“ Ấy , Tiểu Ngụy cậu có thấy cái gì vừa rồi chạy vèo qua không ? ”“ Ông Vương à , có phải mắt của ông không tốt rồi phải không , đã nói là ông nên đến bệnh viện kiểm tra rồi , không nên tiếc chút tiền đó ! Nếu như để bệnh kéo dài thành nghiêm trọng thì đến lúc đó còn phải mất nhiều hơn nữa ……”“ Đi đi , đồ miệng quạ ! Ông cậu ấy 、mắt tôi còn tốt lắm ! Cậu …… thật không nhìn thấy cái gì sao ? ”Tiểu Ngụy liền lắc đầu , kiên quyết trả lời , “ Không thấy .”“ Tôi thấy rõ ràng có một cái bóng mà …… chẳng lẽ tôi thật sự già rồi nên hoa mắt ? Không có khả năng a ……”“ Ông à , cháu trai của ông nhoài người ở cửa sổ gọi ông về nhà ăn cơm này .”“ Hả ? Ồ …… vậy tôi đi trước đây , cậu ở đây trông coi cẩn thận , không được phép ngủ gật ! Nếu để đội trưởng bắt gặp lần nữa tôi mặc kệ cậu đó nhóc con !”“ Vâng lệnh !”Dạ Cô Tinh tiếp tục đi về hướng tòa nhà số 23 của tiểu khu , trên đường đi linh hoạt né tránh các camera giám sát , như thể đi vào nơi không một bóng người .Nơi này cô đã ở suốt 7 năm , tin rằng không ai quen thuộc hơn so với cô , thậm chí mỗi một vị trí camera trong tiểu khu cô đều thuộc lòng .Mấy cái rẽ người linh hoạt , không đến một lúc , căn số 23 sừng sững ngay trước mặt .Bên tai truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng , cùng với âm thanh khe khẽ nói chuyện , bước chân Dạ Cô Tinh bỗng chậm một nhịp , nhanh chóng ẩn núp trong bóng tối .Trong lúc cô núp mình , cánh cửa dưới tầng lầu căn số 23 từ bên trong mở ra , hai nam một nữ trên người mặc bộ vest đen chậm rãi bước ra .“ Ada , cô nói xem đội trưởng bảo chúng ta canh giữ nơi này rốt cuộc là ý gì ?” Một người đàn ông lên tiếng hỏi .“ Đúng vậy a , nếu Diệp Tử đã chết rồi , bây giờ chúng ta đợi ở đây có ý nghĩa gì nữa chứ ? Chẳng lẽ Diệp Tử chết rồi còn có thể sống lại , chúng ta đến đây ôm cây đợi thỏ ư ?” Người đàn ông khác phụ họa theo .Cô gái dữ tợn liếc nhìn hai người bọn họ một lượt , trong con mắt xinh đẹp ấy lộ vẻ dữ tợn , “ Câm miệng ! Chúng ta chỉ cần phục tùng mệnh lệnh , không cần phải hỏi tại sao !”“ Vâng !”.
Hai người đàn ông đồng thanh trả lời .Đợi sau khi ba người đó rời đi , Dạ Cô Tinh cười lạnh từ trong bóng tối bước ra , trong mắt xuất hiện hàn quang và sắc bén ác liệt .Lâm Diệp , anh quả thực rất cẩn thận , tiếc rằng cuối cùng không bằng trời tính ! Anh sẽ mãi mãi không ngờ rằng , Diệp Tử vẫn còn sống , dùng hình thức thay đổi linh hồn ở trong bóng tối quan sát từng nhất cử nhất động của anh ……Nhặt lấy chiếc hộp Mc Donald’s bỏ trong thùng rác bên cạnh , Dạ Cô Tinh tiến vào thang máy , đi thẳng đến lầu 16 .Đinh - -Thang máy mở ra , cô không định bước vào trong phòng , mà đi thẳng đến cửa sổ thông gió ngoài hành lang , nhón chân lên , đưa tay ra ngoài cửa sổ , chính xác bắt lấy một cái túi vải đen , sau đó cất kỹ bên mình .Lại từ trong túi lấy ra một tờ khăn giấy , phủ lên đầu ngón tay , chậm rãi vặn một công tắc màu đỏ trên ống dẫn khí tự nhiên .Làm xong tất cả những việc này , cô lại dùng khăn giấy ban nãy lau đi bụi bẩn trên bàn tay , xoay người rời đi .Trong nháy mắt thang máy đóng lại , chỉ mơ hồ nhìn thấy cô gái chầm chậm nhếch lên khóe miệng , vẻ xấu xa và độc đoán bỗng hiện lên rõ rệt .“ Í ? Tại sao lại có người giao hàng ở đây ?”.
