Kể từ lúc Lục Ninh Hoàn vẽ mảnh ghép hình miệng vịt cho nhóc con xong, nhóc con càng ngày càng dính Lục Ninh Hoàn, có đôi khi thấy Lục Ninh Hoàn đọc sách cũng không quấy rầy cô bé, chỉ cầm một quyển sách trước mặt, đôi mắt lại thường xuyên tha thiết nhìn về phía Lục Ninh Hoàn.
Lục Ninh Hoàn sao có thể không nhận ra có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm bản thân, cô bé ngước mắt lên liền nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Thẩm Điềm đang nhìn mình, Lục Ninh Hoàn cười nói: "Sao cứ nhìn chị chằm chằm vậy?".
Nhóc con nằm trườn lên bàn, cười nói: "Chị Tiểu Lục thật xinh đẹp ~".
Nhóc con kéo giọng nói, đôi mắt to chớp chớp nhìn Lục Ninh Hoàn.
Nhóc con thẳng thừng nói như vậy khiến Lục Ninh Hoàn buồn cười.
Lý Manh Manh mấy ngày nay không thể nào vui vẻ, bạn tốt của bé mỗi ngày đều vây quanh Lục Ninh Hoàn, không có thời gian chơi cùng bé.
Buổi chiều, lúc tan học, nhóc con thấy Lục Ninh Hoàn muốn đi, nhảy nhót vui vẻ chạy tới nói với Lục Ninh Hoàn: "Chị Tiểu Lục, ngày mai gặp ~".
Lục Ninh Hoàn mỉm cười nói với Thẩm Điềm: "Ngày mai gặp".
Nói xong mới cùng bảo mẫu bước lên xe.
Nhóc con lưu luyến không rời nhìn chiếc xe chở Lục Ninh Hoàn chạy đi, sau đó mới nhớ tới bản thân cũng phải về nhà, bốn người Thẩm Tiện đợi nhóc con nửa ngày, nhìn bộ dạng suýt chút nữa đã bị con gái nhà người ta bắt cóc của nhóc con, Thẩm Tiện cảm thấy ê ẩm.
Cô đi qua véo véo khuôn mặt nhỏ, cười hỏi: "Thích người ta đến vậy hả?".
Nhóc con gật gật đầu, "Ừm ừm, chị Tiểu Lục đẹp ~ Điềm Điềm thích".
Thẩm Tiện bị chọc cười: "Mẹ với mommy không đẹp?".
"Mẹ và mommy cũng đẹp, nhưng mà không giống với chị Tiểu Lục ~".
Nhóc con kéo giọng giải thích, chọc mấy người lớn trong nhà cười không ngừng.
Sau khi đón nhóc con, Thẩm Tiện tìm một tiệm ăn gần đó đặt trước một phòng, Thẩm Tiện đặt không ít đồ ăn, Thẩm Văn Khang khôi phục sức khỏe cũng coi như nguyện vọng trong lòng Thẩm Tiện đã hoàn thành.
Chỉ một lát sau thì đồ ăn đã được bưng lên, cả gia đình bắt đầu vui vẻ ăn cơm, sau khi ăn xong Thẩm Tiện liền đưa ba mẹ về nhà, sau đó mới cùng Lâm Thanh Hàn và nhóc con quay lại nhà mình.
Vừa về đến nhà không bao lâu thì nhóc con đã cầm bộ ghép hình hình vịt nhỏ kêu Lâm Thanh Hàn cất đi giúp bé, Lâm Thanh Hàn cười nói: "Được rồi, mẹ sẽ cất kỹ bộ ghép hình do chị Tiểu Lục vẽ".
Nhóc con gật gật đầu nói: "Dạ, cảm ơn mẹ".
Hơn 9 giờ tối, Lâm Thanh Hàn và Thẩm Tiện cùng nhau kể chuyện xưa cho nhóc con, nhóc con rất nhanh đã khép mắt ngủ.
