưởng Phương, Lâm Chí Tân giống như đã sớm có dự cảm, lúc cảnh sát đến cũng không có gì hốt hoảng, đối mặt với câu hỏi của cảnh sát, Lâm Chí Tân không chỉ khai báo toàn bộ những gì bản thân đã làm với cha mẹ mình mà còn sẵn tiện khai báo cả chuyện Vương Tề lấy danh nghĩa chủ nợ, cưỡng bách cậu ta đến quán bar tiếp khách.
Ba vị cảnh sát hiển nhiên cũng không nghĩ đến, đi một chuyến bắt tội phạm lây truyền HIV còn có thể dẫn ra một đường dây phạm tội khác, vì thế nên phá lệ coi trọng vụ án, bắt Lâm Chí Tân về Cục Cảnh Sát tạm giam để tiếp tục điều tra.
Bên này, kết quả xét nghiệm của Tưởng Phương và Lâm Hoành Lợi cũng ra tới, hai người đều âm tính, nhưng kết quả xét nghiệm HIV hiệu quả và chính xác nhất thường là sau khoảng 6 tuần, nếu virus kháng thể và kháng nguyên AIDS đều âm tính, vậy có thể hoàn toàn loại bỏ khả năng nhiễm bệnh.
Về việc sử dụng thuốc kháng ARV, bác sĩ kiến nghị hai người Tưởng Phương tự quyết định, dù sao loại chuyện này không ai dám cam đoan có mắc bệnh hay không, Tưởng Phương và Lâm Hoành Lợi đưa mắt nhìn về phía Lâm Thanh Hàn, Lâm Thanh Hàn lạnh giọng nói: "Hai người tự mình quyết định đi, dù sao sử dụng thuốc sẽ có một số phản ứng sinh lý, sau khi uống sẽ không thoải mái lắm".
Cuối cùng Tưởng Phương và Lâm Hoành Lợi vẫn rất sợ chết, nhờ bác sĩ kê đơn thuốc, Lâm Thanh Hàn không muốn tiếp tục nhìn thấy Tưởng Phương và Lâm Hoành Lợi, chuyển cho hai người 500 đồng, "Số tiền này coi như cho hai người làm đợt xét nghiệm sau, sáu tuần sau hai người quay lại xét nghiệm một lần nữa, nếu lúc đó vẫn là âm tính, vậy hoàn toàn không có khả năng nhiễm bệnh, sau này vì nguyên nhân tương tự mà đụng trúng loại chuyện này cũng không cần đến tìm tôi, dù sao hai người trước nay đều không coi tôi là con gái".
Tưởng Phương lần này biết bản thân đuối lý, bây giờ đã kiểm tra xong lần thứ nhất, bác sĩ cũng nói không có chuyện gì, thuốc cũng đã mua, hai người Tưởng Phương và Lâm Hoành Lợi cũng không tiếp tục dây dưa, "Vậy Thanh Hàn, ba mẹ cầm thuốc đi trước, con dâu, ba mẹ đi đây".
Tưởng Phương nói, nhìn nhìn về phía Thẩm Tiện nhưng sau đó bị Lâm Thanh Hàn trừng mắt nhìn lại.
Tưởng Phương và Lâm Hoành Lợi đi rồi, Lâm Thanh Hàn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, có đôi khi cô cảm thấy bản thân quá ngốc, luôn bận tậm việc bọn họ là ba mẹ mình, nhưng hai người họ lại chưa từng coi cô là con gái, từ đầu đến cuối bọn họ chỉ nhận một đứa con trai là Lâm Chí Tân.
Lúc nãy cô đi theo hai người kia quá gấp gáp, bây giờ mới gọi điện cho trưởng phòng xin nghỉ, Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn không vui, chỉ nhẹ nhàng nắm tay cô, "Thanh Hàn, em đã làm rất nhiều việc rồi, là bọn họ mắt mù, đừng suy nghĩ những chuyện không vui, bây giờ cũng sắp đến giờ, chúng ta đi đón Điềm Điềm về nhà".
Lâm Thanh Hàn lúc này mới gật đầu, "Ừm".
