Ngủ một giấc no nê, Kiều Anh thoải mái vươn vai ngồi dậy.
Sờ soạng bên người đã không thấy em mèo vô lương tâm đâu.
Kiều Anh bĩu môi, không thèm quan tâm đến nó.
Xuống giường cô nhìn trong nhà không ai.
Đi tới cửa thấy bố mẹ và chị cô đang ngồi gói bánh chưng.
Kiều Anh lên tiếng chào hỏi rồi cũng ngồi xuống chiếu xem bố cô gói bánh chưng.
Bố cô gói bánh không dùng khuôn nhưng lại gói rất nhanh và đẹp.
Chỉ vài phút đã hoàn thành xong một chiếc bánh rồi, sau đó ông đặt sang bên cạnh cho mẹ cô uốn nắn tạo hình.
Hai vợ chồng phối hợp ăn ý chẳng bao lâu hai chồng bánh chưng đã ra lò.
Kiều Anh đếm được mười hai chiếc.
Còn lại một ít gạo và đỗ xanh bố cô gói một chiếc bánh mini.
Gói xong bánh chưng bố mẹ cô lấy một chiếc nồi to ra, trước tiên cho cuống lá rong vào đáy nồi trước rồi mới đặt bánh chưng lên sau.
Nghe nói làm vậy, đáy nồi không bị cháy, bánh không bị khê không biết có thật không nữa.
Cô chưa kiểm chứng.
Sau đó là đổ nước, bắc lên bếp châm lửa nấu bánh.
Cả quá trình cô với chị cô chỉ làm quần chúng vây xem không giúp được gì.
Một nồi bánh chưng phải nấu từ mười cho đến mười hai giờ.
Kiều Anh nhìn đồng hồ mới bốn giờ chiều.
Như vậy đêm nay nhà cô phải trông bánh chưng đến bốn giờ sáng mới xong.
Chiều nay bố cô sẽ bắt xe khách lên Hà Nội trả nốt tiền hoa quả.
Nên đêm nay chắc mình mẹ cô trông bánh.
Cô hồi nhỏ cũng trông rất nhiều lần bánh chưng, nhưng khi trưởng thành lại chưa một lần làm việc này.
Kiều Anh còn rất hoài niệm, đặc biệt là còn có thể nướng khoai trong bếp củi.
Thời tiết lạnh này mà ăn được củ khoai nóng hổi thì không gì sánh bằng.
Nghĩ là làm Kiều Anh vào nhà tìm mấy củ khoai lang và khoai tây mang xuống bếp.
Lửa cháy chưa được bao lâu nên tro nóng không đủ để vùi khoai vào.
Kiều Anh đành tiếc nuối để khoai lại lên nhà.
Lúc này mẹ cô đang ngồi đếm tiền đưa cho bố cô.
Ngày tết trộm cắp móc túi gì đó đầy đường, bố cô sợ xảy ra chuyện cất tiền rất kỹ.
Chuyến xe khởi hành lúc năm rưỡi chiều, thời gian hơi gấp mẹ cô chỉ kịp xuống bếp làm một bát cơm rang cho bố cô ăn.
Buông bát đũa bố cô đứng dậy đi dắt xe đạp.
Trước khi đi mẹ cô giao nồi bánh chưng cho chị em cô trông.
Đợi đến hai chị em cô vỗ ngực đảm bảo, mẹ cô mới yên tâm cùng bố cô rời đi.
Chờ hai người vừa đi khỏi, hai chị em vội chạy vào phòng bếp vùi khoai vào tro nóng.
Sau đó là chờ đợi, lúc này nồi bánh chưng bắt đầu sôi ục ục.
Bụng chị em cô không biết cố gắng cũng sôi theo, hai chị em nhìn nhau cười.
Lại đợi thêm một lát, chị cô bới đống tro lấy khoai ra xem.
Chị cô ấn thân khoai thấy củ nào mềm là đã chín.
Hai chị em đợi cho bớt nóng rồi mới ăn.
Nói thật ăn khoai nướng ngon thì ngon thật nhưng tay chân thì thôi rồi nhem nhuốc hết cả.
Để lại ba củ phần mẹ cô, số còn lại hai chị em cô diệt sạch.
Hai chị em ôm bụng căng phồng đi rửa tay, đi đến cửa nhà thấy em mèo ngồi đó, Kiều Anh chột dạ.
Vừa rồi ăn quá ngon cô đã quên mất còn vị này cũng thích ăn khoai.
Kiều Anh tính thời gian mẹ cô trở về rồi quay sang bảo chị cô: "Mẹ phải hơn nửa tiếng nữa mới về.
Em lấy khoai cho mèo con ăn trước, chị lấy mấy củ khoai nướng tiếp cho mẹ nhé!"
Chị cô gật đầu đồng ý quay vào nhà lấy khoai.
Kiều Anh nhận mệnh ôm hoàng thượng xuống bếp ăn khoai đi.
Đợi mẹ cô về nhà, hai đứa con bà và hai thú cưng đã ăn no.
Bà cũng không nấu cơm nữa ăn luôn ba củ khoai cho xong bữa.
Đến tám giờ tối hai chị em cô nói thế nào mẹ cô cũng vẫn đuổi hai chị em cô đi ngủ.
Không lay chuyển được mẹ cô, hai chị em đành đi lên giường trước.
Dự định sẽ thức cùng mẹ cho bà đỡ buồn, ai ngờ nằm vào ổ chăn ấm chưa đến năm phút hai chị em cô đã ngủ say không biết gì.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, mẹ cô đã vớt bánh chưng đặt lên mâm rồi.
Bữa sáng của cả nhà cô hôm nay là chiếc bánh chưng mini kia.