Sau khi dỗ nhóc con đi ngủ, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn lần lượt tắm rửa rồi quay về phòng ngủ, lúc Lâm Thanh Hàn sấy tóc xong bước ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy Thẩm Tiện dựa đầu vào giường chơi điện thoại, thấy Lâm Thanh Hàn đi ra, Thẩm Tiện mỉm cười nhìn về phía cô, "Tối hôm qua chính Thanh Hàn nói, về nhà sẽ nghe theo chị".
Nói xong thì chớp chớp mắt nhìn Lâm Thanh Hàn.
Vành tai Lâm Thanh Hàn đỏ ửng, vừa đi về phía Thẩm Tiện vừa nói: "Đáng ghét, chỉ biết trêu chọc em".
Thẩm Tiện cười khẽ, kéo người kia ngã vào lòng mình, hôn hôn vành tai Lâm Thanh Hàn, nói: "Không có trêu chọc, này là ngày hôm qua chính miệng em nói".
Lâm Thanh Hàn buồn cười dựa vào vai Thẩm Tiện, đưa tay chọt chọt mặt cô, "Haiz, chị nói xem, sao Điềm Điềm còn nhỏ như vậy đã biết dỗ dành chị gái xinh đẹp? Cũng không có ai dạy con mấy cái này nha?".
Thẩm Tiện khẽ hôn lên sườn mặt Lâm Thanh Hàn, cười nói: "Điềm Điềm nhà chúng ta thông minh như vậy, đương nhiên biết nhiều chuyện lắm, hơn nữa biết dỗ dành chị gái xinh đẹp cũng rất tốt, không giống chị, sống hai đời mới dỗ dành được Thanh Hàn".
Lâm Thanh Hàn ngồi trong lòng Thẩm Tiện, vươn ngón trỏ chà chà lên cổ Thẩm Tiện, "Vậy thì sao? Chị cảm thấy chỉ dỗ dành được mỗi mình em là chịu thiệt hửm?".
Thẩm Tiện lập tức lắc lắc đầu, "Không có, chị chỉ cần dỗ dành một mình Thanh Hàn là đủ rồi".
Lâm Thanh Hàn nhướng mày nhìn Thẩm Tiện một cái, "Vậy còn tạm được".
Trong lúc hai người nói chuyện thì bàn tay của Thẩm Tiện đã bắt đầu không thành thật, nụ hôn rơi xuống khóe môi Lâm Thanh Hàn, sau đó lần lượt rơi xuống cánh môi cô, hương cam ngọt từng bước nhẹ nhàng bao bọc Lâm Thanh Hàn, có thể là do mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, Lâm Thanh Hàn cũng không có thẹn thùng như mấy lần trước, thoáng ngẩng đầu lên đáp lại nụ hôn của Thẩm Tiện.
Hai loại mùi hương của tin tức tố nhanh chóng quấn quýt với nhau, hương sắc trong phòng ngày càng dày đặc.
Mấy ngày nay Lâm Thanh Hàn luôn cảm thấy Thẩm Tiện là lạ, luôn một mình nhìn trộm cái gì đó, còn sợ cô phát hiện, Lâm Thanh Hàn có vài lần muốn nhìn lén nhưng đều bị Thẩm Tiện lấp liếm che giấu.
Bởi vì Thẩm Văn Khang đã hết bệnh nên tâm tình mấy ngày nay của Thẩm Tiện rất tốt, tuy hiện tại cô và Lâm Thanh Hàn, nhóc con đã ở chung một nhà nhưng Thẩm Tiện nghĩ cô vẫn thiếu Thanh Hàn một lần cầu hôn, hơn nữa người trước đó kết hôn với Thanh Hàn cũng không phải là cô, Thẩm Tiện nghĩ bản thân phải thu xếp chuyện này mới được.
Cô lên mạng tìm rất nhiều mẫu áo cưới, liên hệ nhà thiết kế giúp cô thiết kế riêng một bộ, lúc công ty không có việc bận cô sẽ lén lút đi đến tiệm kim cương để lựa nhẫn, liên tục chọn lựa mấy cửa hàng mới chọn được một chiếc nhẫn mà bản thân hài lòng.