Sau khi đậu xe ở ven đường, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn xuống xe đi đón nhóc con tan học, không biết hôm nay nhóc con đã gặp chuyện gì vui, thấy Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn cùng nhau đến đón mình thì có vẻ rất hưng phấn, "Mẹ, mommy".
Nhóc con vừa kêu vừa lon ton chân ngắn chạy về phía Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn.
Chờ đến khi nhóc con chạy đến trước mặt, Lâm Thanh Hàn ôm con gái vào lòng, nhìn bộ dạng đáng yêu hoạt bát của con gái mình, trên mặt Lâm Thanh Hàn lúc bấy giờ mới thoáng có ý cười, Thẩm Tiện nói không sai, cô và những người mà trước đó gọi là người nhà đã sớm không có tình cảm gì, có một số việc không phải cứ bản thân chấp nhận trả giá thì sẽ có được hồi báo.
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này Lâm Thanh Hàn mới thoải mái một chút, "Ngoan, chúng ta về nhà".
Thẩm Tiện lái xe, Lâm Thanh Hàn ngồi ở phía sau cùng nhóc con.
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Tiện xử lý một số công việc vẫn còn dang dở trên công ty, Lâm Thanh Hàn nghiêng người dựa vào vai Thẩm Tiện, Thẩm Tiện thấy tâm tình của Lâm Thanh Hàn tốt một chút, đưa tay lên gãi gãi dưới cằm Lâm Thanh Hàn, dịu dàng nói: "Tốt rồi, không tức giận".
Lâm Thanh Hàn dựa vào vai Thẩm Tiện, hai tay ôm lấy cánh tay Thẩm Tiện, "Em mới không tức giận, tức giận vì bọn họ, không đáng, còn nữa, em không phải mèo con, chị gãi cằm em làm gì?".
Thẩm Tiện cười khẽ một tiếng, khép mắt hôn lên trán Lâm Thanh Hàn, cười nói: "Phải mà, Thanh Hàn chính là mèo con của chị".
Thẩm Tiện nói, sau đó muốn xoa xoa đầu Lâm Thanh Hàn nhưng lại bị Lâm Thanh Hàn vỗ rớt tay.
Công việc đã xử lý gần xong, Thẩm Tiện dứt khoát đặt laptop qua một bên, một tay ôm lấy eo Lâm Thanh Hàn, một tay đặt ở khớp gối Lâm Thanh Hàn, dùng sức ôm người kia ngồi vào lòng mình.
Lâm Thanh Hàn vội vàng ôm cổ Thẩm Tiện để giữ thăng bằng, "Chị làm gì vậy? Mau đặt em xuống, đây là phòng khách, lỡ như lát nữa Điềm Điềm ra ngoài đi WC thì sao?".
Thẩm Tiện ôm Lâm Thanh Hàn trong ngực mình, không nhúc nhích, cười nói: "Điềm Điềm vừa mới ngủ không bao lâu, không thể tỉnh lại nhanh như vậy, ôm bà Thẩm một cái cũng không cho sao?".
Thẩm Tiện chớp chớp mắt nhìn Lâm Thanh Hàn nói.
Bóng đèn mờ ảo trong phòng khách làm Lâm Thanh Hàn có chút hoảng loạn, trọng điểm là Điềm Điềm còn ở trong phòng, Lâm Thanh Hàn sợ hình ảnh bản thân ngồi trong lòng Thẩm Tiện bị con gái nhìn thấy, hơn nữa ngồi vào lòng Thẩm Tiện như thế này đối với Lâm Thanh Hàn mà nói là một thể nghiệm hoàn toàn mới, tựa như lần trước ở cửa hiên bị Thẩm Tiện chặn lại bắt nạt vậy.
Ngồi nghiêng khiến Lâm Thanh Hàn có chút không thoải mái nên cô đành phải sửa lại tư thế thành mặt đối mặt với Thẩm Tiện, cả cơ thể ngồi trên đùi Thẩm Tiện, Thẩm Tiện ôm eo Lâm Thanh Hàn, nhướng người dậy nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Lâm Thanh Hàn, "Chị hy vọng bà Thẩm của chị mỗi ngày đều có thể vui vẻ".
Thẩm Tiện cầm lấy bàn tay Lâm Thanh Hàn, nhìn đến vết thương trên bàn tay Lâm Thanh Hàn thì lại đau lòng, nhẹ nhàng hôn hôn lên vùng da quanh vết thương, "Còn đau không?".