Bánh chưng chín tới, nêm nếm vừa miệng ăn rất ngon.
Ba mẹ con ăn xong chiếc bánh, cô mới nhớ tới bố cô.
Kiều Anh quay sang hỏi mẹ: "Bố con chưa về hả mẹ?"
Mẹ cô thở dài nói: "Bố con nói mấy ngày cuối năm người ta mua than tích trữ nhiều.
Bố con định làm đến sáng mai mới về."
Kiều Anh nghe xong rất ngạc nhiên, chẳng lẽ bố cô thật muốn xây biệt thự không thành? Với sự nỗ lực này của bố cô chắc giấc mơ ở biệt thự của cô có thể thành hiện thực cũng không biết chừng.
Gói xong bánh chưng, vẫn còn rất nhiều việc chuẩn bị cho ngày tết.
Ví dụ như hôm nay làng cô mổ lợn.
Ở làng cô tết đến rất ít nhà ra chợ mua thịt lợn về ăn.
Mà họ sẽ hợp lại thành một nhóm chia cắt nguyên một con lợn.
Thường hai chín tết bắt đầu mổ lợn, bởi thời này lấy đâu ra tủ lạnh.
Mổ lợn quá sớm sợ ba ngày tết chưa qua đi thịt đã hỏng hết rồi.
Nhà nào chung lợn phải cử một người ra giúp đỡ giết thịt.
Mọi năm bố cô luôn đi nhưng năm nay bố cô bận mẹ cô đi thay.
Mẹ cô cầm một chậu thau đi trước, hai chị em cô cầm hai bát to lẽo đẽo theo sau.
Đi được một đoạn đường mẹ cô bất ngờ quay lại trừng mắt hai chị em cô nói: "Xem xong mổ lợn tối nay về mà ngủ mơ mà khóc lóc thì đừng có trách mẹ không bảo trước đấy!"
Hai chị em cô vội vàng lắc đầu.
Nói giỡn kiếp trước cô sóng gió gì chưa trải qua, chỉ thấy hiện trường mổ lợn có gì mà đáng sợ.
Nhưng đến đất trống hội trường làng cô, Kiều Anh cũng choáng váng.
Ai nói cho cô biết, cái làng bé tẹo như làng cô, sao có thể ăn hết mười mấy con lợn được thế này.
Chỉ thấy đằng trước có hơn chục con lợn bị đánh số nhốt lại trong lồng.
Nơi xa là những chiếc bếp lộ thiên, trên bếp đều đặt nồi to cỡ nồi bánh chưng nhà cô đang đun nước.
Công việc đun nước này dành cho phụ nữ, còn đàn ông trong làng thì đang mài dao xoèn xoẹt chờ giết lợn.
Mẹ cô cũng gia nhập đội ngũ đun nước.
Ở nhà ba mẹ con cô không biết, nhà cô thời gian này đang là tâm điểm chú ý của cả làng.
Ai bảo nhà cô hết thuê người làm mứt dừa lại bán hoa quả ngoài chợ đâu.
Vì vậy, khi mẹ cô vừa đến đã có rất nhiều người lại gần hỏi thăm.
Mẹ cô nhất nhất trả lời, nói đến lợi nhuận đều hàm hồ cho qua.
Dù vậy ai cũng biết là kiếm được chẳng qua là không biết bao nhiêu thôi.
Mấy nhà có con cái làm trên Hà Nội tâm tư nhúc nhích lên.
Nghĩ thầm muốn bắt chước nhà cô, thử bán hoa quả xem sao.
Còn có người đối với mứt dừa hứng thú tiến tới hỏi thăm.
Biết được chỉ bán vào dịp tết, tất cả đều rút lui có trật tự.
Khác với người lớn chỉ hỏi đến tiền này tiền kia, bọn nhóc con lại chú ý đến mặt khác.
Ví dụ như Thảo hỏi: "Nhà cậu làm nhiều mứt dừa vậy chắc được ăn nhiều lắm nhỉ?"
Hay Thủy ngây thơ hỏi: "Ăn nhiều đường vậy không sợ sâu răng sao?"
Nghe mà Kiều Anh vô ngữ vô cùng.
Kiều Anh đang sứt đầu mẻ trán trả lời những câu trời ơi đất hỡi của các bạn nhỏ.
Bỗng có nhóc con gào lên: "Mau nhìn, người ta bắt lợn ra thịt rồi!"
Một tiếng gào làm cả bọn dồn hết sự chú ý đến đám lợn trong lồng.
Lúc này hai người thanh niên to khỏe đang cố lôi một con lợn ra khỏi lồng.
Vừa ra khỏi lồng đã bị lôi lên pháp trường, nơi đó đứng một người đang cầm con dao bầu sáng loáng.
Con lợn như biết mình sắp về với tổ tiên nên vùng vẫy mạnh hơn.
Cũng chẳng làm lên trò trống gì nó vẫn bị hai người ghì chặt tứ chi.
Người cầm dao bầu lại gần, chọn đúng chỗ đâm mạnh xuống.
Lập tức tiết bắn ra tung tóe, cùng đó là tiếng kêu rung trời của con lợn.
Có người vội chạy đến giữ thau tiết ở phía dưới sợ con lợn giãy giụa mạnh quá làm đổ tiết.
Tiếng kêu một lúc mới tạm dừng, con lợn mềm oặt bị ném cho vài người mang đi cạo lông.
Sau đó một con lại tiếp một con bị lôi lên pháp trường hành quyết.
Bọn nhóc con bên cạnh hưng phấn hò reo, Kiều Anh nhìn mà hoa mắt chóng mặt.
Lấy cớ rồi chuồn êm về nhà.
Trường hợp huyết tinh thế này, cô sẽ không bao giờ xem lại lần hai!.