Hôm nay, Thẩm Tiện đầu tiên là đưa Lâm Thanh Hàn đến chỗ làm, sau đó mới chở nhóc con quay về nhà, nhóc con tò mò hỏi: "Mommy, mommy không đưa Điềm Điềm đi học sao?".
Thẩm Tiện cười nói: "Hôm nay mommy phải nhờ Điềm Điềm giúp đỡ, không gặp chị Tiểu Lục của con một ngày, được không?".
Nhóc con gật gật đầu, "Dạ, giúp mommy trước ~".
"Biết ngay là Điềm Điềm của chúng ta giỏi nhất".
Thẩm Tiện mỉm cười khen nhóc con.
Sau khi hai người về đến nhà, Thẩm Tiện bắt đầu bày trí căn nhà, cô đã đặt trước không ít hoa hồng, vì đề phòng hoa hồng không tươi, cô đã dặn cửa hàng bán hoa hơn 3 giờ chiều mới đưa hoa đến đây.
Thẩm Tiện chuẩn bị nước trái cây cho nhóc con, sau đó tìm phim hoạt hình cho nhóc con xem, bản thân thì bắt đầu lấy ống bơm để bơm mấy quả bong bóng hình trái tim, nhóc con nhanh chóng bị hành động của Thẩm Tiện hấp dẫn.
"Mommy, Điềm Điềm cũng muốn chơi ~".
Nhóc con kéo giọng nói, giơ hai cánh tay nhỏ về phía Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện cầm một cái bong bóng thả vào tay nhóc con, dặn dò nói: "Con thổi lớn một chút là được, đừng thổi bể".
Nhóc con gật gật đầu, đặt bong bóng vào miệng bắt đầu thổi, đến khi bong bóng lớn khoảng hai nắm tay thì nhóc con đã không còn sức thổi, vừa nắm chặt bong bóng đưa cho Thẩm Tiện vừa mệt mỏi mở miệng thở dốc.
"Mommy, nhìn nè, thổi bong bóng lớn rồi, mệt quá à ~".
Nhóc con kéo giọng, cọ cọ Thẩm Tiện làm nũng.
Thẩm Tiện nhìn bong bóng trong tay nhóc con, vừa cười vừa nói: "Mommy thấy rồi, Điềm Điềm giỏi nhất!".
Sự thật chứng minh, sức lực nhỏ bé của nhóc con chỉ đủ để thổi bong bóng phồng lên một chút, căn bản không đủ để thổi bể bong bóng.
"Mommy, cột lại giúp con, chờ mẹ quay lại đưa cho mẹ xem ~".
Nhóc con nóng lòng muốn thử, chỉ tiếc là không thể lập tức cầm bong bóng bản thân thổi được đưa cho mẹ xem.
Thẩm Tiện mỉm cười cầm lấy chiếc bong bóng chỉ lớn bằng hai nắm tay của nhóc con, cột lại để bong bóng không thoát hơi, sau đó đưa lại cho nhóc con.
"Cảm ơn mommy ~.
Nhóc con lắc lắc bím tóc nhỏ trên đầu, ôm chiếc bong bóng bản thân thổi được ngồi nhìn Thẩm Tiện bơm bong bóng.
"Mommy, thổi nhiều bong bóng như vậy làm gì ạ?".
Nhóc con nhìn một đống bong bóng trên sàn nhà, tò mò hỏi.
"Dỗ cho mẹ vui vẻ nha, giống như con thích dỗ cho chị Tiểu Lục của con vui vẻ á".
Thẩm Tiện trêu chọc nhóc con nói.
Nhóc con gật gật đầu: "Woah, con giúp mommy!".
Nhóc con nghe xong lập tức tích cực xung phong giúp đỡ.
Nhưng Thẩm Tiện không để nhóc con thổi bong bóng quá nhiều, chủ yếu là cô sợ nhóc con thổi đến đau quai hàm, chỉ một lát sau Thẩm Tiện đã bơm xong tất cả bong bóng.