Tại phòng trực ban của bảo vệ , Tiểu Ngụy lấy lại tinh thần nhanh chóng đuổi theo , “ Ấy ! Cô đợi đã ……”Dạ Cô Tinh quay người lại , nụ cười ngọt lịm ẩn ẩn treo trên khóe môi , đôi đồng tử đen lóe lên vẻ ngây thơ độc đáo của cô gái , thêm một gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo xinh đẹp , trong nhất thời , Tiểu Ngụy lại nhìn đến nỗi hai mắt đờ đẫn đi .“ Anh bảo vệ , anh đang gọi em sao ?” Giọng nói cô gái giòn tan linh hoạt , như hoàng oanh xuất cốc .“ Hả ?”.
Một tiếng “ anh trai ” mềm mại đến nỗi khiến hai má Tiểu Ngụy khẽ đỏ như đang say rượu , bất giác chậm chạp lên tiếng , “ Vị tiểu thư này , cho hỏi em là ……”“ Anh ……”.
Thiếu nữ nhất thời hoảng hốt lên , cảnh giác nhìn người đang đứng trước mặt , con ngươi đen bóng đầy vẻ đề phòng .“ À ! Em đừng có hiểu lầm !”.
Tiểu Ngụy nhanh chóng xua tay , mặt đỏ lên nhanh chóng giải thích : “ Anh 、ý của anh là trên sổ đăng ký không thấy có ghi chép giao thức ăn , cho hỏi em là ?”Cô gái thở phào nhẹ nhõm , vẻ cảnh giác dần tan đi , vẫy tay cười nói : “ Đương nhiên em không phải giao đồ ăn rồi !”.
Sau đó đưa đầu ra , cẩn thận nhìn xung quanh , ra hiệu bảo anh đến gần .Dưới ánh mắt nghịch ngợm của cô gái , Tiểu Ngụy không thể không nghe lời làm theo , lúng túng đứng gần có thể , mang theo vẻ thận trọng , căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đầy mồ hôi .“ Ngày kia là sinh nhật Mamy của em , em muốn dùng tiền bản thân mình kiếm được mua một món quà , cho nên , em lén từ trong nhà trốn ra , bây giờ cần phải tới Mc Donald’s làm việc rồi !”Trong mắt cô gái dâng trào ấm áp , mang theo hy vọng , đôi mắt đen tỏa ra lấp lánh mê người .“ Em …… em thật đúng là một đứa con ngoan !”.