Miệng vết thương đã không còn chảy máu, nhưng dù sao cũng là xé rách một lớp da, không cẩn thận đụng trúng thì vẫn rất đau, Lâm Thanh Hàn bình tĩnh nhìn người trước mặt mình, hốc mắt có hơi đỏ lên, "Thẩm Tiện, có thể trên đời này chỉ có chị và Điềm Điềm mới quan tâm việc em có đau hay không".
Thẩm Tiện nâng tay, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt Lâm Thanh Hàn, mở miệng nói: "Có chị với Điềm Điềm quan tâm cũng đủ rồi, dù sao chúng ta mới là người một nhà".
"Ừm".
Lâm Thanh Hàn nhỏ giọng ừ một tiếng, vì cô đang ngồi trên đùi Thẩm Tiện nên cao hơn Thẩm Tiện một cái đầu, Lâm Thanh Hàn thoáng cúi đầu xuống, nghiêng người dựa vào vai Thẩm Tiện, chính cô cũng phát hiện gần đây bản thân có vẻ rất thích dán vào người Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện chỉ ngồi yên để người trong ngực mình dựa vào, một tay ôm lấy eo nhỏ của Lâm Thanh Hàn, một tay nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng.
Ngay tại lúc hai người đang dán sát vào nhau, cửa phòng nhóc con kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa mở ra, nhóc con xoa xoa đôi mắt đi ra khỏi phòng.
Động tác của Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn cực kỳ đồng nhất, cả hai đều nhìn về phía nhóc con.
Nhóc con thấy mẹ đang ngồi trong lòng của mommy, cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng lại cảm thấy là do bản thân chưa tỉnh ngủ, xoa xoa đôi mắt, ngây ngốc hỏi: "Mẹ, mommy, hai người đang làm gì vậy?".
Hai bên tai Lâm Thanh Hàn đều đỏ ửng, vội vàng từ đùi Thẩm Tiện đứng dậy, ngồi vào chỗ trống bên cạnh.
Thẩm Tiện cũng hoàn toàn không nghĩ tới nhóc con sẽ thật sự chui ra ngoài, khẩn trương, muốn mở miệng giải thích nhưng lại không biết nói như thế nào, ánh mắt trong lúc hoảng loạn bỗng nhìn thấy chiếc máy tính bên cạnh, cô lập tức cầm máy tính đặt xuống trước mặt, lắp bắp giải thích: "Đang, đang, đang cùng mẹ con làm việc nha".
Thẩm Tiện nói, sau đó còn cười gượng vài tiếng.
Nhóc con có chút khó hiểu nhưng bây giờ bé con vẫn còn rất buồn ngủ, hơn nữa bé muốn đi WC, ngây ngốc gật gật đầu, đi vào nhà vệ sinh.
Nhóc con vừa đi vào nhà vệ sinh, Thẩm Tiện liền cảm nhận được phần thịt mềm bên hông đau đớn, quay đầu liền thấy Lâm Thanh Hàn khuôn mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn cô, "Không phải chị nói Điềm Điềm sẽ không ra đây sao? Thẩm Tiện, đồ xấu xa nhà chị, em không để ý tới chị nữa".
Lâm Thanh Hàn nói, sau đó nhanh chân đi về phòng ngủ, nghĩ đến chuyện bị con gái nhìn thấy Thẩm Tiện ôm mình, Lâm Thanh Hàn liền cảm thấy khuôn mặt đỏ lên không khác gì tôm luộc.
Bởi vì bây giờ nhóc con ngủ một mình một phòng, Thẩm Tiện sợ nhóc con đi tiểu đêm sẽ không thấy đường nên sau khi tắt đèn lớn vẫn để lại hai bóng đèn ban đêm trong phòng khách, trong nhà vệ sinh cũng để lại một bóng đèn nhỏ.
Nhóc con biết một mình đi vệ sinh, chỉ là bồn cầu của người lớn quá cao, nhóc con hiện tại vẫn chưa với tới, vì thế nên trong nhà vệ sinh có một chiếc bồn cầu nhỏ dành cho riêng nhóc con, nhóc con có thể ngồi lên đó đi vệ sinh.