Một lát sau, chuông cửa vang lên, là nguyên liệu nấu ăn được đưa đến, Thẩm Tiện chuẩn bị tối nay một nhà ba người sẽ ăn tối dưới ánh nến, cầm hai túi đồ ăn vào trong bếp, nhóc con thấy đồ ăn tới liền bị hấp dẫn, nhảy nhót lon ton đi theo Thẩm Tiện vào nhà bếp.
Thẩm Tiện sao có thể không biết nhóc con muốn cái gì? Cầm hai cái túi lên cho nhóc con xem một lần.
Thẩm Tiện cười nói: "Tối nay làm đồ ăn ngon cho con và mẹ chịu không?".
"Chịu ~".
Nhóc con kéo giọng làm nũng, gật gật đầu.
Giữa trưa, Thẩm Tiện lấy phần cơm trắng còn dư lại hôm qua, đơn giản làm một phần cơm chiên trứng gà kèm lạp xưởng, trong đó còn bỏ thêm rất nhiều cà rốt và dưa leo, nấm hương xắt hạt lựu, tuy đơn giản nhưng hương thơm lại ngào ngạt bay ra.
Thẩm Tiện múc cho bản thân và nhóc con mỗi người một chén, nhóc con cầm cái muỗng nhỏ múc cơm ăn, khuôn măt nhỏ ăn đến tròn vo, không quên giơ ngón cái khích lệ Thẩm Tiện, "Mommy, cơm chiên ăn ngon!".
Thẩm Tiện cười nói: "Ừ, ăn ngon thì con ăn nhiều một chút đi".
"Dạ!".
Thẩm Tiện nhìn bộ dạng ăn nhồm nhoàm của nhóc con cũng thấy cơm chiên ngon miệng hơn.
Buổi chiều hơn 3 giờ, hoa hồng Thẩm Tiện đặt trước cũng được nhân viên giao hoa đưa đến nhà, tổng cộng có hai bó, một bó 99 đóa hoa hồng, một bó 9 đóa hoa hồng, Thẩm Tiện cầm hai bó hoa đi vào phòng nhóc con để giấu, nhóc con lon ton đi theo phía sau Thẩm Tiện, "Mommy, hoa hoa cho ai ạ?".
Thẩm Tiện mỉm cười nựng nựng khuôn mặt nhỏ của nhóc con, nói: "Tặng cho mẹ của con, bó lớn kia là để mommy đưa cho mẹ, còn bó nhỏ Điềm Điềm đưa cho mẹ, được không?".
"Dạ được!".
Vóc dáng của nhóc con quá nhỏ, chỉ 9 đóa hoa hồng đã che khuất cả khuôn mặt của nhóc con, Thẩm Tiện bị bộ dạng của nhóc con chọc cười không ngừng.
Buông bó hoa hồng xuống, Thẩm Tiện tiếp tục dặn dò nhóc con: "Điềm Điềm, đây là bất ngờ chúng ta chuẩn bị cho mẹ, con không thể nói cho mẹ nghe trước, biết không?".
Nhóc con gật đầu đồng ý: "Dạ!".
Thẩm Tiện chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn thật kỹ càng, sau đó thay khăn trải bàn mới, gom tất cả bong bóng ra ngoài phòng khách, lúc bấy giờ mới dẫn nhóc con đi đón Lâm Thanh Hàn tan làm.
Trước đó Thẩm Tiện luôn đón Lâm Thanh Hàn trước rồi hai người mới cùng nhau đi đón nhóc con, hôm nay lúc Lâm Thanh Hàn lên xe thì phát hiện nhóc con đã ngồi sẵn trong xe.
"Sao hôm nay chị đi đón Điềm Điềm trước vậy?".
Lâm Thanh Hàn có hơi tò mỏ hỏi.
"Ừm, chị báo với cô giáo một tiếng, đi đón Điềm Điềm sớm một chút".
Thẩm Tiện thuận miệng giải thích.