Tiểu Ngụy sờ sờ sau gáy , nặn cả nửa ngày , mới nặn ra được câu như vậy .Dạ Cô Tinh nở nụ cười ngọt ngào , mặt mày cong lên , “ Anh cũng là người con tốt a ! Đã muộn như thế rồi , còn phải làm việc kiếm tiền nuôi gia đình .”“ Hi hi …… ” Từ lúc sinh ra đến giờ , đây là lần đầu tiên Tiểu Ngụy được một cô gái xinh đẹp khen ngợi , nhất thời liền ngốc nghếch cười lên , đôi má đen gầy càng thêm đỏ .“ Em chỉ nói với một mình anh thôi đó ! Ngay cả Daddy của em cũng không biết nữa đâu ! Anh nhất định phải giúp em giữ bí mật này nhé !”“ Không thành vấn đề !” Tiểu Ngụy vỗ vỗ ngực đảm bảo .“ Thôi chết rồi ! Chỉ còn 15 phút nữa thôi ! Em phải đi trước rồi , tạm biệt ……”Cô gái nhìn đồng hồ trên cổ tay , sắc mặt thoáng chốc biến đổi , sau khi vội vã tạm biệt liền co giò chạy đi .Tiểu Ngụy nhìn bóng lưng mảnh mai phía trước biến mất trong bóng đêm mờ ảo , tay phải giơ ra và ngơ ngác đến xuất thần , “ Bye 、byebye ……”Rời khỏi Ánh Dương Nhã Uyển , Dạ Cô Tinh bước vào một cửa hàng trang phục ngoại thương , dùng tiền công 150 đồng của ngày hôm nay , vì bản thân mua lấy trang phục .Khi đi ra , cô gái trong bộ đồng phục Mc Donald’s đã lắc thân biến hình , biến thành một cậu ấm thanh tuấn nho nhã , mà chiếc nón có in logo “ M ” đã được thay thế bằng một chiếc nón đen thuần , bọc chắc lấy mái tóc dài của cô gái .Dạ Cô Tinh cao 170 cm , với nữ sinh mà nói thì như hạc đứng giữa bầy gà , nhưng nếu làm một người đàn ông , thì rõ ràng có phần hơi thấp bé .Cũng may thay thân hình của cô gầy , cả người được áo khoác dài bao lấy , hai chân thon dài , sống lưng thẳng tắp , bước đi vững vàng mà có lực , thoạt nhìn qua , không có tí nữ tính nào , ngược lại có một loại cảm giác thanh lịch và lạnh lùng khó mà che giấu đi .Dừng lại trước một bốt điện thoại công cộng bên vệ đường , móc ra một tấm card điện thoại đã chuẩn bị sẵn , dựa vào trong trí nhớ tìm kiếm dãy số ấn tượng của ba năm trước và quay số .Sau ba tiếng reo , đối phương mới bắt máy , nhưng lại rất lâu không lên tiếng .30 giây sau , trong ống nói điện thoại truyền đến tiếng gõ .Mày Dạ Cô Tinh khẽ cau lại , ấy vậy mà là mã code Mooc-xơ !Mã Morse , cũng là mã điện báo Morse , lại có thể gọi là mật mã Morse.
Thông thường mà nói , phương thức mã hóa là biểu thị bất kỳ bảng chữ cái nào trên sách vở cũng có thể dùng đến với độ dài tín hiệu khác nhau .Nó có thể là thiết bị xung điện bên trong đường dây điện báo , cũng có thể là một loại máy móc hay tín hiệu thị giác , chẳng hạn như chiều dài âm thanh và ánh sáng nhấp nháy .Đây là phương thức trao đổi bí mật rất được ưa chuộng bởi bốn cơ quan tình báo lớn nhất trên thế giới , bao gồm cả FBI nước Mỹ 、 “ Mossad ” của Israel 、Cơ quan Tình báo Đối ngoại ở Nga , cùng với Cơ quan Tình báo lục quân Hoa Hạ .Kiến thức chuyên nghiệp của Diệp Tử luôn xuất sắc , tự nhiên cũng là một người lành nghề .Muốn nghe khúc nào đây ? Ma cô hiến thọ , hay là Quý phi say rượu ?Long Vương kén rể càng tốt .Làm sao giải đây ?Trời trong xanh , Hải Long Vương , kén con rể , nghênh tân lang , quỷ tốt đến , ngã ba phương xa , chàng rể quỳ lạy cha vợ , đầu ngưu mặt ngựa đứng ở hai bên .“ Tối nay , ba giờ sáng , ở quán bar lầu 4 Lam Mị ”.
Một giọng nói khàn đặc như trong hoang mạc cát sỏi , được phơi dưới ánh mặt trời giống như ngọn lửa độc đang bùng cháy .Chú thích : Về câu chuyện《 Long Vương kén rể 》trong bộ phim TVB 《 Bằng chứng thép phần 3》 có đề cập đến.
Các bạn có thể qua đó xem và tìm hiểu nhé ..