Bên ngoài cửa hàng nhìn có vẻ nghèo túng, nhưng đi vào bên trong trang hoàng cũng không tệ lắm.
Quan trọng là trang thiết bị tương đối đầy đủ.
Cái này Kiều Anh cũng yên tâm phần nào.
Phải biết rằng lúc này nuôi thú cưng không nhiều người lắm.
Tiếp đón hai người là một chị nhân viên xinh đẹp.
Chị nhiệt tình mời hai người uống nước ăn hoa quả.
Nghe mục đích hai người đến cửa hàng chị nhân viên càng nhiệt tình khen em mèo không dứt miệng.
Ngồi chờ năm phút bác sỹ thú y mới ra tới, ăn mặc đồng phục y tế, đeo khẩu trang nhìn qua còn rất chuyên nghiệp.
Biết là ca triệt sản mèo sau bác sỹ không dấu được sự kinh ngạc.
Thường có người mang thú cưng đi thiến, mà triệt sản lại không nhiều lắm thấy.
Không nói đến sinh sản là thiên chức của giống cái, mà chi phí triệt sản cũng làm nhiều người chùn bước.
Nhìn trước mắt hai học sinh không khó đoán hai người đều là con nhà khá giả.
Nhưng bác sỹ vẫn trước báo chi phí cho hai người biết.
Nghe đến giá cả trong lòng Kiều Anh thật lạnh, gần một triệu.
Năm cân dâu tây của cô đã không có.
Nhưng ngẫm lại nếu không làm phẫu thuật cho em mèo cô còn phải tốn chi phí cho nó tìm chồng, em nó bầu bí còn mất công chăm sóc.
Quan trọng là đời kế tiếp của em nó cô không biết xử lý ra sao.
Nuôi thì không tiền, bán thì không ai mua.
Cho càng hỏng bét, lúc này người ta nuôi mèo chó trong nhà thường ăn cơm thừa canh cặn.
Lũ mèo tây kiều quý lại kén ăn mang cho người khác rất nhanh sẽ chết đói.
Tưởng đến này tim cô đều nát.
Ý niệm làm phẫu thuật cho em nó càng kiên định lên.
Thấy Kiều Anh không phản đối vị bác sỹ kia tiến hành những bước tiếp theo.
Đo nhiệt độ, lấy máu xét nghiệm, cạo lông bụng và siêu âm xem em nó có bầu không.
Kiều Anh đề nghị bác sỹ miễn siêu âm.
Em mèo nhà cô ngoan vậy sao có thể ăn cơm trước kẻng được.
Bác sỹ giải thích đây là lưu trình bình thường phải làm cũng tốn không bao nhiêu thời gian.
Kiều Anh đành thôi.
Nhưng vả mặt thường làm cho người ta trở tay không kịp.
Kiều Anh đầu ong ong câu của bác sỹ: "Mèo mang thai ba tuần tuổi."
Kiều Anh không tin nhưng hình ảnh hiện lên trên màn hình khiến cô câm nín.
Cho nên cô lại trở thành bà ngoại bất đắc dĩ sao.
Cô lườm hướng em mèo, thấy nó như vừa bị bác sỹ dọa sợ.
Kiều Anh cũng nghĩ mà sợ, vừa rồi bác sỹ không kiên trì chắc hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Âu cũng là cái số, cô thở dài quay sang cám ơn bác sỹ.
Sau đó thanh toán chi phí hôm nay.
Tuy ca triệt sản không thành công, nhưng vị bác sỹ kia rất tận tâm dặn dò Kiều Anh những lưu ý khi chăm sóc mèo bầu.
Đây đều là kiến thức Kiều Anh không biết, nên cô rất cảm kích bác sỹ.
Sau đó cô không cẩn thận mua một đống đồ trong cửa hàng.
Bước ra cửa hàng mặt Kiều Anh suy sụp.
Ví cô lại khô quắt.
Nhật Anh nãy giờ theo sau Kiều Anh thấy cô buồn rầu liền hỏi: "Mèo mang bầu là chuyện tốt mà.
Sao cậu có vẻ không vui thế?"
Kiều Anh đang sầu đâu, có người hỏi đến cô như trút bầu tâm sự vậy nói hết.
Biết cô lo lắng tương lai nghèo không nuôi nổi mẹ con em mèo.
Nhật Anh rất khẳng khái đề nghị: "Nếu không cậu cho tớ một con đi.
Tiền tiêu vặt của tớ nuôi thêm một em mèo nữa vẫn ổn."
Lời này khiến Kiều Anh đỏ mắt, không phải cảm động mà ghen ghét.
Đúng là bố mẹ nhà người ta không làm người thất vọng bao giờ, sao cô không gặp được bố mẹ hào phóng thế nhỉ? Ghen ghét xong cô vẫn là nói tình hình thực tế cho Nhật Anh lựa chọn: "Cậu đừng vội quyết định.
Tớ sợ mèo con sinh ra không thuần chủng.
Bố của đám mèo con còn không biết con mèo hoang nào đâu." Cả phố chỗ cô ở đều không có ai nuôi mèo tây, 100% bố của những đứa con trong bụng em mèo là mèo ta.
Thế hệ kế tiếp của bọn nó là mèo lai không thể nghi ngờ.
Cô thì khá thích mèo lai, nhưng gia đình giàu có lại thích thuần chủng hơn.
Nên cô vẫn là nói trước một tiếng.
Nhật Anh không dành về mèo lắm.
Cậu nhớ hồi bé có nuôi một em mèo nhưng bị mẹ chê không thuần chủng nên đã mang đi cho.
Từ đó về sau nhà cậu không hề nuôi chó mèo nữa.
Vừa rồi đưa ra đề nghị nhận nuôi mèo con không phải cậu đầu óc nóng lên quyết định.
Mà là trông thấy em mèo của Kiều Anh quá đẹp cậu cũng mắt thèm.
Mèo mẹ đẹp vậy chắc mèo con không xấu đến lỗi nào đi.
"Hay cậu đợi mèo con sinh ra rồi mới quyết định thế nào?" Kiều Anh đưa ra kiến nghị.
Dù sao cô cũng muốn giúp đám mèo con tìm được chủ nhân như ý.
Nhật Anh thật đúng là con sen trong mơ của lũ mèo.
Nhật Anh gật đầu đồng ý.
Chuyện em mèo mang bầu đã là ván đóng thuyền, hơn nữa lại có sẵn người chia sẻ gánh nặng nuôi mèo con.
Tâm trạng của Kiều Anh nhẹ nhàng hơn chút.
Để cám ơn sự giúp đỡ của Nhật Anh cô dự định mời cậu ta đi ăn chè.
Nhưng giờ mới hơn chín giờ sáng làm gì có quán chè mở cửa giờ này.
Đang rối rắm lại nghe Nhật Anh nói: "Tớ biết một cửa hàng bánh ngọt rất ngon cậu ăn không?"
Đây là buồn ngủ có người đưa gối đầu mà, Kiều Anh không cần suy nghĩ liền đồng ý.
Cửa hàng bánh ngọt cách nơi đây không xa nên rất nhanh hai người có mặt tại đó.
Kiều Anh vừa cầm thực đơn lên chọn bánh thì bỗng có một giọng nữ quen thuộc gầm lên hỏi: "Sao cậu lại ở nơi này?".