Lâm Thanh Hàn cũng không để ý gật gật đầu, nhóc con nghĩ đến chút nữa bản thân sẽ khiến mẹ vui vẻ nên rất hưng phấn, cả đoạn đường về nhà cái miệng nhỏ bla bla nói không ngừng.
Lâm Thanh Hàn vừa vào nhà liền bị hình ảnh trước mắt làm cho kinh ngạc, trong phòng khách chứa đầy bong bóng, cô tò mò hỏi: "Sao có nhiều bong bóng vậy?".
Thẩm Tiện cười cười nói: "Một lát nữa em sẽ biết, giờ phải giữ bí mật".
Nhóc con phụ họa gật đầu, Lâm Thanh Hàn nhìn nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, cô cảm thấy hôm nay hai người này có việc gạt cô.
Nhưng Thẩm Tiện và nhóc con cái gì cũng chịu không nói, hiện tại Thẩm Tiện đã dẫn nhóc con vào phòng thay quần áo, Thẩm Tiện thay quần áo cho nhóc con xong thì dặn dò: "Điềm Điềm, một lát nữa nhớ rõ không được cho mẹ đi vào phòng của con, nếu không hoa hoa sẽ bị phát hiện, hiểu không?".
"Dạ, con sẽ nhìn mẹ".
Nhóc con vỗ ngực nói.
Chờ đến lúc Thẩm Tiện vào nhà bếp nấu cơm, Lâm Thanh Hàn cũng theo cô đi vào, thấy Thẩm Tiện mua không ít đồ ăn, sò biển, tôm hùm Úc, bò bít tết.....
Lâm Thanh Hàn dựa vào cạnh cửa cười khẽ nhìn Thẩm Tiện, "Hôm nay là ngày gì vậy? Mua nhiều đồ ăn như vậy? Bí bí mật mật".
Thẩm Tiện vừa xử lý tôm hùm trong tay vừa cười nói: "Lát nữa em sẽ biết".
Lâm Thanh Hàn đi lên trước vài bước, thấy nhóc con ngồi trong phòng khác xem phim hoạt hình, đi qua vài bước, từ phía sau vòng lấy eo Thẩm Tiện, ngẩng đầu hôn lên khóe môi Thẩm Tiện vài cái, thấy nụ cười trên mặt Thẩm Tiện ngày càng rõ ràng, ở bên tai Thẩm Tiện hỏi: "Cuối cùng là làm gì nha?".
Thẩm Tiện khẽ cười một tiếng, "Hôn cũng không thể nói, chuẩn bị bất ngờ cho em, chờ thêm chút nữa, được không?".
Lâm Thanh Hàn thấy Thẩm Tiện kiên trì nên không hỏi nữa, quay về phòng khách chơi cùng nhóc con, dù sao sớm muộn gì cô cũng biết được.
Thẩm Tiện làm một phần nước sốt, bỏ phô mai lên phần tôm lưng đã được chẻ làm đôi, chuẩn bị làm món tôm hùm hấp, bỏ tỏi vào chảo xào sơ sau đó bỏ lên sò biển, cho vào hấp chung.
Còn lại bò bít tết, Thẩm Tiện bây giờ mới bắt đầu chiên, chỉ một lát sau tất cả món ăn đã nấu xong, nhóc con vừa thấy nhiều đồ ăn như vậy liền vui vẻ, Thẩm Tiện lấy rượu vang đỏ và nước nho đã chuẩn bị sẵn ra, cô và Lâm Thanh Hàn uống rượu vang đỏ, riêng nhóc con thì uống nước nho, nước nho được đổ vào một ly nhỏ có chân dài, thoạt nhìn cũng không quá khác biệt so với rượu vang đỏ của cô và Lâm Thanh Hàn.
"Mommy, sao con không uống cùng cái chai với mẹ và mommy ạ?".
Nhóc con tò mò hỏi.
"Cái chai này dành cho bé con uống, Điềm Điềm lớn lên mới có thể uống giống mẹ và mommy".