Thẩm Tiện cũng không nghĩ tới nhóc con hôm nay đi vệ sinh sớm như vậy, cô sợ nhóc con lại bắt đầu hỏi cái gì khó trả lời, đành phải đặt laptop lên đùi giả vờ làm việc.
Quả nhiên khi nhóc con đi từ nhà vệ sinh ra thì mơ mơ màng màng nhìn về phía Thẩm Tiện đang ngồi, thấy Lâm Thanh Hàn không còn ở đó nữa, hỏi: "Mommy, mẹ với mommy làm việc xong rồi?".
Nhóc con cảm thấy hai người vừa rồi giống như đang ôm một cái, nhưng mà cô giáo trong nhà trẻ nói là các em còn nhỏ, có rất nhiều từ ngữ mà các em chưa thể hiểu được, có thể là vừa rồi mẹ với mommy ôm một cái chính là đang làm việc? Nhóc con có chút ngờ vực.
Thẩm Tiện nghe nhóc con hỏi thì có hơi căng thẳng, tuy vậy trên mặt lại không hiện ra dấu vết gì, "Ừ, mẹ với mommy làm việc xong rồi, mommy cũng phải đi ngủ, Điềm Điềm ngủ ngon".
"Mommy ngủ ngon".
Nhóc con nói ngủ ngon với Thẩm Tiện xong thì quay lại phòng ngủ của mình.
Thẩm Tiện lúc này mới dựa vào sô pha nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi nhóc con hẳn là còn chưa tỉnh ngủ, chắc là sẽ không nhớ rõ chuyện này.
- --------------------------
Cập nhật một ít về HIV
1.
Về đường lây truyền HIV
HIV chỉ lây truyền qua 3 con đường: đường máu, đường tìn.h dục và mẹ sang con.
Như trong truyện đã nói, HIV không lây truyền qua đường thức ăn, nước bọt, kể cả khi dùng chung nhà vệ sinh hay chăn ga, v.v...!Đương nhiên, lúc hôn nhau sẽ không lây nhiễm nhưng nếu trong miệng có vết thương thì nguy cơ lây nhiễm sẽ tăng.
2.
Về việc phòng tránh HIV
- Không sử dụng chung kim tiêm với người khác
- Sử dụng bao cao su khi quan hệ tìn.h dục
- Tránh chạm vào máu của người khác, đặc biệt là khi trên người bạn có vết thương
3.
Làm gì khi bị phơi nhiễm
- Nếu tiếp xúc với virus do bị kim tiêm hay vật bén nhọn làm trầy xước, rửa sạch vết thương, tuy nhiên không được bóp, nặn máu vì sẽ làm vết thương nặng hơn và tăng nguy cơ lây nhiễm, cứ để máu chảy tự nhiên.
- Đến ngay cơ sở y tế để được tư vấn chữa trị, cân nhắc sử dụng PEP (phương pháp phòng ngừa virus HIV) trong vòng 72h và thuốc kháng retrovirus (ARV) trong 28 ngày để ngăn chặn vi rút HIV phát triển trong cơ thể.
4.
Một số thông tin khác
Thật ra việc cảm nhiễm HIV có thể giảm đi rất nhiều nếu chúng ta phòng ngừa và xử lý đúng cách.
Các vết thương nông hoặc ít chảy máu thì khả năng lây nhiễm rất thấp.
Khi quan hệ tình dụ.c hoặc muốn kết hôn, chúng ta nên đi xét nghiệm HIV trước khi quan hệ/kết hôn, đây là cách các bạn tự bảo vệ chính mình.
Thật ra, trước khi kết hôn cần kiểm tra rất nhiều, kể cả nhóm máu, vì nhóm máu của cha mẹ không tương thích cũng sẽ gây ảnh hưởng đến thai nhi nếu mọi người muốn sinh con, mọi người nên tìm hiểu trước khi kết hôn.
- ---------------------
Phía trên là một số thông tin mình tự viết và muốn gửi cho mọi người, có thể nhiều bạn cũng biết rồi, chỉ là tuyên truyền một chút thì tốt hơn.
Ai muốn tìm hiểu rõ hơn thì hãy lên trang của sở y tế tìm hiểu..