Thẩm Tiện mỉm cười giải thích.
Nhóc con quẹt quẹt cái miệng nhỏ, nhưng sau khi uống vài ngụm nước nho lại bắt đầu vui vẻ.
Thẩm Tiện cầm ly rượu lên, nhẹ nhàng cụng ly với Lâm Thanh Hàn, sau đó chạm cái ly của nhóc con một cái, uống một ngụm rượu vang đỏ, mở miệng nói: "Thanh Hàn, chị với Điềm Điềm có cái này đưa cho em".
Nói xong dẫn nhóc con đi ôm hoa hồng, Thẩm Tiện cầm bó hoa 99 đóa hoa hồng đưa đến trước mặt Lâm Thanh Hàn, "Thanh Hàn, gần đây chị bận quá, từ lúc chị đi đến nơi này đến giờ, hình như chưa từng tặng hoa hồng cho em, đây cũng là lần đầu tiên chị tặng hoa hồng cho người mình thích, hy vọng em thích nó".
Lâm Thanh Hàn mỉm cười tiếp nhận hoa hồng, "Điềm Điềm còn ở đây, đừng nói bậy".
Nhóc con ôm 9 đóa hoa hồng trong ngực mình, kéo giọng nói với Lâm Thanh Hàn: "Mẹ, Điềm Điềm cũng đưa hoa hoa cho mẹ, Điềm Điềm thích nhất mẹ và mommy".
Lâm Thanh Hàn tiếp nhận 9 đóa hoa hồng trong tay nhóc con, mỉm cười nói: "Vậy Điềm Điềm thích mẹ với mommy hay là thích chị Tiểu Lục?".
Hai tay nhóc con đan vào nhau, suy nghĩ một hồi lâu mới mở miệng nói: "Điềm Điềm cũng thích chị Tiểu Lục, chị Tiểu Lục cũng rất tốt ~".
"Con nha, mới 4 tuổi đã muốn bị người ta bắt cóc rồi".
Thẩm Tiện mỉm cười véo véo khuôn mặt nhỏ của nhóc con.
Ánh mắt Thẩm Tiện dời về phía Lâm Thanh Hàn, lấy hộp nhẫn từ trong túi, mở ra, đi đến gần Lâm Thanh Hàn rồi chậm rãi quỳ một gối xuống đất, cầm một bàn tay Lâm Thanh Hàn, "Thanh Hàn, tuy rằng thời gian chúng ta quen biết nhau không quá dài, nhưng chị tin tưởng em chính là người mà chị nhận định, sức khỏe của ba cũng tốt rồi, hiện tại điều duy nhất chị muốn chính là có thể ở bên cạnh em, Thanh Hàn, gả cho chị được không?".
Lâm Thanh Hàn không nghĩ tới Thẩm Tiện sẽ cầu hôn cô trong hôm nay, càng không biết Thẩm Tiện đã chuẩn bị nhẫn từ khi nào.
Hốc mắt cô đỏ ửng nhưng là vì vui vẻ mà khóc, nhìn Thẩm Tiện gật gật đầu.
Thẩm Tiện khẽ cười đeo nhẫn vào ngón áp út bên tay phải Lâm Thanh Hàn, một tay lôi kéo tay Lâm Thanh Hàn, một tay kéo nhóc con lại gần, để nhóc con dựa vào trên đùi bản thân rồi đưa tay che kín đôi mắt nhóc con, nhóc con buồn bực, bé còn đang vui vẻ xem nha, sau đó bị mommy che kín đôi mắt mất rồi.
"Mommy, Điềm Điềm nhìn không thấy, sao lại che mắt Điềm Điềm....".
Nhóc con còn đang mở miệng nói không ngừng, Thẩm Tiện lại nắm tay Lâm Thanh Hàn, hôn lên cánh môi Lâm Thanh Hàn.
Trước đó quan hệ của hai người xem như rất thân mật, nhưng dù vậy cũng chỉ là bạn gái, Thẩm Tiện muốn Lâm Thanh Hàn chân chính trở thành bà Thẩm của cô.
Hai người hôn một lúc, nhóc con còn đang đứng bên cạnh, Lâm Thanh Hàn đẩy đẩy Thẩm Tiện, lúc bấy giờ Thẩm Tiện mới thoáng lùi về phía sau một ít.
Thẩm Tiện nhìn nhìn Lâm Thanh Hàn, buông bàn tay đang che mắt nhóc con ra, nhóc con tò mò xoay đầu hỏi: "Mẹ, mommy, hai người làm gì vậy? Sao không cho Điềm Điềm xem?".
Thẩm Tiện sờ sờ bím tóc nhỏ của nhóc con, "Không có gì, vừa rồi có hạt cát chạy vào mắt của mẹ, mommy giúp mẹ thổi hạt cát ra".
Nhóc con có hơi nghi ngờ, luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp nhưng bé con lại không nghĩ ra chỗ nào không thích hợp.
Thẩm Tiện ôm nhóc con ngồi lên ghế, cười nói: "Được rồi, chúng ta nhanh chóng ăn cơm thôi, đừng để đồ ăn lạnh".
Nhóc con vừa nghe ăn cơm liền quên mất nghi ngờ vừa nãy, "Dạ! Điềm Điềm muốn ăn tôm tôm ~".
"Ok, mommy chuẩn bị cho Điềm Điềm".
Thẩm Tiện biết ngay chiêu dùng đồ ăn này xài được, quả nhiên nhóc con đã bị dời đi lực chú ý, Thẩm Tiện nhanh chóng múc thịt tôm và phô mai bỏ vào chén nhỏ của nhóc con, nhóc con ăn vui vẻ miễn bàn.
Thẩm Tiện chớp chớp mắt nhìn Lâm Thanh Hàn phía đối diện, Lâm Thanh Hàn cười khẽ, trừng Thẩm Tiện một cái.
Một lát sau, Lâm Thanh Hàn tắm rửa cho nhóc con xong, dỗ nhóc con đi ngủ, Thẩm Tiện cũng dọn dẹp nhà bếp và nhà ăn sạch sẽ.
Lúc Lâm Thanh Hàn quay về phòng thì Thẩm Tiện đang ngồi trên mép giường, Lâm Thanh Hàn khẽ cười hỏi Thẩm Tiện: "Sao hôm nay lại cầu hôn em?".
Thẩm Tiện đứng dậy ôm Lâm Thanh Hàn vào lòng mình, cười nói: "Thật ra chị đã muốn cầu hôn lâu rồi, chị nhìn lịch nhiều lần rồi, hôm nay vừa lúc thích hợp cưới gả nên chị cầu hôn".
Lâm Thanh Hàn thoáng nghiêng đầu hôn lên cổ Thẩm Tiện, cười hỏi: "Từ khi nào mà chị tin mấy thứ này vậy?".
Thẩm Tiện nhìn người đang dựa vào ngực mình làm nũng, mở miệng nói: "Dù sao chị cũng từ thế giới khác xuyên qua đây, chị cũng không muốn cùng em và Điềm Điềm tách ra".
Nhắc tới Điềm Điềm Lâm Thanh Hàn liền véo nhẹ vào eo Thẩm Tiện, "Chị còn nhắc đến Điềm Điềm? Vừa rồi Điềm Điềm còn ở đó mà chị lại hôn em, hư lắm".
Thẩm Tiện thoáng cúi đầu hôn lên vành tai Lâm Thanh Hàn, dụ dỗ nói: "Không có việc gì, Điềm Điềm chỉ nhớ tôm tôm thôi, con bé không nhớ đâu".
"Lần trước chị cũng nói như vậy.....".
Lâm Thanh Hàn còn muốn lôi chuyện cũ ra nói với Thẩm Tiện nhưng câu nói kế tiếp đã bị nụ hôn của Thẩm Tiện chặn lại, sau đó Lâm Thanh Hàn liền nhanh chóng không có thời gian bận tâm vừa rồi bản thân muốn nói cái gì..